Một ngày trong vạn ngày...
"Lucy, cô không cảm thấy vợ tôi càng lúc càng đẹp sao?", Cố Lăng lãnh đạm lên tiếng, hai mắt đăm đăm nhìn Lý Tư Lam đang nằm gọn trong lòng.
Lucy đang nghiêm chỉnh báo cáo về tình hình kinh tế và các đối tác của Ứng Thiên thì bị câu nói của hắn làm cho sốc.
OH MY GOD, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Cố Tổng mà cũng có lúc nói ra một câu nói ngớ ngẩn như vậy sao? Đã vậy còn ngớ ngẩn trong lúc đang làm việc nữa chứ?
Cố Tổng a, khi nhân viên của Ứng Thiên không tập trung vào công việc, cái kết duy nhất chính là bị sa thải. Vậy giờ tính sao với Ngài đây?
Cũng may là lúc nãy cô vừa bước vào phòng thì đã ngay lập tức chứng kiến một cảnh tượng sốc đến loãng xương, khiến cô suýt ngã, nên bây giờ cô mới thích ứng mà kìm nén được những biểu hiện không nên.
Lúc này, Lucy thật sự cảm nhận được sâu sắc cái cảm giác thống khổ khi làm thư ký riêng cho Cố Tổng. Khi mà cô phải luôn kiềm chế những sắc thái biểu cảm như run rẩy, toát mồ hôi, rợn gai óc, lạnh sống lưng, la hét, ngất xỉu, vân vân.
Nếu bắt buộc phải lựa chọn giữa tận mắt chứng kiến cảnh Cố Tổng khí chất hơn người, lãnh lùng, tiêu sái của Ứng Thiên đang vạn nhất bế ngang một nam nhân trên tay lắc qua lắc lại như đang dỗ ngủ một đứa trẻ lên ba và tận mắt chứng kiến cảnh bạn trai lên giường cùng con bitch khác thì Lucy nhất định chọn cảnh thứ hai.
Đơn giản thôi cô không muốn mình chết trẻ như vậy! Cứ thử để cô phải nhìn thấy cảnh tình rúng động địa cầu đó vài lần nữa đi, cô chắc chắn sẽ vỡ mạch máu não mà chết mất.
Còn chưa kể, nếu lúc nãy Lucy đi vào mà vô ý tạo ra một tiếng động nhỏ khiến tiểu bảo bối của đại nhân vật kìa giật mình thức giấc, thì không biết cô có được chết một cách thanh thản như vỡ mạch máu não không nữa?
Lucy cõi lòng như gào thét: Hỡi mười hai vị thần trên đỉnh Olympus, vị nào cũng được, làm ơn hãy ngay lập tức cứu lấy các giác quan của tôi đi! T.T
Cố Lăng nhìn loại biểu cảm sốc đến tận óc mà vẫn cố gắng điềm tĩnh của Lucy mà ngán ngẫm, thiết nghĩ bản thân có lẽ đã có chút phân tâm rồi. Hắn ho nhẹ một tiếng, lấy lại trạng thái lạnh lùng: "Tiếp tục báo cáo!".
Lucy thật sự muốn trả lời câu hỏi vừa rồi của cấp trên, chỉ là nhất thời quá sốc mà nghẹn lời thôi. Hiện tại, cô đành thở ra một cái, tiếp tục công việc: "Về tình hình đối tác hiện nay thì Tập đoàn chúng ta đang cân nhắc hợp tác giữa Vạn Niên Land và Goodie Jobie...".
Cố Lăng nghe đến Vạn Niên Land, hai mắt liền loé lên, khe khẽ cắt lời: "Vạn Niên Land là của Tiêu Thần?".
Lucy kính cẩn đáp: "Thưa Cố Tổng, chính là của Tiêu Tổng - Tiêu Thần".
Cố Lăng trầm mặc, ngó mắt nhìn Lý Tư Lam đang ngủ say.
Lucy thấy Cố Tổng chăm chú nhìn nam tử trong lòng cũng lấy làm hiếu kỳ mà nhìn theo. Phải nói sao nhỉ, nam tử này lúc trước đã mị sắc hơn người, bây giờ lại càng thêm mị hoặc. Nhìn dáng vẻ khi ngủ của cậu ta kìa, rõ ràng là muốn dụ chết người mà.
Lucy cắn môi, nói trong vô thức: "Cái kia... Cố phu nhân... quả thật càng lúc càng đẹp ạ!".
Cô vừa dứt lời, sắc thái của Cố Lăng ngay lập tức biến đổi tiêu cực. Hắn nhíu mày, tựa hồ bực dọc: "Thông báo với Vạn Niên Land, hai ngày tới tôi sẽ đến Tẩn Châu ký kết hợp đồng!".
Gì cơ? Cố Tổng còn chưa liếc mắt đến tập tài liệu về tài nguyên đối tác mà đã quyết định hợp tác với Vạn Niên Land? Đã vậy còn nói sẽ tự mình đi ký kết hợp đồng? Ngài ấy đã tìm hiểu trước rồi sao?
Không đúng! Đó không phải là thói quen làm việc của Cố Tổng.
Bình thường đều là do cô đích thân trình bày chi tiết về đối tác, sau đó Cố Tổng mới bắt đầu suy tính. Huống chi lần này, xét về phương diện nào cũng thấy được Goodie Jobie mới thật sự tương thích với Ứng Thiên.
Vậy thì nguyên nhân nào khiến Cố Tổng chọn Vạn Niên Land làm đối tác chứ?
Lucy căng não nghĩ ngợi vẫn không nghĩ ra nguyên nhân khiến Cố Tổng chọn Vạn Niên Land làm đối tác là gì. Cô ngây người một lúc rồi định thần lại, chậm rãi ngước lên định dò xét tình hình thì bị vẻ mặt hắc ám của cấp trên làm cho giật mình.
