Nhiệt Hạ

Chương 21

Đêm đó tôi về nhà khá muộn, bước vào huyền quan đã thấy đồng hồ điểm 9h, cởϊ áσ khoác, xăn tay áo, đi đến cửa phòng bếp. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trong bếp, tôi kìm lòng không đậu mà cười thành tiếng.

Nếu nói một người như Quân Sâm, nghiêm trang ngạp nghễ lại mặc tạp dề đi lại trong bếp, thì là loại tư vị gì? Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh mang mắt kiếng, tôi chưa bao giờ biết Quân Sâm cận nhẹ.

Cảm giác hôm nay Quân Sâm đặc biệt gợi cảm hơn thường ngày, toàn thân bao vây bởi hơi thở ôn hòa tao nhã, sườn mặt tuấn dật chuyên chú nhìn chằm chằm cuốn sách dạy nấu ăn mà vẫn mang theo vài phần thần thánh không thể xâm phạm. Tôi không hiểu những khi anh chuyên chú nghiên cứu kịch bản thì, có phải cũng sẽ bày ra bộ dáng mê hoặc, hung hăng chiếm giữ ánh mắt người khác như thế này phải không?

– “Tu luyện được mấy thành công lực rồi?”

– tôi phá rối “công tác” của Quân Sâm, buồn cười nói.

Buông cuốn sách dạy nấu ăn “Bách khoa toàn thư các công thức” bằng tiếng Trung xuống, tháo đôi kiếng mắt gọng bạc bỏ vào túi áo, Quân Sâm quay đầu nhìn tôi:

“Nước Mĩ quỷ quái này, cái gì cũng có nhưng tìm không dễ, anh muốn làm món Thái nhưng tìm không ra gia vị, cũng không có ớt chỉ thiên, chỉ có thể tùy tiện trộn thứ này thứ kia một ít, bây giờ lại thành ra một loại gia vị kì lạ”

Ớt chỉ thiên? May mắn nơi này không bán, Quân Sâm muốn dùng những thứ cay nhất trên đời khảo nghiệm ý chí của tôi sao?

Nhìn tình trạng một mình Quân Sâʍ ѵậŧ lộn trong bếp, tôi làm bộ không quá tin tưởng, cao thấp đánh giá:

“Bếp trưởng Hoắc, tôi không nói ngoa, phàm thứ gì có thể nuốt được tôi cũng đều có thể nhận”

– “Nhưng anh không thích em miễn cưỡng như vậy”. Quân Sâm đi đến, đan tay ôm lấy cổ tôi, dùng sức hôn tôi một chút, sau đó hé lộ sát mặt tôi là khuôn mặt tươi cười mê hoặc,

“Tay nghề của anh cũng không tồi lắm đâu”

– “Tạm thời tin anh. Hôm nay anh đi chụp ngoại cảnh, sao lại có thời gian đi mua nguyên vật liệu?”. Tôi tùy ý chỉ vài quả táo cùng rau trên bàn.

Anh lắc đầu:

“Đây là thức ăn dì Trương dự trự sẵn trong tủ lạnh, anh nhờ trợ lí đi mua thêm vào món, nào ngờ nàng không mua được thứ gì”. Nói xong liền mang thêm đồ ăn trong tủ lạnh đặt lên bàn.

Kì thật, khẩu vị của tôi vẫn mang chút truyền thống Trung Hoa, đến bây giờ bản thân cũng không phải quá quen thuộc khẩu vị thức ăn Mĩ Quốc. Đôi khi bản thân cũng sẽ hoài niệm bánh bao, tôm rim. Tôi nhớ rõ khi Đường Na vừa qua Mĩ một tháng, đột nhiên lại muốn ăn thịt bò nhúng giấm, cuối cùng đi 10 nơi cũng không thấy bán, nàng còn đòi tuyệt thực 1 ngày để phản đối.

– “Ý của anh là — hôm nay em phải nhịn đói?”. Tôi khoanh tay đợi câu trả lời thuyết phục.

– “Ở bên anh mà anh có thể để em chịu đói?”. Quân Sâm nháy mắt, tiêu sái tháo tạp dề xuống,

“em chưa nhìn qua bàn ăn phải không?”

