Không Lối Thoát

Chương 7: H

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai tay bị buộc chặt vào giường, Lý Tư Lam ra sức vùng vẫy, la hét thì bị hắn dùng dây nịt Hermes* siết chặt miệng lại. Dây nịt có phần thô cứng siết mạnh vào khuôn miệng mềm mại, khiến cậu "Ưm" lên một tiếng đau đớn.

Hắn trút bỏ khăn tắm, rồi "Xoẹt~" một cái, y phục của cậu cũng bị xé nát, quăng thẳng vào góc phòng.

Lần thứ hai bị hạ nhục, cậu "Ưm, ưm" giãy dụa, liếc nhìn Cố Lăng bằng ánh mắt căm thù.

Thấy Lý Tư Lam nhìn mình như kẻ thù gϊếŧ cha, hắn không khỏi nổi điên, liền với tay lấy chiếc cà vạt Gucci* mạnh mẽ bịt chặt mắt cậu lại.

Trước mắt Cố Lăng bây giờ là một nam nhân cơ thể trắng muốt, mềm mịn không còn mảnh vải che thân, hai tay bị trói đặt trên đỉnh đầu, miệng bị siết chặt không thể nói gì khác ngoài "Ưm, ưm", mắt cũng bị bịt chặt không nhìn thấy gì. Cảnh tượng này càng làm hắn cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngạo vật to lớn chẳng mấy chốc đã ngẩng đầu.

"Nhìn em bây giờ chẳng khác gì món đồ chơi tìиɧ ɖu͙©", hắn cười man trá.

"ƯM... ƯM... ƯM...", cậu hét lớn như muốn xé tung cổ họng, nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng ưm ưm có phần mê ái.

"Bảo bối, đừng gấp. Tôi đến thao em ngay!", không còn thị giác, con người sẽ trở nên nhạy cảm trước mọi thứ xung quanh. Lý Tư Lam tuy trước mắt toàn màu đen, nhưng cậu cảm nhận được rõ ràng là hắn đang lấy ra thứ gì đó.

"ƯM...", một cơn lạnh đột ngột ùa tới phía hậu đình, cậu khẽ rùng mình, theo quán tính nẩy người lên. Đó là gel bôi trơn hương vị chocolate ngọt ngào.

Vì trong gel có thành phần kí©ɧ ɖụ©, cộng với kỹ thuật hoạt náo ngón tay của hắn, nơi tiểu huyệt chật hẹp của cậu nhanh chóng mềm ra, ẩm ướt, cự vật trắng hồng cũng theo đó nhô lên.

"Em cương rồi!", hắn kề vào tai cậu thỏ thẽ.

"ƯMMM... ƯM...", ý Lý Tư Lam là: "Đồ khốn! Thả tao ra!" (=.=)

"Hảo, hảo, tôi thao em!", hắn vỗ vỗ vào mặt Lý Tư Lam như đang dỗ dành người yêu, đây chính là hắn đang bỡn cợt, cười nhạo cậu.

Vừa dứt động tác, hắn liền nhồi thêm một ngón tay vào, hai ngón tay tách ra hai hướng mạnh mẽ xuyên xỏ bên trong nội bích. Đột ngột bị quấy lộng, cậu lắc người phản kháng, đau đớn gào thét "ƯM... ƯM..." trong cổ họng, một lúc sau vầng trán cậu đã ngập trong một tầng mồ hôi, cả người vã ra như tắm.

Thấy cậu đã thấm mệt, hắn liền rút tay ra khỏi hậu đình, nâng hai chân cậu lên cao rồi dang rộng cực đại.

Dưới ánh đèn sáng tỏa, u huyệt hồng phấn của cậu lộ rõ mồn một trước mắt hắn. Do ngón tay rút ra đột ngột, nơi mật huyệt liền có chút co thắt, giống như đang mời gọi cự vật của hắn cắm vào.

Dáng vẻ bây giờ của cậu chẳng khác gì một món đồ chơi dâʍ đãиɠ.

"Bảo bối, em đúng là cực phẩm!", hắn vội vàng cắm côn th*t cương cứng, thẳng tấp của mình vào sâu trong hậu huyệt, hít một hơi sâu rồi bắt đầu luật động.

