Nhược Thụ

Chương 3

Tô Tư Ninh nằm trên giường tĩnh dưỡng vài ngày, khí sắc chuyển biến tốt đẹp, cũng có thể xuống giường đi lại đôi chút. Chậu than trong phòng cháy rất vượng, rất ấm áp, nhưng trong không khí thiếu hơi nước, y liếʍ liếʍ đôi môi khô rang.

Nhẹ nhàng mở cửa sổ, gió lạnh lập tức chui vào. Bên ngoài rất thanh lãnh.

Bản thân cậu điều dưỡng mấy ngày nay, có vẻ đã lấy lại nhiều sức. Vì vậy cậu khoác áo da cừu, chuẩn bị hảo — mang theo thủ lô(bếp sưởi), ăn mặc kín mít — mở cửa bước ra ngoài đi lại.

Tiểu viện cũng không lớn, nhưng so với chỗ của y lớn hơn, thực sự hảo hơn rất nhiều. Hai nha đầu được phái tới chăm sóc nhìn thấy y rời phòng, lập tức đi ra hỏi y có gì phân phó.

Tô Tư Ninh sửng sốt, khẽ cười nói: “Các ngươi tên gọi là gì?”

“Nô tỳ gọi là Mạch Hồng, nàng ấy gọi là Mạch Thanh.” Một người trong đó đáp.

“Các ngươi không cần tự xưng nô tỳ.” Tô Tư Ninh nói “Ta chỉ là người làm khách, không phải chủ tử của các ngươi.”

“Vâng, Tô công tử.” Mạch Hồng trả lời.

Tô Tư Ninh cười cười, quay đầu nhìn sân viện, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

“Thương Mặc hôm nay cũng tới sao?” Tô Tư Ninh hỏi.

“Hồi Tô công tử, chúng ta không rõ.” Hai người tỳ nữ trả lời.

Xem ra bảo chủ rất sủng tín vị Tô công tử này, từ khi cậu ta vào bảo đến nay, ít nhất là cách một ngày hắn sẽ đến thăm y. Nhưng càng được bảo chủ sủng ái, nguy hiểm phải đối mặt càng lớn.

Tô Tư Ninh cúi đầu, khẽ thở dài. Như là bất đắc dĩ, như là buồn tiếc. Hai tỳ nữ ở phía sau liếc mắt nhìn, tâm tư băng lãnh từ lâu cư nhiên có một tia thương tiếc.

“Tô công tử, bảo chủ là một người bận rộn, dù vậy hầu như mỗi ngày đều dành thời gian đến gặp người, đủ thấy ngài ấy đối với người có dụng tâm.” Mạch Thanh nói.

Tô Tư Ninh quay đầu lại nhìn nàng, tựa hồ sớm đã hiểu lời nàng nói. Mạch Thanh thấy vậy, cho rằng bản thân nói sai, cúi đầu nhận lỗi:”Nô tỳ vụng về, nếu như nói sai, thỉnh Tô công tử lượng thứ.”

Tô Tư Ninh mỉm cười ôn hòa:” Ta đã nói không cần tự xưng nô tỳ.”

“Vâng, Tô công tử.”

Tô Tư Ninh đứng trong sân một lúc, đến khi cảm thấy lạnh mới chậm rãi bước vào phòng.

——————

Một ngày, Tô Tư Ninh đang ở trong phòng đọc sách, chợt nghe tiếng vấn chào: “Bái kiến bảo chủ.”

Biết là Thương Mặc tới, cậu liền đứng dậy mở cửa phòng, gió lạnh ùa vào, vì không chuẩn bị nên khẽ run rẩy bởi khí lạnh. Thương Mặc thấy thế, nhanh chóng đi vào trong phòng, khép cửa lại.

“Ngày hôm qua không tới thăm ngươi, thân thể ngươi có khỏe?” Thương Mặc vừa hỏi, vừa đi tới bên bàn ngồi xuống.

Tô Tư Ninh cũng ngồi xuống đối diện, giúp hắn châm trà: “Hôm qua có chút ho khan, hôm nay đã hảo rồi.”

“Ngươi ở chỗ này cũng được một thời gian, có muốn ra ngoài đi dạo một chút a?” Thương Mặc lại hỏi “Khí trời hôm nay cũng không tệ lắm.”

Tô Tư Ninh cười, sắc mặt bừng sáng:”Hảo.”

Thương Mặc quan sát y: “Nếu ngươi muốn đi ra ngoài dạo chơi, vì sao không sớm nói ra?”

Tô Tư Ninh cười nhẹ đáp: “Ta mới đến đây, không muốn quấy rầy nhân gia. Ngươi bận rộn, có thể dành ra chút thời gian tới thăm ta cũng đủ dụng tâm rồi. Huống hồ mấy ngày trước, khí trời lạnh hơn nhiều, ta cũng tự biết mình không khỏe nên vừa khéo kéo dài đến tận giờ.”

Thương Mặc mỉm cười, kéo y dậy, phủ thêm áo choàng lông cừu, nắm lấy tay y bước ra cửa.

Tô Tư Ninh lần đầu tiên ra khỏi tiểu viện của mình, đại viện tử nhìn rất rộng, cậu ngơ ngác không biết nên phản ứng sao, bàn tay lặng lẽ nắm chặt ống tay áo của Thương Mặc. Hắn cười to, dứt khoát cầm những ngón tay lành lạnh, giam trong lòng bàn tay rắn chắc của hắn, dẫn cậu đi một vòng.

Người theo phía sau bọn họ cũng không nhiều, chỉ có tổng quản và Mạch Thanh. Thế nhưng nghe tiếng cười rộn không dứt từ phía xa xa, ánh mắt mọi người đều vô thức hướng về.

Tô Tư Ninh tuy không nhận ra, nhưng có chút dè dặt và vui vẻ nhìn cảnh sắc xung quanh.

“Ở đây thật lớn.” Tô Tư Ninh ngẩng đầu nói với Thương Mặc, khóe mắt dẫn theo ý cười.

Thương Mặc nhếch miệng nói “Nơi này là Ngân Tùng Bảo.”

Tô Tư Ninh nhìn hắn như cũ, không nói gì. Thương Mặc suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:”Chỗ này không hẳn là lớn, nhưng có thể hảo chiếu cố mọi y thực sinh hoạt hàng ngày.”

Tô Tư Ninh cười cười.

Dáng cười của cậu tuy rằng dẫn theo một ít ngại ngùng, nhưng thần tình hoàn toàn thản nhiên tiếp nhận. Thương Mặc mỉm cười, tiếp tục nắm tay cậu dẫn đi.

Tổng quản giữ khoảng cách năm bước chân, cung kính theo sát phía sau.