Edit: Tiêu Dao Tử
” Ngoan.” Khước Diệc Phiền giơ tay phải ra, dùng đầu ngón tay ở trên cánh mông vẫn còn lưu lại chưởng ấn bị đánh lúc nãy ái muội vẽ vòng vòng, khẽ vuốt vài cái sau, ngón tay dừng lại giữa huyệt khẩu đang không ngừng co rút. Ở đó, lại dùng móng tay gảy gảy những nếp uốn bên trên. Thân thể dưới ngón tay không ngừng run rẩy, tựa như còn chưa cảm nhận được sự xấu hổ của cậu, Khước Diệc Phiền lại nói: ” Giữ tốt lắm.”
Tư thế nằm ngửa khiến Tống Chỉ Hi có muốn trốn cũng không chỗ trốn, đành phải nhận mệnh nhắm lại hai mắt cảm thụ ngón tay như có ma lực của người kia đang dần dần dấy lên ngọn lửa phiến tình.
Khước Diệc Phiền lấy ra từ ngăn tủ bên giường lọ dịch bôi trơn, mở ra, nói.” Chỉ Hi, mở mắt ra.”
Nghe thấy anh gọi tên mình, hai hàng lông mi thật dài của Tống Chỉ Hi nâng lên, chậm rãi mở to đôi mắt. Cậu nhìn thấy, Khước Diệc Phiền đem bình dịch bôi trơn kia giữ ở giữa không trung, ngay khoảng khắc cậu mở mắt ra, miệng bình nghiêng đi, dung dịch bên trong tràn đầy cứ thế đổ ra, rơi xuống phân thân đã cứng rắn bên dưới của cậu, ngay lập tức, tiểu đệ đệ liền óng lên màu của dung dịch.
Dòng chất lỏng không hề ngừng lại, nhẹ nhàng chảy theo phân thân run rẩy trôi xuống phía dưới, trôi xuống khe hở giữa hai mông, tại huyệt khẩu dương dương lương lương vấn vít chảy tới.
Nhưng, con sông nhỏ nhỏ giữa đường lại bị người chặn lại, bàn tay không nhàn hạ của Khước Diệc Phiền lại tiếp tục, dùng sức khiến cho nơi ấy của cậu hứng lấy chất lỏng chảy vào. Phối hợp với dịch bôi trơn, Tống Chỉ Hi cảm giác cả bàn tay của người kia hầu như đã tiến cả vào trong thân thể mình, Tống Chỉ Hi mạnh buông ra bàn tay đang giữ chân mình chuyển sang giữ chặt miệng, cảm giác kì quái chưa từng cảm nhận khiến nước mắt vẫn ngưng tụ nơi vành mi trước đó đã không thể khống chế được nữa, từ trên khóe mắt hạ xuống.
Khước Diệc Phiền cũng không tiếp tục hành hạ cậu, hảo tâm giúp cậu giữ chân, lúc này bàn tay hắn với hậu huyệt của Tống Chỉ Hi đã tràn đầy dịch bôi trơn, uể oải mà tinh lượng.
Biết hiện tại làm cũng sẽ không khiến cậu bị thương, Khước Diệc Phiền không kịp chờ ấn ngón cái vào trong, cái miệng nhỏ nhắn mang theo khát cầu của người kia lập tức đem ngón tay giảo trụ gắt gao, thấy thế, Khước Diệc Phiền liền đem ngón trỏ cùng ngón giữa một hơi sáp vào trong.
Đôi chân Tống Chỉ Hi như muốn vặn xoắn vào nhau, cậu chỉ có thể cắn chặt lấy nắm tay mình để ngăn bản thân phát ra thanh âm gì
đó cực kì mất mặt, thân thể bị tiến vào đáng nhẽ cảm giác phải hoàn toàn không thoải mái, nhưng lúc này cậu lại hoàn toàn không hề thấy thế, cậu không biết đó là cái gì. Cậu chỉ biết là, đầu ngón tay Khước Diệc Phiền ở trong cơ thể cậu mấp máy khiến cậu không còn khả năng hô hấp, chẳng biết vì sao, cậu đột nhiên muốn động tác kia kịch liệt hơn một chút, trong lòng tràn đầy khó chịu cùng nôn nóng.
Khước Diệc Phiền lần đầu tiên làm cái loại sự tình này với cậu, bình thường anh đều chỉ đơn giản khuếch trương xong liền tiến vào, mà mỗi lần làm chuyện này anh đều là từ đằng sau tiến vào. Anh là lần đầu nhiên nhìn thẳng vào cậu mà làm loại sự tình này, anh khiến cậu lần đầu tiên cảm thấy, làʍ t̠ìиɦ cũng không có như thế đáng sợ.