Có lẽ là rất vô căn cứ nhưng với ánh nhìn nhạy bén của người phụ nữ, Lucy thật sự cảm nhận được mùi giấm chua phát ra từ chỗ đại nhân vật đằng kia.
Rốt cuộc là ai đã lớn mật, dám đập vỡ bình giấm nhà Cố Tổng vậy a?
Cô? Chắc chắn là không phải!
Chẳng lẽ là Tiêu Tổng? Vô lý hết sức! Một người xa lạ ở tận Tẩn Châu thì liên quan gì đến hạnh phúc nhà Cố Tổng chứ?
Cơ mà rõ ràng là từ khi nhắc đến nhân vật Tiêu Thần này, thái độ của Cố Tổng ngay lập tức thay đổi.
"Lucy, cô còn chuyện gì sao?", Cố Lăng vẫn duy trì vẻ mặt hắc ám.
Cô điếng người, lắp bắp đến loạn ngôn: "A không... Không có gì... Tôi lui ngay... Cố Tổng đích thân đi... À tất nhiên rồi... Tôi xin phép ra ngoài...", cô cúi đầu, vội vã quay đi.
Nhìn theo từng bước chân sợ hãi của Lucy, Cố Lăng cũng không chút biểu tình, hắn hô hấp đều đặn, một tay xoa xoa lưng bảo bối, một tay lướt wed tìm kiếm thông tin về một người.
Tiêu Thần, tên nam nhân chết tiệt!
Lần trước còn không phải là do cái tên này mà cậu với hắn mới cãi nhau một trận lớn sao!
Lần này chọn Vạn Niên Land làm đối tác, nguyên nhân chính được gói gọn trong ba từ quen thuộc [Lý Tư Lam].
Lần trước cãi nhau, khó khăn lắm mới rước được cậu về nhà, vậy nên những ngày sau đó hắn luôn phải nhẫn nhịn khi cậu cố tình lên mạng tìm hiểu về Tiêu Thần.
Lần này hắn nhất định phải khai sáng thế giới quan của cậu, cho cậu diện kiến tên ôn đó, để cậu nhận ra một chân lý: Hắn là thần, vô luận là kẻ nào, chỉ cần đối mặt hắn, đều trở nên tầm thường.
Cố Lăng nhớ lại những lần cậu vì muốn trêu tức hắn mà tải ảnh Tiêu Thần về iPad ngắm ngía, thâm tâm càng phát sinh nộ khí. Hắn nhanh tay rê chuột đúp vào một bức ảnh trong hàng vạn bức ảnh trên Google, ti mỉ quan sát.
Đăm chiêu một hồi, Cố Lăng mặt mày cáu bẩn, chửi lớn tại tâm.
Mẹ kiếp! Mắt họ Tiêu này to hơn mắt hắn, da họ Tiêu này cũng trắng hơn da hắn...
Thao! Không tính. Bất quá mấy điểm đó cũng không quan trọng, xét về tổng thể mới quyết định tất cả.
Nhìn tới nhìn lui vẫn là hắn dũng mãnh hơn, khí chất hơn, không phải sao?
Hầy, Cố Lăng thật sự sẽ không thể nào nhìn ra hành động vừa rồi và cả những hành động tiếp theo của mình sẽ có bao nhiêu phần trẻ con đi!
[So sánh Cố Lăng và Tiêu Thần] - Enter.
Ta thề, ta thề là Cố Lăng đã thật sự gõ dòng chữ đó vào Google Search.
Sau khi hắn Enter, Google Search cho ra hàng triệu kết quả tìm kiếm, nhấn đúp vào dòng đầu tiên, tiêu đề là [Cuộc chiến Voter: Cố Lăng & Tiêu Thần - Nam thần Kinh tế].
Nếu những đại nhân vật khác luôn xây dựng hình tượng cho bản thân để lấy lòng báo giới và nâng cao giá trị cổ phiếu, thì Cố Lăng lại không lấy làm hứng thú với các phương tiện truyền thông.
Đối với truyền thông và công chúng, Cố Lăng vĩnh viễn không chú trọng họ nghĩ gì về mình, bàn luận mình ra sao. Vô luận là nhận định tiêu cực hay tích cực, hắn đều không quan tâm.
Nên, cái tên Cố Lăng nhiễm nhiên trở thành một nhân vật vô cùng bí ẩn, mà cái gì càng bí ẩn thì người ta càng muốn khám phá, đó là một trong những lý do hắn luôn được săn đón.
Nhưng nếu chỉ nhờ vào sự bí ẩn mà Cố Lăng mới có được sự quan tâm của công chúng thì không phải đâu. Thói quen ẩn mình chỉ làm tôn thêm khí chất cool ngầu của hắn thôi, chứ nếu cứ thường xuyên xuất hiện và tạo dựng hình ảnh thì dù Ứng Thiên có phá sản, hắn vẫn có thể chuyển mình làm một đại minh tinh nổi tiếng.
Bây giờ hắn chỉ là một doanh nhân thành đạt thôi mà đã có hẳn một khối fan thế này rồi cơ đấy!
Cố Lăng vừa nhấp vào link, màn hình đã hiện ra một loạt hình ảnh của hắn và Tiêu Thần, rà chuột xuống một chút thì thấy có một chỗ đề chữ [Vote Here].
Mặt hắn đen lại, vầng trán xuất hiện vài đường hắc tuyến...
Con mẹ nó!
Cố Lăng: 16582 vote
Tiêu Thần: 16593 vote
Khoan, những con số đó vẫn liên tục thay đổi. Vậy có nghĩa là cuộc bình chọn này vẫn chưa kết thúc.
Cố Lăng thở ra, tiếp tục rà chuột xuống phía dưới thì thấy một khung rỗng đề chữ [Hãy nói lên suy nghĩ của bạn về sự kiện này...], phía dưới cùng là vô số bình luận.