– “Thật hay giả …”. Tôi nghi hoặc đi về phái phòng ăn, kết quả vẫn là kinh ngạc tột độ,

“tất cả — là do anh tự làm?”. Cá hấp, canh, còn có salad, cộng thêm hai phần tráng miệng. Bữa tối kiểu Thái quả nhiên nhìn qua rất đặc sắc: đủ mọi màu sắc, mụi vị đến mê người.

– “Em không cần dùng loại ngữ khí này được không?”. Quân Sâm chu đáo kéo tôi vào bàn,

“Có người nói với anh em thích món Úc, anh còn định mang thịt kangaroo đã chế biến nầu thành bò nhúng giấm. Nhưng anh chưa học được cách làm hàu nướng phô mai, hơn nữa món Úc cũng không đặc sắc như món Thái, không mặn mà. Em ăn hết tất cả trên bàn, là có thể về nước thi ăn đồ Quảng Đông”.

Nghe Hoắc Quân Sâm luyên thuyên không ngớt trên bàn ăn, tôi nhất thời không biết nói gì, tôi vẫn nghĩ một nam nhân như anh, không cân… Đại khái cả đời sẽ không bao giừo vào bếp, nhưng tôi sai lầm rồi, nguyên lai Quân Sâm không giống như mọi người vẫn tưởng, anh vẫn luôn thích gây bất ngờ cho người khác bằng cách này hay cách khác.

Nhấm nháp mĩ vị trên bàn, tôi rốt cuộc nhịn không được mà hỏi:

“Anh làm sao lại biết công thức làm các món này?”

– “Trước kia anh vẫn thường du lịch vòng quanh thế giới, đến nơi nào thì sẽ dừng lại vài hôm học nấu ăn, anh là người thích thưởng thức ẩm thực, em cũng không phải không biết”. Anh bắt đầu bắt chéo chân, tư thái tiêu sái, lần đầu tiên tôi cảm giác bản thân thua kém Quân Sâm rất nhiều. Quân Sâm hiểu cuộc sống, biết phải hưởng thụ thế nào, rồi lại không muốn sống quá chuẩn mực, tất cả Quân Sâm đều sống vì sở thích của bản thân, đây là điều không phải ai cũng thực hiện được.

– “Biết không? Anh là người mẫu may mắn nhất thế giới”.

Ăn nhiều như vậy nhưng hình thể Quân Sâm vẫn không hề hấn gì, tôi không khỏi có chút cảm thán.

Anh cười:

“Anh vốn muốn làm tôm nướng muối ớt, anh cua nhưng nhất thời lại bị động, mới nhớ tới bản thân cũng chỉ ở Thái đúng ba phiên chợ”.

Tôi lắc đầu:

“Bao nhiêu người được nếm tay nghề nấu ăn của anh rồi?”

– “A Tề, và em”.

– “Đặc quyền đôi khi rất tốt”.

Quân Sâm từ bên đối diện chuyển sang ngồi cạnh tôi, tôi cố ý hất cằm sang phái đối diện:

“Anh có biết nguyên tắc ngồi ăn không? Qua kia ngồi đi”.

– “Em có thể nghĩ cho cảm thụ của đầu bếp được không, vất vả hơn 1 giờ, ít nhiều cũng đáng được thưởng chứ?”. Anh cắn một mảnh xà lách, đưa tới bên miệng tôi, trong miệng còn hàm hồ nói,

“đến, cấp cho anh chút mặt mũi đi”.

Nhìn Quân Sâm bộc lộ tâm tính trẻ con như vậy, tôi buồn cười:

“Anh muốn gì?”

Tôi mạnh miệng cắn phần xà lách còn lại, chạm vào môi Quân Sâm, đại khái mọi thứ diễn ra chưa đến 5 giấy, Quân Sâm cả người mất đi phản ứng nư hóa thạch, sau đó nhắm mắt kích động ôm lấy tôi. Tiếp theo, cuộng nhiệt đặt lên môi tôi một nụ hôn làm tôi hít thở không thông, không ngừng giao triền, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ không thể cưỡng lại. Đến khi cả hai buông nhau ra, tay anh đưa tay quẹt phần điểm tâm còn dính ở khóe miệng tôi, lưu lại một mạt dấu vết tình màu.

– “Chấn Hàm, tình yêu của anh”

– “Chúc mừng sinh nhật em”

Quân Sâm cười to tựa vào người tôi, sau đó ngẩng đầu, dùng ánh mắt lấp lánh làm điên đảo chúng sinh mong mỏi nhìn tôi, dù hơi thở tôi đã ít nhiều bình ổn sau nụ hôn cuồng nhịt, nhưng tim vẫn đập liên hồi.