Tuy không đau đớn tột cùng như lần trước, nhưng cậu vẫn cảm thấy cơ thể mình như bị tách làm đôi. côn th*t to lớn, nóng hổi bị u huyệt nuốt trọn, cảm giác đau đớn đan xen một chút tư vị của nɧu͙© ɖu͙©, khiến cậu thống khổ mà kêu lên: "ƯM... ƯM... A~".

"Em thấy đại kê của tôi thế nào? Có đủ thao chết em không?", giọng hắn có chút khàn lại, nhìn người dưới thân đang kêu la mà hỏi.

"ƯMMM... A~", với một người dày dặn kinh nghiệm giường chiếu như Cố Lăng, cậu căn bản là không thoát khỏi dục khí mà hắn mang đến.

Hắn thô bạo trừu sáp bên trong nội bích, mỗi lần đều sáp đến lút cán rồi rút ra toàn bộ xong lại cắm lút vào.

Miệng hắn kề sát tai cậu mà liếʍ láp đến ướt đẫm, rồi từ từ hạ xuống cái cổ trắng ngần cắn một cái, cậu "Ưʍ..." lên một tiếng.

Tầm mắt hắn dừng trước hai khối thịt nhỏ đỏ thẫm, liền không chịu nổi mà sáp lưỡi liếʍ mυ'ŧ, thô bạo gầm cắn như muốn nuốt vào bụng, một tay không ngừng nhào nắn khối thịt bên kia đến sưng tấy, tay còn lại xoa bóp cự vật của cậu.

Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đồng loạt như vậy làm tâm trí cậu có phần lệch lạc, cậu "Ưʍ... A~" đến mỏi nhừ cả hàm, nước miếng không tình nguyện chảy xuống ướt đẫm cả gối.

Hắn nhìn thấy dáng vẻ vừa da^ʍ mị vừa khổ sở của cậu, liền thấy có chút xót dạ. Cảm giác này chưa từng xảy ra, đối với hắn nữ nhân hay nam nhân đều cũng chỉ là một cái lỗ để cho hắn tiết dục, chơi xong thì cút, chơi hỏng thì bỏ, không chút để tâm. Nhưng với cậu, không hiểu tại sao lại có chút không nỡ...

Hắn bất giác gỡ dây nịt ra khỏi miệng cậu, hành động này chính hắn cũng bất ngờ.

Khoảnh khắc khuôn miệng được tự do, cậu liền không nghĩ ngợi mà hét lên: "SÚC SINH... CÚT ĐI... CÚT ĐI NGAY!".

"Lý Tư Lam, em thật ồn!", hắn khẽ nhíu mày, sau đó liền thô bạo hôn cậu, đầu lưỡi luồn vào trong hung hăng quấy phá. Hắn biết cậu sẽ không ngần ngại mà cắn vào lưỡi hắn, nên nhanh chóng luồn thêm một ngón tay vào chặn lại.

Khoang vị bị hắn thao túng, cậu như chìm đắm trong nụ hôn mãnh liệt, hạ thân vẫn bị thao lộng đến buốt cả ruột gan. Cảm giác vừa đau vừa tê dại bởi kɧoáı ©ảʍ, làm cậu không tự nguyện mà có chút hưởng ứng.

Dù cơ thể có bị nɧu͙© ɖu͙© làm cho lệch lạc, thì thần trí của cậu vẫn tỉnh táo nhận ra kẻ phía trên chính là cầm thú.

Cậu biết bây giờ bản thân như cá nằm trên thớt... Cá nằm trên thớt cuối cùng cũng sẽ bị người ta chế biến, cuối cùng vẫn là chết... Nếu đã vậy thì chết sớm một chút... Cậu thống khổ tuyệt vọng...

Nghĩ vậy, cậu liền chủ động quấn lấy lưỡi của hắn mà mυ'ŧ. Lần đầu tiên thấy cậu tình nguyện đáp trả, hắn không khỏi bất ngờ, khoé mắt khẽ run lên, tay liền rút khỏi miệng cậu mà choàng ra phía sau định ôm cậu thì bất ngờ cậu dùng hết sức cắn một cái, máu đỏ tuôn ra, dính cả vào môi hắn...

... Hắn nhìn cậu sửng sốt...

"Chết tiệt! Em là muốn tự thác!", mắt hắn như đạn lao về phía cậu, một tay bóp chặt hàm cậu nâng lên, tay kia tháo cà vạt ra.

