Luxury Man

Chương 55

Này…… Đây là đang làm cái gì?

Bước đầu tiên của phản xạ có điều kiện là phản kháng, chỉ là khi dùng sức đẩy ra lại bị người giữ lại, Chí Hạo bỗng nhiên ý thức được người hiện tại đang ôm mình là ai, sau đó, lực trên tay tiêu thất, đại não lại mạnh mẽ bắt thần chí trấn định xuống, dùng trí nhớ, hảo hảo nhớ kỹ giờ khắc này, mỗi một phân cảm giác, mỗi một điểm chạm vào nhau.

Vô luận giờ này có xảy ra chuyện gì, tương lai sẽ phát sinh cái gì, ít nhất giờ phút này có thể hóa thành một phần hồi ức mới mẻ, tồn tại trong đầu, có thể lưu giữ nhiều năm

Lưỡi kia ngay từ đầu chỉ thử dò xét, từ trên môi lướt qua, miêu tả mỗi một phân hình dáng, sau đó bắt buộc răng mở ra liền cuồng dã lên, Chí Hạo chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị gắt gao cuốn lấy, liều chết dây dưa, cậu có chút lung lay đứng không vững, một đôi tay di chuyển tới đỡ lấy thắt lưng cậu, vì thế cả người đều bị chặt chẽ khóa trụ.

Đôi môi kia như có linh hồn của chính mình, lặng lẽ dời đi, ở trên cổ lưu luyến, tái một đường hướng đi lên trên, cuối cùng, dừng ở vành tai Chí Hạo, đầu lưỡi nhẹ nhàng vừa chuyển, quấn lấy vành tai cậu.

“Anh, anh, anh muốn làm gì……” Chí Hạo rốt cục có thể mở miệng nói chuyện, mỗi một lời đều mang theo hô hấp nặng nề.

“Lúc này em tới đây, là tìm anh sao?” Cận Thần đem toàn bộ vành tai của cậu ngậm vào, từng chút từng chút, tinh tế cắn lấy.

Chí Hạo chỉ cảm thấy muốn nổi điên, dù có cố gắng thế nào, thần chí đều từng chút từng chút bị rút mất, câu nói kia, như từ trên chín tầng mây mờ mịt rơi xuống, cậu nghe vào trong lỗ tai, phải suy nghĩ thật lâu mới hiểu được, nhất thời trước mắt sáng ngời, giống như bị một đạo bạch quang chói mắt xẹt qua, không khỏi lui ra phía sau một bước, thốt ra:“Cái gì?”

Cận Thần tay dài chân dài, vừa vươn tay ra một cái thì người kia liền bị kéo vào trong ngực anh, thấp đầu, áp vào trán Chí Hạo, đôi mắt

cười đến loan loan:“Vậy lúc này đây có phải anh hẳn nên ngỏ ý trước hay không?”

Chí Hạo ngốc càng lợi hại hơn, không rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

“Em muốn cự tuyệt anh sao?” Cận Thần bị nghẹn, mắt cười nhanh chóng biến hóa.

Chí Hạo lập tức thất kinh, trời a, tùy ngài muốn thế nào cũng tốt, nhưng đừng làm cho cậu nhìn đến biểu tình như vậy, ăn không tiêu, thật sự ăn không tiêu. Cậu quả thực nghĩ muốn rống to: Anh là tình thánh a, Cận đại tình thánh a! Sao có thể biểu lộ biểu tình chẳng biết làm sao như thế!!

“Là anh đáp lại sai ý sao?” Cận Thần rốt cục buông cậu ra, thối lui vài bước:“Anh nghĩ rằng em đi vào nơi này là bởi vì trong lòng còn có anh, do anh nghĩ nhiều sao?”

Này…… Này…… Chí Hạo cảm thấy được cách nói này căn bản là khi dễ người thành thật, vì cái gì cậu phản ứng lại chậm nửa nhịp? Hiện tại nên xem cục diện này như thế nào đây, cậu hiện tại nên làm gì a? Ai có thể đến giúp cậu với!

“Em không thích anh?”

“Đương nhiên không.” Ai, vẫn là loại vấn đáp một năm một mười này là tối thích hợp với cậu, hỏi một câu đáp một câu, nói thật là tốt rồi, còn có, kính nhờ anh ngàn vạn lần đừng giả đáng thương nữa.

Cận Thần bất đắc dĩ:“Đương nhiên thích, hay là đương nhiên không thích.”

“Đương nhiên thích.” Người thành thật, nhất định chỉ có thể nói lời thành thật.

Cận Thần trong vẻ tươi cười có thêm ba phần bất đắc dĩ:“Ngoan như vậy, cái gì cũng đều giao ra hết, em lấy gì để đùa đây?”