– “Hắc..”.

Quân Sâm ngạo mạn vươn tay kéo đầu tôi xuống, làm tôi vùi mặt vao vai anh,

“đêm nay — anh có thể ở lại phòng em không?”

– “Anh cũng muốn có đặc quyền?”. Tôi có chút thả lỏng.

– “Không phải em vừa nói sao, đặc quyền đôi khi rất tốt”

Bữa tiệc này không đợi khách khai vị, muốn ăn cũng không được, tính dục thế nhưng lại dâng cao, tôi không hiểu tại sao phản ứng cơ thể cả hai lại gấp gáp đến vậy. Chúng tôi dựa sát vào nhau ngày càng gần, đột nhiên Quân Sâm xoay người đối diện với tôi, sau đó lại khóa ngồi trên dùi tôi. Chậm rãi cởi bỏ sơ mi, động tác anh phi thường sinh động, ý vị trêu ghẹo cũng không che giấu. Tay tôi xẹt qua phần bụng trơn nhẵn, săn chắc, rõ ràng cảm giác được độ nóng da thịt của Quân Sâm, du͙© vọиɠ kịch liệt đã không khách khí mà chạm vào bụng tôi. Tình yêu phải như thế nào, mới có thể mang đến nhưng khát vọng cơ thể chân thật thành khẩn như thế này? Tôi làm sao vậy? Là bị Quân Sâm nhiệt tình hấp dẫn hay do bản thân vốn đã muốn như vậy?

Tôi đưa tay vòng qua lưng Quân Sâm, hai má anh cọ xát ở vai tôi, đến khi bốn mắ nhìn nhau, tôi lại ngã vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, nơi đó chứa đựng rất nhiều thứ, cùng ý niệm tìиɧ ɖu͙© rõ ràng, cùng một biểu hiện quen thuộc như bao lân, hệt như một mẩu giấy Quân Sâm đều để lại lời nhắn:

“Chấn Hàm, anh yêu em”.

Tôi than nhẹ một tiếng, hôn lấy Quân Sâm. Lời tỏ tình trực tiếp mà sâu sắc kia, đã phá bỏ những phòng tuyến cuối cùng trong tôi, tình cảm và lí trí có đầu tranh dữ dội đến đâu, cuối cùng cũng sẽ có phút giây thống nhất chân chính như hôm nay. Tôi bỗng dưng hồi tưởng, thì ra nam nhân này đã đi rất sâu vào sinh mệnh tôi, tôi để ý anh, thưởng thức biểu tình phấn chấn nhiệt liệt của anh, chờ mong anh mắt anh nhìn tôi không như bao người khác, mong muốn anh chỉ có thể vì tôi mà bất chấp, thậm chí không biết từ khi nào bản thân lại bắt đầu quyến luyến nụ hôn của Quân Sâm.

Quân Sâm có nét đơn giản, thuần khiết của riêng mình, trong không gian sinh tồn được bao bọc bởi những hào quang rực rỡ, anh nguyện ý để tôi kéo mình về phàm trần. Đến dãy phòng ngủ này, gian bếp này, và trên bàn ăn lại, lại nói với tôi anh yêu tôi. Vô luận bản thân có trải qua bao nhiêu điều trong cuộc sống, trải qua bao nhiêu tình yêu đích thực, thì cũng không ai dám cam đoan hai bản thể độc lập sẽ gắn bó với nhau một khắc hay một đời. Mà tôi lại bị tấm chân tình kia đả động.

Ngay từ đầu bản thân đã cố ý dung túng cho tình cảm mà không đặt lí trí lên đầu, bây giờ đã không thể quay lại được nữa, tôi chính thức tuyên bố bản thân là tín đồ của vận mệnh.

Tay trái Quân Sâm đỡ lấy cổ tôi, anh dùng đầu ngón tay từng chút từng chút vuốt ve phần tóc gay tôi, da tôi đều như tê dại, anh nâng cằm tôi lên, lại lần nữa tìm kiếm môi tôi. Dùng lưỡi tinh tế vẽ dang môi, khi thì nhẹ nhàng khi lại cơ khát như muốn hòa tan vào nhau. Lưỡi cả hai cùng nhau nhảy múa, ôn nhu cùng mạnh mẽ, cảm giác phẳng lặng mênh mông, mỗi một lần tôi đáp lại đều có thể khiến Quân Sâm thay đổi, một khắc kia, tôi có thể cảm nhận những thay đổi của Quân Sâm, anh có thể thực hiện điều ước của tôi, đúng vậy, điều ước thì không nên lãng phí.