[Tiểu Miêu Miêu: Thần tượng của tôi là Cố Lăng. Nói cho các tỷ biết, tôi đã từng gặp anh ấy trên đường Trương Câu đó nga hê hê TUYỆT HẢO TUYỆT HẢO 😍😍😍😍].
Nội tâm Cố Lăng: Trương Câu là đường nào?
[Ái Tâng Chi Ải: #TiểuMiêuMiêu Đừng có ở đó mà khoác lác! 😠😠😠😠 Cố Lăng ở con đường rách đó làm gì? Ta đây nghe nói Cố Lăng thực sự đang ở nước ngoài a 😭😭😭].
Nội tâm Cố Lăng: Thật ấu trĩ.
[Tiêu Đại Nhân Của Lòng Em: #TiểuMiêuMiêu Cố Lăng sao có thể so sánh với Tiêu đại nhân của chúng ta chứ. Ngươi xem, thần tượng của ngươi đến một bức ảnh bán khỏa thân cũng không có, chắc chắn là do thân thể không được cường tráng như Tiêu Thần nên không dám show ra rồi 😂😂😂 (Phía dưới dán kèm bức ảnh cởi trần của Tiêu Thần)].
Nội tâm Cố Lăng: Tiêu Đại Nhân gì gì đó, mày tới số rồi!
[Tiểu Miêu Miêu: #TiêuĐạiNhânCủaLòngEm Tôi thao! Cố Lăng là doanh nhân chánh tông, suốt ngày bận trăm công ngàn việc, chứ đâu phải loại doanh nhân nửa mùa, suốt ngày câu dẫn người khác như ai kia 😹😹. Còn bày đặt thâu tóm Swing Entertainment 👎👎 Muốn làm ông trùm giải trí sao? Muốn làm minh tinh sao? 😂😂 Nói cho ngươi biết, Cố Lăng chỉ cần chụp một bộ ảnh cho MWORLD thôi (Một tờ báo hạng trung), ngay sau đó MWORLD sẽ lập tức cá chép hóa rồng, sánh ngang với ELLA thời thượng 😏😏😏😏].
Cố Lăng lãnh đạm nhếch môi y hệt icon cuối dòng của nickname Tiểu Miêu Miêu, sau đó chậm rãi rà chuột lên trên định xem lại lượt vote thì...
"Lão công, em... AAA... Lăng ơi...", Lý Tư Lam chưa nói hết câu thì đã bị tiếng động lớn làm cho giật bấn cả người, nhắm nghiền mặt lại, ôm chặt Cố Lăng.
Nguyên bản là hắn vừa phát hiện Lý Tư Lam thức dậy, ngay lập tức phản xạ thái quá, vung tay đẩy hẳn laptop rơi xuống nền, vỡ nát.
"Anh đây... Anh đây... Vợ yêu đừng sợ...", hắn ôm choàng lấy cậu vỗ về.
Lý Tư Lam ngước mặt lên, ngó sang thì thấy laptop đã vỡ tan tành, lại nhìn hắn, khe khẽ hỏi: "Lão công, anh đang tức giận sao?"
Nhìn vẻ mặt kiểu như [Em làm sai gì sao?] của cậu, Cố Lăng không khỏi thấy yêu chết đi được, ngay lập tức gậm lấy môi cậu, thô thiển hôn.
Lý Tư Lam vừa mới tỉnh giấc, không khỏi cảm thấy mộng mị mà phát ra âm thanh "Ư, Ư" dịu ngọt trong cổ họng, điều đó càng khiến du͙© vọиɠ của Cố Lăng dâng cao.
Hắn luồn tay vào lưng cậu vuốt ve, tay kia đặt tại hạ khố cách một lớp vải của cậu xoa nắn nhẹ nhàng.
Dưới động tác dịu dàng của hắn, Lý Tư Lam cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhưng lý trí lại nhắc nhở cậu lúc này không thể nào chiều theo ý hắn được.
Bởi vì,
lúc nãy...
...làm rồi. ("・_・")
"Srk, sao vợ cắn anh?", bị cậu không mạnh không nhẹ cắn vào môi, Cố Lăng rít nhẹ một tiếng.
"Tiết chế một chút đi!", Lý Tư Lam mặt không biểu tình.
"Tiết chế một chút đi? Trước khi em ngủ, chồng chỉ làm em có hai lần. Bây giờ còn bảo chồng tiết chế?", hắn điêu mắt nhìn cậu.
"Chỉ làm có hai lần? Phải rồi, chồng thì chỉ xuất có hai lần, còn em bị ép đến kiệt tinh!", cậu chau mày nhìn hắn.
"Bị ép đến kiệt tinh? Thế vợ còn muốn dành tinh cho ai nữa?", mắt hắn hơi giãn ra, vô thưởng vô phạt.
"Hỗn, dẹp cái kiểu chơi chữ ấy đi, ý anh nói là tôi muốn nɠɵạı ŧìиɧ?", Lý Tư Lam cơ hồ bực bội, chồm người dậy định ly khai hắn. (Loại chuyện này quen quá, có cảm giác như Welcom to Đông Quan =.=)
Cố Lăng dùng sức ghìm chặt cậu lại, ánh mắt dành cho cậu vẫn hết sức ôn nhu. Hắn khẽ khàng quan sát vẻ mặt hờn dỗi lúc này của cậu lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Có phải là hắn đã quá nuông chiều cậu rồi không? Vậy nên bây giờ mới phải nói là cậu phi thường gan dạ, thích thái độ thế nào là thái độ thế đấy.
Nói thế nào nhỉ? Nhân quả tuần hoàn à? Nếu lúc trước hắn khiến cậu kinh hồn bạc vía, thì bây giờ...
Hầy, thật không muốn công nhận, nhưng thay vì nói là cậu không còn sợ hắn thì nên nói là hắn đã bắt đầu sợ cậu thì đúng hơn. À không, hắn đã sợ cậu từ lâu rồi mới đúng nhất.