"Gϊếŧ... t...a...o... đi...!", cậu nhìn thẳng vào Cố Lăng căm thù nói. Khuôn miệng lúc này đã dính đầy máu tươi, lưỡi bị thương nặng do tự mình cắn phải.

Nhìn bộ dạng thê thảm của cậu, lòng hắn chợt nhói lên, ngay lập tức muốn ôm cậu vào lòng mà xin lỗi... Nhưng rồi hắn nghĩ đến cậu thà chết chứ không chịu khuất phục, lòng hắn lại dâng lên một cảm giác chinh phục mạnh mẽ.

...

"Huân, mang lên cho tôi!", hắn liền lấy điện thoại ra gọi hộ vệ trưởng Trình Huân.

Ngay sau đó, Trình Huân đã có mặt trước cửa phòng ngủ, đứng ngay ngắn chờ lệnh của Cố Lăng.

"Nhắm mắt lại, mang thứ đó vào đây cho tôi", Cố Lăng không chút nhìn Trình Huân, lạnh lùng nói.

"Vâng! Lão đại", để được bên cạnh phục vụ cho Cố Lăng, Trình Huân đã phải trải qua cuộc huấn luyện rất kỹ càng, nên việc nhắm mắt tìm chủ cỏn con này không có gì là đáng quan ngại.

Trình Huân nhẹ nhàng bước đến, kính cẩn đặt thứ đó lên tay Cố Lăng.

"Lui!", hắn một chữ lạnh lùng ban lệnh.

Trình Huân gập đầu một cái, nhẹ nhàng xoay đi.

"Khốn... kiếp!... Mày... muốn... làm gì?", lưỡi cậu bị rách một chút, sau một hồi máu cũng ngưng chảy, nhưng vẫn rất đau đớn, khiến cậu nói chuyện cũng khó khăn.

"Đây là Ayahuasca chất gây ảo giác, người uống phải sẽ thần hồn điên đảo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực độ!", hắn mặt không biểu tình nhìn cậu, lạnh lùng nói.

"Thằng chó... Gϊếŧ... tao đi...", lúc này cậu đã không còn biết cảm giác sợ là như thế nào, cậu chằm chằm nhìn hắn mà đáp.

"Nói cho em biết, bây giờ là chết... em cũng không có tư cách", hắn vẫn lạnh lùng nhìn cậu.

"Mày... là... ác quỷ... Mày đến... súc sinh... cũng không...ư... ư...", Lý Tư Lam vừa thở nhọc vừa nói thì đột ngột bị tay hắn bóp mạnh, môi cậu liền bật ra nuốt trọn dung dịch Ayahuasca màu vàng óng.

Cậu bị sặc đến ho khan, cả người như có một luồng nhiệt khí chuyển động không ngừng. Cậu ngửa mặt lên giãy dũa, hai tay bị trói động đậy đến tróc da rỉ máu, hai chân bám víu vào nệm đến trắng dã.

"Thả... Thả tôi ra... Thả ra...", đồng tử giãn ra, cậu hì hục nói.

"Bảo bối, gọi tôi là Lăng!", hắn ngồi cách cậu một khoảng, sắc bén ra lệnh.

"Lăng... thả tôi... Lăng... giúp...", tác dụng ngay tức khắc của Ayahuasca khiến cậu không còn kiểm soát được lời nói, mà có lẽ kể cả hành động hay thần trí cậu cũng đừng hòng điều khiển được.

"Tốt lắm, bảo bối!", hắn nhếch môi cười rồi nói tiếp: "Tôi thả em ra. Em trả ơn tôi. Được chứ?".

"Được... Trả ơn... Tôi sẽ... trả ơn...", cả người cậu nóng ran, bức bách, hiện chỉ muốn vùng dậy mạnh mẽ khai phá.

Hắn thấy cậu ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, liền có chút thỏa mãn mà tháo dây trói ra.

"Lam, nhìn cái này. Biết nó là gì không?", hắn hướng mắt cậu vào nam căn của mình mà hỏi.

"Đây... là... dương v*t...", nhìn theo hướng ý của hắn, cơ thể cậu cư nhiên nóng lên, toàn thân ngứa ngáy khó chịu, đặc biệt là nơi u huyệt vô pháp co thắt không ngừng.

