Viễn Sinh Truyền Kỳ

Chương 22: Tiếp tục lên đường

Hôn mê một ngày một đêm cuối cùng Sở Tử Ngôn có dấu hiệu tỉnh lại, mí mắt nặng trĩu mở ra đập vào mắt nàng là một dòng suối chảy êm ả dường như nguy hiểm hôm qua chỉ là mộng, nước trong xanh mơ hồ có thể nhìn thấy những đàn cá lớn nhỏ nối đuôi nhau bơi xuôi theo dòng nước, nàng đang nằm trên thảm cỏ xanh biếc còn đọng lại chút hơi sương ẩm ướt tối qua, gió nhè nhẹ lay những ngọn cỏ đung đưa nhảy múa như mừng cảnh thái bình, cả người thư thái đón nhận bầu không khí thanh mát dễ chịu. Sở Tử Ngôn cứ ngỡ mình gặp ảo giác, khó khăn nhắm mắt lại thật lâu rồi dần dần mở ra, cảnh tượng vẫn như cũ không thay đổi, thì ra nàng vẫn may mắn còn sống, tự mình hồi tưởng lại cảnh tượng hôm qua trong lúc hôn mê mơ hồ nghe ra giọng nói ấm áp đầy ma lực của Ngân Phách khiến nàng thả lỏng tâm tình liền ngất đi, chuyện sau đó như thế nào nàng không nhớ được, vừa nhớ đến hắn, nàng đưa mắt tìm kiếm xung quanh, tay chạm phải cánh tay lạnh băng của hắn, tim cũng dần lạnh theo. Lạnh, tuyệt đối lạnh, lạnh đến mức làm lòng nàng hoảng hốt.

Sở Tử Ngôn suy yếu đỡ Ngân Phách ôm vào lòng nhằm sưởi ấm cơ thể lạnh băng kia, hơi lạnh từ người hắn truyền tới khiến nàng run lên từng cơn, nàng như thể đang ôm một tảng băng chứ không phải một người còn sống. Khuôn mặt, đôi môi kể cả mọi khí sắc trên mặt Ngân Phách đều trắng bệch dọa người, ánh mắt nhắm nghiền lộ ra sự suy yếu tột cùng. Sở Tử Ngôn ôm Ngân Phách mà lòng loạn thành đoàn. A Ngân, hắn sao vậy? Lúc Ngân Tu đưa hắn đi chẳng phải vẫn rất tốt, không phải sao? Sở Tử Ngôn lo lắng đến tâm cũng luống cuống, siết thật chặt đôi bàn tay Ngân Phách thổi từng hơi thở ấm nóng hòng sưởi ấm hắn phần nào. Lần này, Sở Tử Ngôn cố gắng ép mình phải kiên cường không khóc, còn nước còn tát, chỉ cần có lòng tin nhất định A Ngân sẽ không sao.

-“Mới tỉnh dậy nên uống một chút đi”. Giọng nói pha lẫn chút mệt mỏi cùng bi thương của Ngân Tu vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Sở Tử Ngôn, nàng đưa tay nắm ống trúc ở bên cạnh, cẩn thận từng chút một đưa đến miệng Ngân Phách rồi sau đó trút phần nước còn lại cho vào miệng mình.

-“A Ngân, hắn là như thế nào?”. Cổ họng cảm thấy khá hơn rất nhiều, tâm cũng tĩnh lại, Sở Tử Ngôn không nhanh không chậm hỏi. Ngân Tu tuần tự kể lại đầu đuôi sự việc diễn ra vào ngày hôm đó, từng chút một đều như tiếng nổ ầm ầm rơi vào tai Sở Tử Ngôn. Đôi tay nắm lấy Ngân Phách càng thêm chặt, như thể trách người nào đó suy nghĩ ngốc ngếch đến an nguy của bản thân mình cũng chẳng màng nhưng tâm lại như ai cào xé

là chua xót, là đau lòng, sóng mũi cay xè.

-“Từ lúc tìm được ngươi, Thánh quân chưa lúc nào ngơi nghỉ luôn một mực túc trực bên cạnh ngươi, một bước cũng không ly khai, cho đến khi sức lực cạn kiệt lâm vào hôn mê sâu, cũng không biết lúc lại có thể tỉnh”.