Đúng vậy, sợ ở đây chính là sợ đó. Rốt cuộc thì Cố Lăng cũng đã nếm trải được cảm giác sợ một người là như thế nào. Rồi cái lần cậu bỏ về Đông Quan, hắn càng cảm nhận được sâu sắc cái cảm giác sợ đó, cảm giác sợ mất cậu.
Nếu là trước kia, hắn rất có thể sẽ cưỡng ép cậu, bức cậu như một cái xác vô hồn bên cạnh hắn. Hoặc cũng có thể hắn sẽ hủy diệt cậu nếu cậu đến một cái xác cũng không chịu làm. Nhưng bây giờ thì không thể rồi, tình yêu mà hắn dành cho cậu đã vượt quá sự kiểm soát của hắn, nó cư nhiên chuyển hóa từ sự ích kỷ sang sự cao thượng. Nếu bây giờ cậu thay lòng đổi dạ, hắn chỉ e là bản thân sẽ không kiềm được mà rơi lệ và chúc phúc cho cậu. Thật là con mẹ nó điên rồ mà!
Nhưng cũng thật may mắn đi, quan trọng hơn tất cả, thứ mà Cố Lăng có được bây giờ chính là trái tim của Lý Tư Lam. Điều đó có nghĩa là, hắn nhất định sẽ không để vụt mất.
Chậc, từ khi nào mà Cố Lăng lại tự hạ thấp bản thân mình như thế? Mà thôi kệ đi, đối mặt với tình yêu của cả đời mình thì cần sĩ diện để làm gì chứ? Huống chi bây giờ, hắn thật sự rất có cảm giác cái ngày đặt cậu lên đầu cũng sắp tới rồi.
"Nhìn đủ chưa? Buông ra coi!", Lý Tư Lam cáu gắt lên tiếng.
"Vợ à, anh sai rồi. Xin lỗi vợ!", Cố Lăng như kẻ khờ, nhẹ nhàng ôm chặt cậu vào lòng thủ thỉ. (Rất biết rút kinh nghiệm, không là Welcom to Đông Quan nữa dòi ="]]]])
"Gì chứ? Cũng biết mình sai sao?", cậu giảm bớt gay gắt, để yên cho hắn ôm.
"Biết, là anh sai, anh không nên chọc giận vợ như vậy!", hắn vẫn cứ thế xu nịnh cậu.
"Xem như anh biết điều. Cẩn.thận.cái.miệng.đi", Lý Tư Lam ngữ khí dọa người, hoàn toàn không có chút kiêng dè.
"Đã biết! Thế bây giờ hôn một cái được không?", hắn áp sát mặt vào tai cậu, giọng điệu thành khẩn đến ngọt ngào.
Hắn hít một hơi, người cậu thơm quá, rất muốn ăn đi!
Lý Tư Lam điểm cười, cậu thừa biết là du͙© vọиɠ trong Cố Lăng đã tích tụ từ lâu. Nếu lúc nãy không phải cậu giữa chừng phát cáu, thì hẳn đã bị hắn một hơi ăn sạch rồi.
Xem như hôm nay hắn quả thật rất ngoan, cậu phát bực một cái đã không dám hành động lỗ mãng. Khoản này đáng thưởng, đáng khích lệ!
Lý Tư Lam chính xác là người rất đứng đắn, trong hoan hỉ rất hiếm khi lã lơi, nhưng không phải là hoàn toàn không biết, phàm những lúc cần, cậu cũng có thừa cách mê hoặc hắn.
"Ngoan như thế mà chỉ muốn được hôn?", Lý Tư Lam giọng đầy câu dẫn, ngón tay trỏ không ngừng vẽ một vòng tròn trên gáy hắn.
Trước hành động gợϊ ȶìиᏂ của cậu, hạ bộ của Cố Lăng ngay lập tức phỗng ra, bức bách đến khó thở.
"Bảo bối, đừng trêu chọc anh mà!", Cố Lăng thở nhọc, mặt vẫn chôn sâu vào cổ cậu.
Cậu nhẹ nhàng đẩy người hắn ra, rời khỏi ghế, chậm rãi chống hai tay vào hai thành ghế, đối mặt hắn, khiêu gợi đáp: "Không phải trêu chọc, mà là mời gọi!".
Không để Cố Lăng kịp phản ứng, cậu ngay lập tức áp môi giao triền, dạn dĩ cuốn chặt lấy lưỡi hắn, mυ'ŧ mạnh đến phát ra âm thanh.
Điên mất thôi, cứ những khi Lý Tư Lam chủ động là đầu óc của hắn lại quay cuồng, nhãn lực trong phút chốc suy giảm, cơ thể tựa như thiêu như đốt.
Lý Tư Lam vẫn cứ thế chủ động, chậm rãi rời môi trong lưu luyến, rê nhẹ khuôn miệng mềm mại xuống cổ hắn, liếʍ mυ'ŧ dữ dội hơn.
Trạng thái của Cố Lăng lúc này à? Ngắn gọn thôi [Tiêu hồn].
Không thể nào chối cãi được nữa, Lý Tư Lam, chỉ cần em cứ thế này với tôi thôi, tôi chắc chắn sẽ đặt em lên đầu, em là trời, là đức tin của tôi!
"Anh yêu em... Rất yêu em... Tư Lam... Anh chết mất... Hừ...", Cố Lăng khàn giọng, l*иg ngực liên tục phập phồng.
Cậu ngước mặt lên trực diện hắn, một tay nâng nhẹ cằm hắn lên, tà mị nói: "Lát nữa thôi... anh sẽ được chết... trong kɧoáı ©ảʍ...".
Nghe phải câu nói này, đầu óc Cố Lăng muốn nổ tung, cảm giác như vừa ăn phải một viên đạn bọc đường, rất ngọt ngào như cũng khá đau đớn.
Câu nói cao ngạo vừa rồi của cậu hoàn toàn trùng khớp với câu nói mà năm xưa hắn đã từng thốt ra khi lần đầu tiên cưỡng bức cậu.