"Tốt lắm! Đây là đại kê của lão công. Em muốn nó cắm vào tiểu huyệt đang co thắt dâʍ đãиɠ của em không?, hắn tà mị nhìn cậu đang run lên vì kích động.

"... Muốn... Tôi... muốn...", môi cậu khô khốc lại, không ngừng nuốt nước bọt.

"Bảo bối ngoan! Vậy thì em tự lộng cho tôi xem, tôi có hứng liền thao em sướиɠ chết", hắn chằm chằm nhìn cậu, đôi mắt như ưng nửa khép nửa mở kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Bị Cố Lăng nhìn chằm chằm, người cậu như bốc hỏa, hơi thở dồn dập, da thịt đỏ ửng lên từng mảng, ngứa ngáy khó chịu.

Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chỉ với một ánh nhìn, cậu khẽ "Ưm~" lên một tiếng, nơi hạ thân ngập ngụa d*m thủy nhây nháp.

"Ngoan! Đặt tay em lên hạt châu trước ngực... Đúng rồi... Nắn nó... Đúng... Kéo nó ra... Em cần một ít nước bọt... Hừm đúng... Tiếp tục xoắn nó...", cậu như cổ máy làm theo sự chỉ dẫn của hắn, tự mình nhào nắn đầu ti, cảm giác có chút thoải mái cậu liền phát ra tiếng "Ưʍ... A~" da^ʍ mị, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, thậm chí là còn cảm thấy ngứa ngáy hơn, cậu khẽ nhíu mày.

"Chưa đủ?", hắn cười xảo quyệt rồi nói tiếp: "Vậy bây giờ dùng tay kia xoa quanh cửa huyệt... Tốt lắm... Thả lỏng... Cắm một ngón vào... Đúng như vậy... Lộng đi... Nhanh một chút... Được rồi... Thêm một ngón... Đúng... Cắm sâu vào... Một ngón nữa... Bảo bối... Hảo...".

"Haa~.... Ưʍ... A~... Ưʍ...", cảm giác tự mình cắm rút nơi u huyệt tuy có đau đớn nhưng đã bị kɧoáı ©ảʍ lấn chiếm, cậu vặn vẹo người rên lên từng tiếng da^ʍ tà.

Không gian ngập tràn âm thanh "Nhóp nhép", tiếng rêи ɾỉ "Ưm, A~" dâʍ đãиɠ, khiến du͙© vọиɠ của Cố Lăng cũng dâng trào tụ vào một điểm mà nhô cao.

"Bảo bối, em giỏi lắm! Tự trèo lên người tôi mà lộng", giọng hắn khàn lại, đôi ngươi ngập nước đê mê nhìn cậu.

Nhìn thấy côn th*t thẳng tấp, nổi gân xanh tím, trướng nộ đến đau, cậu "Ực~" một tiếng, tiểu huyệt ngứa ngáy sinh ra cảm giác muốn cắm thật sâu thứ to cứng đó vào trong mà thao lộng.

Cậu như bị thôi miên, liền trèo lên người hắn, tay cầm cự vật thô cứng hướng thẳng cửa huyệt của mình mà cắm vào.

"A... Trướng... Trướng quá... Ưʍ... Ưʍ... Haa~ A...", vừa đau vừa trướng khiến khoé mắt cậu ngấn lệ, nhưng du͙© vọиɠ lấn át thôi thúc cậu tự mình luật động, âm thanh "Ba, ba" mỗi lúc một lớn hơn.

Tư thế này làm cho côn th*t của Cố Lăng cắm sâu cực hạn, sáp vào tận cùng ngỏ ngách, làm cậu thống khổ rên lên. Nơi tiểu huyệt mềm mại sát phạt, mυ'ŧ chặt nam căn, làm hai người như tê dại, chìm sâu trong du͙© vọиɠ nguyên thủy.

Hai tay cậu choàng qua cổ hắn, đôi mắt mơ màng, thân thể không ngừng lên xuống, cậu uốn lưng mạnh mẽ luật động đến hai chân mỏi nhừ, thắt lưng đau điếng.

"A... Chưa... Chưa đủ... Mạnh chút... Nhanh chút...", cậu động đến rã rời nhưng vẫn cảm thấy không đủ, cậu muốn được khai phá, tàn bạo khai phá.