“Tôi vốn không muốn đùa.” Ở trước mặt Cận Thần dùng thủ đoạn là rất phí đầu óc, cậu đùa không nổi.

“Ngốc hồ hồ ” Cận Thần vươn tay kéo cậu vào trong ngực:“Có lợi thế nơi tay lại cũng không biết dùng, không sợ anh lừa em sao?”

“Ai cũng có thể gạt tôi, chỉ có anh sẽ không, muốn anh gạt tôi cũng khó như khiến anh nói yêu tôi, anh mới lười.”

“Như vậy, đáp ứng rồi?”

“Đáp ứng cái gì?” Chí Hạo sửng sốt.

“Anh thích em, cùng anh ở một chỗ……” Cận Thần lại đến gần hơn, vừa như có như không thổi khí, vừa ở bên tai đối phương nói ra lời nói như vầy “Nói đi, nói em đồng ý, đây là lần đầu tiên anh chủ động truy người khác, nể mặt mũi anh đi……” Cận Thần chậm rãi hôn xuống, dùng răng nanh cắn mở nút áo.

“Ân!” Chí Hạo nhắm mắt lại, không đáp ứng được không? Có thể từ chối sao? Người này căn bản thực có tài năng đi làm ca sĩ.

“Nếu tương lai có một ngày anh không còn thích em, em sẽ làm sao?”

Chí Hạo bất mãn, còn chưa tới đâu, đã nghĩ rời đi? Bất quá vẫn nên thực sự nghĩ tới:“Tôi, sẽ truy anh đem trở về.”

“Nếu truy cũng không trở lại thì sao?”

Ông anh à, lúc đang hỏi mấy vấn đề tế nhị này, có cần ở một bên cởi thắt lưng người khác không?

Chí Hạo cắn răng cường chống đỡ, nhặt nhạnh một chút lý trí cuối cùng, nói:“Tôi sẽ đem anh treo lên đánh, sau đó chúng ta lại một lần nữa bắt đầu.”

Cận Thần thấp giọng cười:“Tốt, vậy là nói chắc rồi nhé.”

Tinh thần Chí Hạo được buông lỏng, lập tức ý thức được tình cảnh của mình: Áo sơmi bị cởi ra hoàn toàn, một bàn tay ở trước ngực chạy loạn, dụng chưởng xoa bóp cẩn thận mềm nhẹ, môi cùng răng người nọ lưu luyến ở trên xương quai xanh của cậu, mà tay kia thì một đường trượt xuống, lướt qua bụng……

“Anh muốn làm gì?” Chí Hạo kinh hãi hô.

“Làm điều đó! Ân?” Cận Thần hơi hơi chọn mi, ánh mắt loan loan bán nguyệt, sóng quang lưu động. ( ba ở đây là sóng)

“Làm…… Làm cái gì……”

“Em nói thử xem chúng ta đang làm cái gì……” Cận Thần cười đến mị hoặc, một tay rốt cục xuyên qua tầng tầng quần áo cách trở, nắm tới vật nọ, đạt được mục đích.

“A!” Chí Hạo hấp một ngụm lãnh khí, lưng đột nhiên co rút, hoảng sợ nói:“Ở đây sao?”

“Ở nơi này không tốt sao?” Tươi cười, sóng quang tầng tầng, nở rộ trong ánh chiều.

“……” Chí Hạo hô hấp càng thêm nhanh, cơ thể cứng ngắc đươc âu yếm dần dần mềm hoá, thân thể căn bản chịu không nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, thần chí cậu dần dần bị lạc lối, nơi đó lại lặng lẽ ngẩng đầu…… A, mặc kệ nó, ở nơi này có gì không tốt, làm cho lão thiên nhìn.

Chí Hạo cảm thấy máu bắt đầu sôi trào, trái tim hưng phấn muốn nổ tung ra, gió thổi vào da thịt trống trải mang đến từng trận run rẩy, bộ vị yếu ớt nhất thân thể lộ ra trong không khí đầu thu hơi lạnh, không tự giác giật nhẹ.

Một cái hôn nồng cháy, dừng ở trên mi mắt, lông mi bị thấm ướt. Chí Hạo ngẩng đầu, đem đôi môi của mình đưa lên, môi cùng môi khẽ chạm, sau đó lưỡi cùng lưỡi dây dưa, cậu nhắm mắt, hai tay vươn về phía trước, đem tất cả quần áo hư hư thực thực xé mở.

Thân thể cậu, ngay từ đầu là do Cận Thần đánh thức, nên bây giờ không ai có thể hiểu rõ hơn anh. Anh biết nơi nào hẳn nên chạm nhẹ, nơi nào có thể phệ cắn, mà tay, hẳn nên dùng độ mạnh yếu thế nào để di chuyển

.

Chí Hạo ở trên sườn dốc bên hồ nằm xuống, đem chân quấn đến trên lưng Cận Thần.