Sở Tử Ngôn thở dài, đưa ánh mắt sâu xa nhìn bầu trời trong xanh trên cao, mây trắng phiêu đãng rong chơi cùng gió che bớt đi ánh nắng gay gắt chiếu rọi xuống nhân gian, cảnh đẹp ý vui nhưng lòng nàng lại lạnh lẽo như cơ thể Ngân Phách lúc này. Sở Tử Ngôn tiếp tục trầm mặc, cứ ôm lấy Ngân Phách như vậy sợ một chút sơ suất hắn vĩnh viễn sẽ biến mất rời khỏi cuộc sống của nàng. Qua một hồi lâu, ánh mắt Sở Tử Ngôn khôi phục bình tĩnh cùng kiên định thêm vài phần lạnh nhạt sắc bén hạ quyết định.

-“Tu Tu, giúp ta nướng cá”.

Ngân Tu ở một bên, cái hiểu cái không làm theo ý Sở Tử Ngôn, từng trận mùi thơm của cá nướng xông vào mũi, nàng cũng không cảm thấy điều gì, qua loa ăn vội con cá Ngân Tu chuẩn bị, dìu Ngân Phách đứng dậy.

-“Giúp ta đưa hắn vào kiệu, gấp rút lên đường, cho dù bất chấp mọi giá phải đến Xích Huyền sơn trong vòng 5 ngày”.

Ngân Tu không dám do dự nửa khắc, dùng yêu lực hóa thành cổ kiệu rồi sau đó phóng xuất thêm một dòng yêu lực khác bao trùm Ngân Phách đưa hắn vào kiệu, Sở Tử Ngôn không nói nửa lời, lập tức lên kiệu, tiến thẳng đến Xích Huyền sơn. Áo trắng đơn bạc, tóc đen dài buông xõa trong gió, Sở Tử Ngôn ngồi trước cửa kiệu mắt nhìn thẳng về phía trước hoàn toàn chìm đắm trong nội tâm của mình một chút cũng không để mắt đến cảnh vật xung quanh, giờ đây nàng mới ngộ ra cho dù là thứ gì, nơi nào có mỹ đến đâu, tốt đẹp như thế nào đều không đánh đổi được bằng một cái nhếch môi khẽ cười hay cái nhăn mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Ngân Phách, tất cả mọi thứ sẽ trở nên tẻ nhạt khi không có hắn, không biết từ lúc nào hình bóng của hắn đã khắc sâu trong lòng nàng nhiều như vậy, từ khi sinh ra nàng chưa từng hưởng thụ qua cảm giác được người thân quan tâm, bảo hộ còn hắn cho nàng tất cả, bảo sao nàng không lưu luyến hắn. Hắn chính là người thân duy nhất kiếp này của nàng và còn nhiều hơn nữa, chính nàng cũng không rõ.

Bàn tay nhỏ bé của Sở Tử Ngôn ghì chặt nơi trái tim đang nhảy loạn nhằm trấn an bản thân rằng Ngân Phách sẽ không có việc gì, sẽ không sao, nhất định đến kịp. Ngân Tu ở môt bên cửa còn lại không hề bỏ sót bất cứ biểu hiện gì của Sở Tử Ngôn nặng nề thở dài, tâm dường như có ai cào xé đau đớn nhưng lại không biết thốt ra lời an ủi tiểu cô nương quật cường kia như thế nào cho phải, chỉ có thể hết sức vận dụng yêu lực nhanh chóng đến nơi càng nhanh càng tốt để cho nàng có thể an tâm hơn phần nào. Chính giờ khắc này Ngân Tu chợt hiểu, Ngân Phách trong lúc tính mệnh khó giữ vẫn muốn bảo hộ cho Sở Tử Ngôn, nàng cũng vậy tuy chỉ là một nhân loại yếu đuối vẫn bất chấp bồi cả mạng của mình để cứu Ngân Phách. Ai vì ai mà đau lòng? Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (Lên tận trời xanh, xuống dưới suối vàng vẫn đi cùng). Không biết từ bao giờ, hai con người này lại có mối liên kết sâu sắc như vậy. Sự bao dung, chiếu cố cùng sủng nịnh của Ngân Phách dành cho Sở Tử Ngôn là không ai có thể so sánh, sự bảo hộ cùng hi sinh của Sở Tử Ngôn đối với Ngân Phách một ngôn từ há có thể diễn tả hết. Giữa bọn họ hoàn toàn không có một chỗ trống cho bất kỳ ai chen vào. Ngân Tu vào giờ phút này, tim dường như có chút thổn thức cùng hâm mộ, thì ra yêu một người có đau khổ có trắc trở nhưng lại như ngọt ngào, ý vị khi được sóng vai bên nhau.