Đây là vợ hắn muốn trả đũa?
Nó làm hắn chột dạ, cũng làm hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, loại kɧoáı ©ảʍ quái gở!
"Thế nào? Muốn ăn em chứ?", cậu nhước mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nhìn cậu da^ʍ mị, Cố Lăng như bị thôi miên, cổ họng khô nóng cực độ, hầu kết (Trái cổ) lên xuống không ngừng.
Hắn khó khăn đáp: "Muốn!".
Lý Tư Lam cười tà, đứng thẳng người lên, trút bỏ y phục, quay lưng, hai chân dang rộng bằng vai, một tay chống đỡ vào bàn, một tay tự tách một bên cánh mông, dâʍ ɖu͙© xoay mặt lại nhìn hắn: "Chúc chồng ngon miệng!".
Cố Lăng tỷ lần vẫn không dám tưởng tượng cảnh sắc này sẽ thật sự xuất hiện, hắn đứng hình một giây, giây tiếp theo ngay lập tức đứng dậy, kéo khóa quần, nam trướng thẳng tấp đau đớn bật ra, khá ẩm.
Hắn nhanh tay với lấy gel bôi trơn trong hộc tủ rồi thoa lên ngạo vật, sau đó hì hục nói: "Chồng vào nhé!".
Cố Lăng thật sự rất nóng vội, có lẽ hắn đã chạm đến giới hạn của sự chịu đựng rồi. Cũng phải thôi, hạ thân căng cứng suốt thời gian cậu ngủ, bây giờ lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng siêu dâʍ đãиɠ của cậu, hắn còn tâm trí để hát khúc dạo đầu sao?!
"Aa... Haa... Thật nóng bỏng... Ô...", khoảnh khắc hắn xuyên vào huyệt bích, Lý Tư Lam dịu ngọt rên lên.
Tử huyệt vừa bị quấy lộng cách đây không lâu, hiện tại vẫn còn chưa hết nhiệt và khá mềm nên cũng dễ dàng tiếp nhận ngạo vật trơn tru.
Hắn đều nhịp lưu động, cự vật trướng ngạo thoắt ẩn thoắt hiện trước tử môn, cảm giác thịt da hoàn toàn hòa quyện, cả hai người nhanh chóng tiêu hồn.
"Hừ... Bảo bối... Tiểu tâm can... Em đang gϊếŧ chết anh...", Cố Lăng thở hồng hộc, hai tay bóp mạnh vào mông cậu, hạ thể vẫn luật động điên cuồng.
Đau đớn có, nhưng kɧoáı ©ảʍ nhiều hơn, Lý Tư Lam lắc lư cơ thể, rêи ɾỉ loạn thường: "Ân... Aa... Nữa đi... Ư... Lão công... Phá hỏng em đi... Aa...".
Thật sự thì lúc này, Cố Lăng chỉ cần nghe tiếng rên của cậu thôi cũng đủ khiến hắn phải vật vã rồi. Không cần phải nói thêm câu nào. Không cần a.
"Hộc... Bảo bối... Em đừng nói... Hừ...", hắn nghiến răng chịu đựng, nếu cậu cứ tiếp tục dâʍ ɖu͙©, hắn thật sự sẽ nghiền nát cậu.
"Ô... Ư... Lão công... Aa... Xuyên thủng em... Haa...", Lý Tư Lam miệng vẫn cứ uyên thuyên, giọng điệu lúc này phải nói là siêu siêu cấp dâʍ đãиɠ.
"Hà... Bảo bối... Đừng nói nữa... Hà... Chết tiệt...", Cố Lăng tối mặt tối mũi, hiện tại hắn rất muốn bắn đi, thật sự sắp không chịu được rồi.
Lý Tư Lam ẩn cười, sau đó xoay mặt lại nhìn hắn, mê luyến nói: "Ân... Ư... Em muốn bị thao nát... Ô... Lão công a... Chơi em... Aa... Haa...".
Không xong rồi, không xong thật rồi!
Cố Lăng vừa nghe, vừa nhìn trọn vẻ mặt dâʍ ɖu͙© của cậu, nói không quá như uống phải trăm viên kí©ɧ ɖụ©, ngay lập tức giã từ vũ khí, hừ lạnh bắn ra.
Nói gọn thôi: Thật thê thảm! Cố Lăng lần này biết giấu mặt vào đâu?
Hắn thở hổn hển, ngay lập tức lật người cậu lại, đặt hẳn lên bàn, ngạo vật vẫn cắm sâu mật huyệt.
"Bảo bối, em cố ý phải không?", Cố Lăng ba phần nghiêm trọng, bảy phần hắc ám nhìn cậu.
"Cố ý gì cơ? Là chồng yếu vía... Hắc hắc...", Lý Tư Lam đang thẳng thừng phũ nhận, nhưng cuối lời lại không nhịn được cười, mà đã cười thì chẳng khác nào [Lạy ông tôi ở bụi này].
Hắn tại ngoại phân thân, sau đó bế cậu lên, một mạch đi vào phòng. Tất thảy mọi hành động đều làm trong im lặng.
Đến nơi, hắn đặt cậu nằm xuống giường, chậm rãi cởi bỏ y phục, vừa cởi vừa nghiến răng: "Lý Tư Lam, em chết chắc rồi!".
Lý Tư Lam bất giác nuốt nước bọt, lần này có lẽ cậu chết chắc thật rồi, Cố Lăng mà trút sạch quần áo đồng nghĩa muốn làm một trận lớn đây mà.
Hức, ai bảo hắn cuồng si cậu như thế chứ, cậu chỉ mới giở có vài câu dâʍ đãиɠ mà hắn đã không chịu nổi rồi. Cơ mà cũng chỉ là bắn trước cậu thôi mà, bất quá mất mặt một chút.
Mà cũng đáng, ai bảo lúc nãy hắn thao cậu đến suy kiệt tinh hoa làm chi? Có trách thì trách bản thân hắn ôm quá nhiều du͙© vọиɠ đi. Đồ đồi trụy!