Nếu lưỡng tình tương duyệt, tất nhiên sẽ say mê nhau, khát khao được hấp thu hơi thở đối phương, cũng là lúc tìиɧ ɖu͙© có cơ hội thăng hoa. Theo nụ hôn cuồng nhiệt, chúng tôi giống như đều muốn ăn hết đối phương, tôi mở mắt nhìn thấy sóng mũi cao thẳng của Quân Sâm, đường con rõ ràng giờ đây lại lấm tấm mồ hôi, người này vì động tinh mà lộ ra thần thái hô hấp khó khăn, lộ ra không biết bao nhiêu vẻ mị hoặc, khiến kẻ khác tự nguyện gỡ bỏ mọi e dè mà cùng anh đi đến một vùng đất mới.

– “Lên lầu đi”.

Tôi cắn nhẹ vành tai Quân Sâm.

Anh thông suốt đứng lên, kéo tôi thẳng đến phòng ngủ trên lầu. Vào đến cửa phòng, anh bắt đầu cởi bỏ quần áo tôi, chúng tôi giống như đang cố tình trêu chọc đối phương, nếu không phải động tác cuối cùng quá mức thô lỗ, làm khóa quần Quân Sâm kẹt lại, đến khi tôi ngã xuống giường, trên người tôi chỉ còn lại mảnh nội y hoa văn sặc sỡ, Quân Sâm còn đang hăng hái chiến đấu cùng khóa quần.

Anh cười khẽ, bước lại giường, lại triền miên hôn tôi một trận, thở gấp nói:

“Hẳn là trước kia em đưa anh kiểu quần bò có giới hạn này, là để phòng ngừa phải không”

Tôi rốt cuộc nhớ đến mẫu quần Lee và Miyake hợp tác được bán với số lượng giới hạn kia, ngẫm lại lúc đó, vật trân quý như vậy lại đưa cho người ta không do dự, bây giờ tôi cũng chỉ có thể nói, Hoắc Quân Sâm quả thật luôn khiến người khác buông lỏng cảnh giác.

Quân Sâm ngay sau đó lại nhẹ nhàng niết ngực tôi, mang đến một trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhỏ. Tôi dùng khuỷu tay chống nửa thân trên, giúp anh mở khóa, rốt cuộc, anh hưng phẩn giữ lấy vai tôi:

“Nhẫn anh đưa em đâu?”

– “Trong ngăn kéo”

Anh với tay lấy, sau đó kiên trì đeo vào cho tôi, thẳng đến khi tôi bất mãn nhìn vòng dây chuyền trên cổ, nhẹ giọng kháng nghị:

“Uy, đại nam nhân sao lại mang thứ khó xem như thế này chứ?”

Quân Sâm không quan tâm lời tôi nói, nụ hôn thuận thế dừng lại trên mặt tôi, môi cùng lưỡi vòng theo vòm ngực, sau đó lại dọc theo dây chuyền hướng về trước, lưu lại một dãy các dâu hôn thật dài. Bên này đã liếʍ lộng vành tai tôi, tay theo ngực tôi bắt đầu đi xuống, chạm vào phòng tuyến yếu ớt trên cơ thể tôi… Dễ dàng như vậy, vẫn là kiện nội y mới mẻ sáng nay, bàn tay bình thường nhưng đã thuần thục kĩ xảo, làm tôi kịch liệt bị tấn công, đầu ngón tay linh động bắt đầu có chút làm càn, tôi dùng sức túm lấy drap giường.

– “Ân…”

Nghe được tên rên nhẹ của tôi, Quân Sâm dựa sát vào tôi thì thào tự nói:

“Em là của anh, Chấn Hàm”. Tôi không còn sức cãi cọ, chỉ có thể chậm rãi nhấm nháp từng trận nồng nhiệt đầy hưng phấn trên người. Thốt nhiên anh xâm nhập hai chân tôi, tôi đang chuẩn bị phản ứng, Quân Sâm đã cúi xuống nuốt lấy phân thân tôi, kĩ thuật liếʍ duyện cực kì cao siêu, chuẩn xác nhắm trúng từng điểm mẫn cảm nhỏ nhất, rốt cuộc tôi không thể kiềm chế những cuồng nhiệt, ngửa cổ không ngừng ngâm nga.