“Tiến vào!” Cậu khép hờ mắt, trong mắt lóe ra thủy quang, khuôn mặt tựa như ráng mây, ngại ngùng ló ra.

“Có thể sẽ có chút

đau, một hồi thì tốt rồi.” thanh âm Cận Thần khàn khàn, có loại lành lạnh.

Ân! Chí Hạo nhẹ nhàng gật đầu, đau có cái gì quan trọng, cho dù đau, cũng là kɧoáı ©ảʍ, cùng Cận Thần đạt tới cực khoái, cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Cận Thần luôn luôn là người ôn nhu, ôn nhu đến tàn khốc, anh chia ra từng phân từng tấc mà tiến vào, thong thả lại kiên định, như muốn chứng minh gì đó.

Nga…… Từ sâu trong yết hầu Chí Hạo truyền ra một tiếng than nhẹ, bàn tay túm chặt cây cỏ dưới thân. Vị hăng của cây cỏ bị vò xé cùng hơi thở mát lạnh, hòa cùng mùi hương của cơ thể, thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh.

Chí Hạo gắt gao cắn môi chống đỡ đau đớn lúc ban đầu, lông mày thanh và mảnh tựa lưỡi dao thon dài lợi hại quấn quýt cùng nhau, dưới ánh trăng chói sáng nom rất đặc biệt.

“Đau không? Muốn lui ra trước không!” Cận Thần vẫn lưu tâm quan sát thần sắc của cậu.

“Không cần! Rất nhanh thì tốt rồi.” Chí Hạo gầm nhẹ, lại đem mặt Cận Thần kéo lại, hung hăng hôn lên, dây dưa cắи ʍút̼.

Cận Thần cũng không động, chỉ gắt gao ôm, cánh tay ôm chặt, xương sườn giống như muốn bị bẻ gẫy, phổi như bị thiêu đốt, cả người như muốn nổ tung, lại vẫn luyến tiếc buông tay.

Đúng vậy, rất nhanh thì tốt rồi,khi thân thể đều bốc cháy lên,

toàn thân da thịt cao thấp đều kết hợp cùng một chỗ, hăng say như thế, nên cái gì cũng đều tốt lắm.

Cận Thần động tác dần dần nhanh hơn, Chí Hạo rốt cục nhịn không được than nhẹ ra tiếng, lẫn vào tiếng sóng nước cùng tiếng côn trùng kêu ở nơi xa xa, còn có hô hấp nặng nề của Cận Thần, cùng nhau hòa vào một thể ở nơi vắng lặng này.

Chí Hạo cố gắng trợn to mắt, hết thảy trước mắt đều mờ mịt, cậu chỉ nhìn thấy vô số ngôi sao cùng trăng, toàn bộ đều lay động, hóa làm khói đầy trời, cậu cố gắng phân biệt, lại không thể, một thứ là sao, một thứ là mắt anh, vì thế vươn tay ra, vuốt ve làn da quen thuộc, chặt chẽ nắm chặt, ngay cả móng tay cũng cắm vào da thịt, Cận Thần bị đau nhăn mi lại, hôn lên tựa như lông vũ trượt qua, vừa hôn vừa đem tay cậu ngậm trong miệng, răng nanh khẽ cắn lên da thịt tinh tế của ngón tay.

Thời điểm khi tiến vào, Chí Hạo thật sự nhìn thấy có cái gì đó ở cuối chân trời, thứ gì đó đang di động, rồi tiêu tán, cách cậu thật xa, đất như nứt ra, cậu rơi xuống, hết thảy đều trở nên không thật, mà chân thật duy nhất chỉ có ngọn lửa đang không ngừng tuôn trào trong cơ thế mình, còn có trái tim của một người khác đang đập kịch liệt trên ngực cậu.

Vì thế cậu chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào mắt Cận Thần, đó là ảo cảnh vô lượng, là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, yêu dị mà nóng cháy chớp động, làm cậu cam tâm tình nguyện bị lạc, đem hết thảy đều dâng lên, theo tiết tấu của anh mà phập phồng. Sau đó cùng nhau gầm nhẹ, không kiềm chế lực ra vào, như là muốn đem cả linh hồn cùng thể xác hòa trộn với nhau, ngay cả một phần khí lực cuối cùng cũng không giữ lại, cơ thể mềm nhũn cơ hồ đến một ngón tay cũng không nhúc nhích được, Cận Thần nằm sấp trên người Chí Hạo, thở phì phò, môi như có như không lướt trên mặt cậu, nhẹ tựa lông vũ.

“Cảm giác thế nào?” Cận Thần chớp mắt, khóe miệng gợi lên.

Thế nào là sao? Chí Hạo nhăn mi lại, bình tĩnh nhìn anh, trong mắt bỗng nhiên trào ra nước mắt.