"Lão công a... Tha em... Aa... Ưʍ... Haa...", cậu chưa kịp van xin thì đã bị Cố Lăng vồ lấy, thô thiển sáp vào.
"Hửm, chẳng phải muốn chồng thao nát sao?", hắn da^ʍ tà nhìn cậu, thắt lưng tiếp tục lưu động.
Lý Tư Lam toàn thân xốc nẩy, thấm đẫm mồ hôi, hai chân hiện tại bị hắn gập lại dang ra, vô cùng mê ái.
"Ân... Aa... Chồng đừng... Haa... Aa...", cậu thở dồn dập, khoé môi ướt dãi, khoé mắt khép hờ.
"Chồng đừng thế nào?", Cố Lăng chăm chú nhìn cậu, luật động chỉ ở mức vừa phải.
Lý Tư Lam mở mắt ra nhìn hắn, nức nỡ nói: "Ngô... Ư... Hức... Bắt nạt em...".
Đoàng~~!
Câu nói này kết hợp với thân thể trắng nõn đan xen những đốm hồng ái muội hòa cùng loại ánh mắt và giọng nói quyến rũ chết người của cậu, dù vô tình hay hữu ý đều vẫn như một phát đạn bắn thẳng vào đầu Cố Lăng.
Mẹ kiếp! Ý của bảo bối là muốn hắn bắt nạt hay đừng bắt nạt? Con mẹ nó dù là ý gì đi nữa thì rốt cuộc hắn vẫn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực độ.
"Hừm... Tiểu tâm can... Em thắng rồi... Đừng làm anh điên thêm!", hắn tăng nhanh luật động, gần như mất kiểm soát.
Nói thật thì mất lòng nhưng con người rất thích sự mới mẻ trong tìиɧ ɖu͙©, đặc biệt là đàn ông, cụ thể luôn là Cố Lăng. (Nói như tát vào mặt)
Trước khi gặp cậu, hắn chính là một người [Có mới nới cũ] không ở cùng ai quá hai tuần. Nhưng bây giờ thì thảm rồi, tính đến nay đã không thể đếm được hắn và cậu rốt cuộc đã có bao nhiêu ngày bên nhau, vậy mà hắn vẫn không thể nào thôi khao khát cậu.
Và hiện tại, ngọn lửa khao khát ấy lại càng bùng cháy dữ dội hơn.
Cả người Cố Lăng như bị lửa đốt, sức nóng mãnh liệt tới mức Lý Tư Lam cũng cảm nhận được. Hắn ra sức trừu sáp, đem côn th*t cắm sâu nhất có thể, hết thảy đều hết sức điên cuồng, cơ hồ chạm tới mọi giới hạn.
"Ô... Nga... Lăng... Nóng quá... Ân... Em muốn bắn... Aa...", cậu nhọc nhằn thở, cả người nhớp nháp thủy quang.
"Hà... Bảo bối... Tiểu khả ái... Anh bồi em...", hắn si mê nhìn cậu, ánh mắt chất chứa vạn điều yêu thương, nhưng cũng yếu đuối đến lạ thường.
Nhìn hắn trân quý mình như một bảo vật, Lý Tư Lam không khỏi thấy hoang đường. Cậu thiết nghĩ, mình có gì hơn người mà lại khiến một kẻ cao cao tại thượng như Cố Lăng hồn tiêu phách lạc, ngây ngốc đến khó tin như vậy chứ?
Ừ, bất quá thì vẻ mặt yếu đuối này của hắn hết thảy chỉ dành riêng cho cậu.
Tìm được người thật lòng yêu mình - không khó!
Tìm được người vì thật lòng yêu mình mà dám chấp niệm, dám hạ thấp giá trị bản thân - mới khó!
Cậu cười khổ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy bản thân thật quá giống một kẻ lừa đảo đi, lừa mất của thế giới một nam thần!
"Hà... Bảo bối... Em cười cái gì...", hô hấp khó khăn, hắn khe khẽ hỏi.
Lý Tư Lam nhìn vẻ mặt so với lúc nãy còn ngây dại hơn của hắn mà không khỏi hứng khởi, cậu lại mỉm cười: "Ân... Ư... Em yêu anh... Ô... Lão công... Em bồi anh... ", nói xong, cậu nhanh chóng chồm dậy, đẩy hắn nằm xuống, tư thế chủ động, bắt đầu nhịp nhàng.
"Haa... Anh cũng yêu em... Tiểu bảo bối...
Tiểu tâm can của anh...", Cố Lăng thở nhọc, cả người bóng loáng mồ hôi, giọng nói đặc biệt ướŧ áŧ.
Thời điểm này, Lý Tư Lam rất có cảm giác, nếu như hiện tại cậu bảo hắn moi hết tim gan của mình ra cho cậu ngắm, hắn cũng làm.
Cậu uốn người cực đại, hai chân dang rộng hai bên, một tay duỗi thẳng đặt trước ngực hắn, một tay luồn ra sau nắn lấy ngọc hành (Tinh hoàn) của hắn. Tư thế dâʍ đãиɠ, liên tục nhấp nhô.
"Aa... Ư... Chồng yêu... Ô... Có thích không...", cậu hoan say nhìn hắn, đáy mắt ẩn chứa ý vị nuông chiều.
Cố Lăng chứng kiến tường tận cảnh tượng ngạo vật của mình đang xuyên qua mật bích của bảo bối mà cảm thấy vô cùng sảng khoái. Tuy đây không phải lần đầu hắn nhìn thấy, nhưng lần này thật sự rất khác biệt, rất sảng khoái đi.
"Haa... Hà... Thích... Rất thích...", Cố Lăng thở loạn, hắn có cảm giác như mình sắp nổ tung vậy.
Lý Tư Lam hiện tại thấy hắn đã ngoan ngoãn như một đứa trẻ, hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của cậu. Điểm này không biết nên gọi là phúc hay là họa?