Một tay Quân Sâm tiếp tục trêu chọc ngực tôi, l*иg ngực nóng như lửa đốt làm tôi có cảm giác không chân thật. Hơi thở cả hai gấp gáp hòa vào nhau, ngón tay Quân Sâm dọc theo cơ thể tôi, hệt như lỡ đãng mà mơn trơn nơi bí ẩn kia, cuối cùng tôi cũng lấy lại được ý thức.

– “Chấm Hàm, cho anh…”

– “Đợi…”

Lúc này chưa chuẩn bị gì, Quân Sâm cư nhiên mà muốn một đỉnh mà vào, mồ hôi hai người thi nhau toát ra, Quân Sâm có chút không khốn chế được phấn khởi không kìm chế được. Còn tôi đau đến không chịu được.

– “Không được … đi ra ngoài… A Sâm!”

Quân Sâm hoàn toàn bị du͙© vọиɠ nhấn chìm, với tiếng kháng nghị suy yếu nhỏ bé của tôi anh không để ý lắm, hai tay đỡ lấy thắt lưng tôi, đầu ngã vào ngực tôi, tư thế này làm cho bên dưới càng sâu, anh dùng âm thanh khàn khán nói: “Anh còn chưa vào hết…”. Tóc mướt mồ hôi, càng đại biểu cho việc tình triều không còn trong trẻo lạnh lùng như xưa nữa.

– “A!”.

Khi Quân Sâm chân chính vùi thật sâu vào cơ thể tôi, tôi phát ra tiếng gầm nhẹ, tần suất luật động cơ hồ thật sự muốn hòa tan tôi, làm tôi hoàn toàn thuộc về anh…

Thật có chút không kiềm chế được, những kí©ɧ ŧɧí©ɧ mê loạn mà nhiệt liệt cuồn cuộn không ngừng, tôi toàn thân cao thấp đều vì những thống khổ ngọt ngào này mà không ngừng kêu gào, chỉ có thể kịch liệt đáo lại, hệt như một loại độc dược ăn sâu vào máu.

Quân Sâm ôm lấy thân thể tôi đang nóng rực, không ngừng đem du͙© vọиɠ của mình thẳng tiến, tiếng thở dốc rêи ɾỉ quyện vào nhau, mụi vị nồng ấm cùng oi bức tản ra khắp phòng.

Tôi cắn hầu kết đang di động của anh, một khắc kia tất cả đều phóng thích, sau đó tựa như mọi phòng tuyến đều bị đánh gãy, Quân Sâm cúi đầu hàm trụ chiếc nhẫn trên cổ tôi, sau đó lại cắn thật mạnh lên tôi tôi, chúng tôi đều lên đến đỉnh du͙© vọиɠ.

Đến khi hoàn hồn, không biết đã qua bao lâu, tôi biết Quân Sâm chưa bao giờ đạt tới cao trào như hôm nay, anh cọ cọ trên người tôi, nhẹ giọng than thở:

“Ah, em lợi hại nhất, Chấm Hàm”.

Tôi mệt đến không còn sức phản kháng, chỉ có thể tùy ý để anh dùng chăn gắt gao bao lấy hai người, tôi thừa nhận, kɧoáı ©ảʍ mặc dù tồn tại không quá rõ ràng trong thân thể, nhưng cả hai quả thực rất hòa hợp, con người khi đang trầm mê, hoặc nhiều hoặc ít đều mất đi những phong bị vốn có.

Mọi chuyện dù diễn ra khá nhanh, nhưng vẫn làm tôi có chút nam khan, tôi biết ngoài Quân Sâm, bản thân sẽ không cùng ai khác nếm trải quan hệ như vậy, vốn cả hai đều tận hứng, ai chủ động cũng không phải mấu chốt. Nhưng nếu nói tôi không có chút ngại ngần nào là giả dối, tôi dù sao cũng là nam nhân, nếu không gặp Quân Sâm, tinh thần nam nhân chắc chắn vẫn luôn ngất trời, thân thể ngẫu nhiên lại bị tinh thần dung túng để phá bỏ mọi rào cản, người này thay đổi tôi rất nhiều, kể cả một ít sinh mệnh tôi vốn tưởng đã luôn định đoạt mình không thể làm khác.