"Bảo bối... Mau xin lão công thao em...", hắn hì hục thở, tựa hồ cũng không thể kiềm chế được lâu.

"Xin... lão công... thao em... Nhanh...", Ayahuasca là một hỗn hợp thảo dược gây ảo giác mạnh, một hoạt chất mà các pháp sư dùng để thôi miên người khác, dẫn họ đến cảnh giới siêu nhiên.

"Bảo bối, hôm nay lão công chơi nát em, được không?", hắn nhẫn nhịn hỏi cậu thêm một câu.

"Được... Được lắm... Cầu lão công chơi em... Chơi nát em...", đầu óc cậu đang lơ lửng ở chín tầng mây, hỏa dục bùng cháy mãnh liệt.

Nghe cậu thốt ra lời nói dung tục mê người, hắn liền áp cậu nằm xuống, vắt một chân cậu lên vai, côn th*t dựng đứng đánh một vòng trước cửa huyệt rồi mạnh mẽ xông vào, bắt đầu luật động.

"Ưʍ... Ô... ưʍ... A~", đau đớn trong chốc lát tan biến, thay vào đó là loại kɧoáı ©ảʍ khi được xuyên xỏ, làm cậu khẽ rên lên da^ʍ tục.

"Bảo bối, đại kê của lão công có lớn không? Đỉnh em có sướиɠ không?", hắn mồ hôi ướt đẫm, từng giọt từng giọt nhỏ xuống người cậu.

"Ưʍ... Đại kê thật lớn... A... Thật sướиɠ muốn chết...", mắt cậu nhắm nghiền lại, khuôn miệng nhỏ xinh khẽ run lên, khiến hắn liền muốn vồ lấy mà gầm mυ'ŧ.

Hắn lật sấp cậu lại, tứ chi cậu chống xuống nệm, lộ rõ u huyệt phấn nộn đang mυ'ŧ chặt nam căn. Hắn nắm một tay cậu kéo ra sau rồi bắt đầu xuyên xỏ, cự vật thô to cắm sâu vào nội bích, va chạm điểm G nhô ra, khiến thần trí cậu tê dại, kɧoáı ©ảʍ cực độ.

"A... Ô... Nơi đó... Sướиɠ... Thoải mái... Ưʍ... Thoải mái muốn chết...", cậu rêи ɾỉ như một con mèo dâʍ đãиɠ.

Thấy cậu thần hồn điên đảo, tự động theo nhịp động của hắn, lòng hắn liền dâng lên một tia vui sướиɠ lạ thường, cực kỳ thỏa mãn.

Hắn liền nhẹ nhàng xoay mặt cậu về phía sau, hướng hắn mà nhìn. Ánh mắt ngập trong du͙© vọиɠ của cậu mê mệt nhìn hắn, nước bọt tự nguyện trào ra hai khoé miệng, khiến hắn chịu không nổi mà chồm tới hôn.

Lưỡi hắn càn quét trong miệng cậu, quấn lấy lưỡi cậu mà sáp mυ'ŧ, luồn lách qua từng kẽ răng. Nụ hôn mãnh liệt của hắn làm cậu một phen mê hoặc, cậu liền vươn lưỡi ra đáp trả kiệt liệt.

"Ô... ưʍ... A... Sắp... Lão công... Em sắp... Ưʍ... Aaa~~", khi cao trào cậu bấu chặt tay vào nệm, mạnh mẽ bắn ra dòng bạch trọc trắng ngần.

Cố Lăng cơ hồ nghe cậu gọi một tiếng "Lão công", liền nhịn không được mà hừ một tiếng rồi xuất ra cùng lúc với cậu.

Dòng bạch dịch tanh nóng của hắn rót đầy hậu huyệt, cậu "Ưm" lên một tiếng rồi ngất đi.

Cố Lăng sau khi định thần lại, liền miết trán một cái. Đây là lần đầu tiên hắn vì một người mà nhịn không được phải bắn ra... Chết tiệt... Thật mất mặt...

Nhìn xuống thấy cậu đã ngất đi vì kiệt sức, trong lòng hắn chợt nhói lên, liền ôm cậu vào lòng, hôn lên trán một cái.

"Bảo bối, hình như tôi thích em!"

- Hết chương 7 -

*Có ai truyền máu hông?*

*