"Ân... Ô... Cố Tổng... Ư... Lúc nãy Ngài giận sao?", cậu có chút ái muội, cũng có chút man trá.
"Hừ... Không có... Bảo bối...", không rõ lúc nào, nhưng bảo bối hỏi thì cứ trả lời thôi. (Anh mê muội dòi)
Lý Tư Lam ánh mắt đầy câu dẫn, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, vừa rêи ɾỉ vừa tra hỏi: "Ngô... Cố Tổng a... Ư... Ngài nói xem... Aa... Haa... Sao làm vỡ... laptop?".
Hiện tại Cố Lăng đã tiêu hồn, nên chỉ cần cậu có chút biểu hiện dụ người như vậy thôi, cũng đủ dìm chết hắn.
Hắn khàn giọng đáp: "Hà... Vợ muốn biết cái gì... Hừm...".
Cậu chồm người về trước, áp môi vào cổ hắn liếʍ mυ'ŧ "Chụt, chụt", cùng lúc thỏ thẽ vào tai: "Ân... Ư... Biết tất... Haa...".
Bị giọng nói cùng hơi thở quá nồng nhiệt của cậu phả vào tai, Cố Lăng cơ hồ ngửa mặt, thở gắt, hai tay vô thức bóp chặt lấy mông cậu đều nhịp.
Tâm tư hắn hoàn toàn trống rỗng, hờ hững khép nhẹ mi, phẫn uất nói ra điều sâu ẩn: "Hà... Hừ... Anh ghét Tiêu Thần...".
Ách, là ghen? Hắn ghen sao? Cố Lăng ghen sao? Thật khó tưởng a!
Vậy có nghĩa là, lúc nãy Cố Lăng đang làm gì đó liên quan đến Tiêu Thần, sau đó cậu bất ngờ thức dậy, sau cùng là hắn đạp đổ chứng cứ luôn.
Cơ mà...
Nó đáng yêu khủng khϊếp!
Lý Tư Lam nội tâm khai hoa, thật không ngờ lão công của cậu cũng có lúc đáng yêu đến như vậy.
Cậu mỉm cười, thầm biết phải làm gì tiếp theo, làm gì để hắn một phát dẹp luôn cái tư tưởng điên rồ vừa rồi.
Cậu ngước mặt lên, chằm chằm nhìn hắn, có chút quyến rũ, có chút ngây thơ, có chút ngu ngơ, vừa nũng nịu vừa rêи ɾỉ: "Ư... Tiêu Thần là ai... Aa... Em không biết... Ô... Ư...".
Không giải thích dong dài, không lời hay ý đẹp, ngắn gọn, xúc tích, một phát trúng hồng tâm.
Cố Lăng nghe xong, hồn phách con mẹ nó ba tiêu chín tán. Bảo bối của hắn mà cũng biết làm bộ làm tịch, giả ngu giả ngơ, giả vờ không biết ai ngoài hắn.
Chết tiệt! Tại sao chỉ vì một câu nói xu nịnh của bảo bối mà hắn lại cảm thấy thống khoái đến như vậy? Cảm giác thống khoái này khiến trái tim hắn muốn nổ tung.
Đúng vậy! Trong mắt cậu lúc này chỉ biết mỗi mình hắn.
Không được! Hắn còn phải khiến cậu vĩnh viễn chỉ biết mỗi mình hắn. Bằng mọi cách phải quyết liệt giam giữ và mạnh mẽ xâm chiếm.
Cố Lăng thở hầm hập, thô bạo áp cậu nằm xuống, hạ thân ngay lập tức luật động điên cuồng.
Cuộc vui nãy giờ, bất quá đều là do Lý Tư Lam làm chủ, vậy nên cậu mới dễ dàng điều khiển được hắn, điều khiển được bản thân. Nhưng hiện tại thì hắn đã trở lại, trở lại vị trí vốn có của hắn.
"Aa... Haa... Cố Tổng... Aa... Ư... Đỉnh nhẹ...", cậu bị hắn động đến choáng váng, da thịt vùng hậu giật bần bật.
"Hừ... Hà... Nói gì dễ nghe đi... Bảo bối... Hừ...", hắn du͙© vọиɠ lấn át, hầm hừ như một con thú hoang.
Cậu thở đến đứt hơi, nhưng vẫn cố gắng nuông chiều hắn: "Nga... Aa... Ân... Ngài là nhất... Hộc... Em... yêu Ngài... Ư... Cố Tổng...".
Thao! Liên tục gọi hắn là Cố Tổng, giọng điệu y hệt đứa trẻ hư, cảm giác này quả thật rất tình thú đi.
Hắn tăng nhanh luật động, cự bổng to lớn chặt chẽ ra vào nơi mật bích, phát ra loại âm thanh "Ọng ạch" mê tình. Cảm giác này thật sự rất hào sảng, rất quay cuồng.
"Hộc... Hiện tại rất muốn thao chết em...", Cố Lăng gằn giọng, thắt lưng chuyển động hết công suất.
"Ư... Haa... Tuyệt lắm... Ngô... Ngài thật giỏi... Aa...", thịt huyệt của cậu phải nói là nó mềm nhũn cả rồi, mềm nhũn giống hệt bộ dạng của cậu lúc này luôn.
Kɧoáı ©ảʍ tình thú quả thật rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng nó lại làm Cố Lăng cảm thấy bản thân thiếu trân trọng bảo bối. Còn hơn cả loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, kɧoáı ©ảʍ mà hắn luôn chấp niệm đó chính là khoảnh khắc cậu chân thật khóc lóc dưới thân hắn.
Cố Lăng nghiến răng, vội vàng lật người cậu sang một bên, một tay nắm chặt một chân cậu trung gian, tay kia nắm lấy tính khí căng trướng của cậu tuốt động, phía dưới vẫn thô bạo xuyên xỏ.