Suốt một lộ trình ngày đêm không ngừng nghỉ, Sở Tử Ngôn cũng chỉ qua loa ăn uống đơn giản trên kiệu, mọi sinh hoạt đều cực kỳ nhanh chóng gấp rút lên đường. Nháy mắt đã gần năm ngày, sáng mai có thể đến dưới chân núi Xích Huyền. Tâm Sở Tử Ngôn đến bấy giờ vốn chưa từng buông lõng, nhìn Ngân Phách ngày càng suy yếu trong lòng, nổi bất an của nàng chưa hề thuyên giảm.

-“A Ngân, ngươi nói có phải ta rất giỏi không? Lộ trình đến Xích Huyền sơn phải đến nửa tháng, ta chỉ cần một nửa thời gian đã đến nơi, ngươi cũng phải kiên cường lên một chút, như vậy mới có thể tán dương ta, có biết không?” Đưa tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt tái nhợt cùng lạnh băng của Ngân Phách, môi mỏng Sở Tử Ngôn khẽ mở.

Sở Tử Ngôn suốt thời gian trên kiệu đều một mình trò chuyện cùng Ngân Phách nhưng vẫn không một lời hồi đáp, ban đầu còn có chút chua xót nhưng lâu dần cũng thành quen, nàng luôn túc trực bên người Ngân Phách chưa từng ly khai quá lâu. Ngân Tu ở 1 bên đau lòng không thôi nhưng cũng vô pháp khuyên nhủ nàng, nàng vì Ngân Phách dày vò bản thân mình, vóc dáng đã nhỏ bé nay lại gầy thêm một vòng, khuôn mặt tự nhiên linh động nay lai xanh xao nghiêm trọng, nàng vì chiếu cố Ngân Phách mà bản thân vô tình trở nên thảm hại, nhếch nhác không chịu nổi. Sở Tử Ngôn cảm thấy không sao cả, chờ Ngân Phách tỉnh lại nhất định sẽ vỗ béo cho nàng, không lo aaa.

-“Tiểu Ngôn, ngươi còn muốn sống nữa không? Nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ, Thánh quân thấy được không ngũ mã phanh thây ta mới là chuyện lạ”. Ngân Tu ngày ngày trở thành lão già phiền toái, luôn miệng lên án hành vi tự ngược đãi chính mình của Sở Tử Ngôn.

-“Tu Tu, ngươi tha cho ta đi, ta nghe câu này đến choáng váng cả đầu rồi”.

-“Ngươi...”.

-“Được rồi, là ta thích thế, nữ nhân không phải càng gầy càng mỹ sao?”Nhìn thấy Ngân Tu sắp nổi giận thật, Sở Tử Ngôn giơ tay đầu hàng vội cướp lời.

-“Mỹ cái đầu nhà ngươi”.

Sở Tử Ngôn trong lòng vô hạn cảm kích Ngân Tu, nếu những ngày qua không có hắn ở bên cạnh bầu bạn, nàng sớm chịu đựng không nổi rồi. Có một người bằng hữu như vậy Sở Tử Ngôn nàng còn cầu gì hơn, nàng nhìn Ngân Tu cười ấm áp, nụ cười chân tâm này như ngàn vạn ánh sáng tươi đẹp xuyên qua đôi mắt lay động tâm tư của nó.

-“Đã sắp đến chân núi Xích Huyền”.

-“Tu Tu, để cảm tạ ngươi giúp ta việc lớn, sau này đợi ngươi biến thành người, ta nhất định sẽ tìm một lão bà thật xinh đẹp cho ngươi”. Sở Tử Ngôn gật đầu mỉm cười, bồi thêm một câu tức chết người không đền mạng. Ngân Tu khì khì mũi trực tiếp xem thường lời đề nghị của Sở Tử Ngôn, hắn mới không cần, dáng vẻ hóa hình của hắn tất nhiên sẽ là một đại suất ca còn cần nàng làm chuyện dư thừa sao, nhưng trong tâm trí xuất hiện mơ hồ lại thấy được bóng dáng tươi cười động lòng người của Sở Tử Ngôn, hắn lắc mạnh đầu, trườn ra ngoài cửa kiệu, thầm nghĩ đúng là gặp quỷ.