"Ư... Haa... Cố... Ư... Hưư... Haa...", cậu muốn nói gì đó, nhưng khoang miệng bị hắn chiếm tiện nghi.
Hắn hữu lực hôn cậu, cậu vô lực đáp trả. Thời khắc này, cơ thể và cả tâm hồn của cả hai người như nhập thành một thể, tất thảy rất phiêu bồng.
Sau một hồi môi lưỡi triền miên, hắn rời môi cậu, kéo theo sợi chỉ bạc mê muội, bắt đầu chuyển sang một cảnh sắc da^ʍ mị khác.
Hắn sấp người cậu lại rồi kéo cậu ngồi dậy áp lưng vào ngực hắn, hai tay cậu cũng bị hắn nắm chặt đặt phía sau lưng. Mọi thao tác đều hết sức nhanh chóng và nhuần nhuyễn.
Bị đặt ở tư thế khó, cả người cậu mỏi nhừ, nhưng hiện tại cậu chỉ cần hắn thích là được.
Cậu ngoan ngoãn để mặc hắn tùy tiện. Tỷ dụ bây giờ có bị hắn chơi hỏng, cậu cũng cam.
"Hừm... Bảo bối... Gọi tên anh đi...", hắn rỉ vào tai cậu, hô hấp rất khó tả.
Cảm nhận được làn hơi trầm nóng của hắn thổi vào tai, toàn thân Lý Tư Lam tê dại, yếu ớt lên tiếng: "Haa... Ngô... Lăng... Ư... Lăng... Hức...".
"Hà... Tiểu khả ái... Hừ... Em rất quý giá...", Cố Lăng như điên dại, mãnh liệt mυ'ŧ cổ cậu đến đau.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn cuồng dã đến vậy. Một người như hắn cũng có thể nói ra được những lời nói xu nịnh như vậy sao?
"Ô... Ư... Lăng... Aa... Sướиɠ quá... Lăng... Haa...", cậu rùng mình, quả nhiên những câu nói dụ người của hắn rất lợi hại, khiến cả cơ thể cậu tan ra.
"Hừm... Tiểu gia bảo... Tiểu tâm can...", hắn rê môi xuống, điên cuồng hôn trọn tấm lưng ong của cậu.
"AAa... Đừng nói nữa... Ư... Hức... Em không... chịu được... Ô... Sắp...", Lý Tư Lam thật sự rơi nước mắt, lời hắn nói dù thật dù hư vẫn thật sự làm cậu cảm động.
"Hà... Bảo bối... Em là trời...", hắn thở gấp gáp, hai tay nắm chặt thắt lưng cậu tăng động.
Cậu là trời sao? Hảo, đến mức này thì quá đáng lắm rồi. Không thể chịu được nữa!
"Hức... Lăng... AAa... Em... ra... ƯƯ~~~", cậu ngửa đầu thở dốc, mạnh mẽ bắn ra dòng bạch trọc.
Phát tiết xong, Lý Tư Lam cơ hồ bủn rủn, toàn thân mềm nhũn dựa vào hắn, mắt khép nép, hơi thở mơ hồ.
Khoảnh khắc cậu xuất ra, hậu huyệt càng thêm siết chặt, khiến hắn cũng đạt khoái đỉnh, tính khí bị ép xuất binh, một tràng dịch trắng vô phương trãi đầy trong tư bích.
Cao trào đi qua, hắn ngay lập tức xoay người cậu lại đối mặt hắn, dục căn theo đó cũng xoắn một vòng trong huyệt như kiểu vặn đinh ốc. Hết sức ái muội.
Hắn mê say nhìn dáng vẻ dục hành của cậu mà mãn nguyện. Khẽ hôn lên môi, lên má, lên mũi, và cuối cùng là đặt một cái hôn thật sâu lên trán. Xong dịu dàng nói: "Tư Lam, em đúng là trời mà!".
Lý Tư Lam hoàn toàn mê mệt, miệng chỉ xuôi theo "Ư" nhẹ vài tiếng, mắt vẫn nhắm nghiền.
Dù cậu đã thật sự ngây dại nhưng Cố Lăng hoàn toàn không có ý định cho cậu nghỉ ngơi.
Một đợt khoái cực vừa đi qua, một đợt kɧoáı ©ảʍ mới lại đến. Hắn đặt cậu nằm xuống, ngạo vật vẫn nhất nhất chôn sâu, phỗng trướng và vô cùng nóng bỏng, sẵn sàng cho cuộc chiến tiếp theo.
Cố Lăng vẫn quỷ mị, tầng mắt khá ướŧ áŧ, ghé sát tai cậu, nhẹ nhàng xuất ngôn: "Bảo bối, dậy đi em!".
Ân, cảnh tượng kế tiếp thì chắc mọi người ai ai cũng có thể hình dung ra được. Hm, lượt bỏ một vạn âm thanh hỗn tạp, tất thảy gom gọn trong bốn từ [Dục tử dục tiên].
...
Sau cùng,
Buổi ký kết hợp đồng công nhận sự hợp tác giữa Tập đoàn Kinh tế Ứng Thiên và Tập đoàn Kinh tế Vạn Niên Land cũng diễn ra tốt đẹp.
Cụ thể là hai ngày sau đó, Cố Lăng cùng bảo bối của hắn đã có cuộc gặp gỡ thân mật với Tiêu Thần tại Tẩn Châu.
Bất quá hôm đó, bảo bối của hắn khi đối mặt trực tiếp với Tiêu Thần, ngoài một cái bắt tay miễn cưỡng ra, thì...
Mọi người biết vì sao ta lại để một khoảng trống như vậy không?
Bởi vì sau đó thì không có gì để viết nữa cả. Kiểu như: Lý Tư Lam vì phép lịch sự mà bắt tay với Tiêu Thần một cái, sau đó... không có sau đó.
Cố Lăng thích điều đó, cực kỳ thích điều đó!
- Hoàn Phiên ngoại 2 -