Lúc cậu vẫn còn đang mơ màng tự hỏi, Khước Diệc Phiền đem hai chân cậu gác lên vai mình, phân thân sưng huyết sớm không thể nhẫn nại dán tại động khẩu đã bị khuếch trương đến mức hơi sưng kia, mạnh mẽ thẳng lưng một cái liền trực tiến vào thân thể cậu.
“…… Ô ô……” Mu bàn tay bị cắn đã sắp xuất huyết, thế nhưng Tống Chỉ Hi lại hoàn toàn không hề hay biết, trừu động mãnh liệt của nam nhân khiến khuôn mặt cậu toàn là nước mắt, thóa dịch cũng không thể nào giữ được mà tràn qua khóe miêng.
Hắn rốt cục cũng nhìn thấy bộ dạng ý loạn tình mê của cậu, khuôn mặt phiếm hồng hàm lệ của Tống Chỉ Hi, đôi lông mi thanh tú gắt gao nhắm chặt cùng cái trán bị mồ hôi ướt nhẹp, khiến Khước Diệc Phiền luôn tự hào giỏi khống chế gần như đã thất khống.
Cho dù như vậy, hắn vẫn cảm thấy không đủ, hắn còn muốn càng nhiều, hắn còn muốn nhìn thấy càng nhiều bộ dáng không muốn người biết của Tống Chỉ Hi.
Bàn tay đang
giữ lấy thắt lưng người kia của Khước Diệc Phiền rời lên hung hăng niết trụ hai tai của Tống Chỉ Hi, ăn đau khiến cậu buông ra bàn tay đang bị cắn chặt, thanh âm vốn ngạnh ở trong yết hầu liền bật ra.
“…… A a…… Đừng đừng… Aha…… Ân a……” Bị thanh âm chính mình dọa cho hoảng sợ, Tống Chỉ Hi còn chưa có quên một Lạc Dĩ Mạt chỉ cách một bức tường, nắm lên mảnh chăn nhét vào trong miệng mình, đem thanh âm đầy du͙© vọиɠ kia nhét trở về trong cổ.
” Không được cắn! Tống Chỉ Hi! Cậu kêu ra cho tôi!” Hơi bóp lấy khuôn miệng, Khước Diệc Phiền đem mảnh chăn hung hăng vứt ra xa, lại bắt lấy thắt lưng của người kia hung hăng sáp nhập, nhẹ nhàng rút ra, mỗi một lần đi vào, cái kia của hắn đều tìm được điểm mẫn cảm ở chỗ sâu trong của Chỉ Hi.
” A a…… Không cần…… A a…… Nhiêu tôi…… Anh ấy, anh ấy sẽ nghe được mất…… A……”
Phân thân Khước Diệc Phiền mỗi một lần đâm vào đều nghiền nát điểm mẫn cảm, Tống Chỉ Hi chỉ cảm thấy cả người nhất thời vô lực, da^ʍ khiếu vừa thống khổ vừa thoải mái từ trong miệng cậu tùy tiện vang lên, nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ, còn có Lạc Dĩ Mạt.
” Loại thời điểm này rồi cậu vẫn còn nhớ đến nam nhân khác?” Trừu động của Khước Diệc Phiền trở nên thong thả, hắn cúi người nắm lấy cằm Tống Chỉ Hi, bất mãn hỏi: ” Có muốn hay không gọi cậu ta ra đây cùng tôi hầu hạ cậu? Thuận tiện để cậu ta học một chút? Sao? Tống Chỉ Hi?”
” Không cần! Không cần!” Tống Chỉ Hi vội vàng lắc đầu, dùng ánh mắt giống như con chó con đang bị bỏ rơi đầy hơi nước long lanh khẩn cầu nhìn về phía anh.
” Vậy cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, không được im lặng, tôi muốn nghe thanh âm điên cuồng của cậu.” Bàn tay Khước Diệc Phiền nắm lấy điểm đỏ trên ngực Chỉ Hi hung hăng niết lấy, vừa lòng cảm nhận sự run rẩy của phần da thịt trong tay, phân thân vẫn chôn trong cơ thể Tống Chỉ Hi rõ ràng cảm nhận được tràng bích bởi vì khẩn trương mà vô ý thức giáp chặt lại.” Chỉ Hi, cậu có hay không có cảm giác thâu tình?”
Không đợi cậu trả lời, phân thân
cơ hồ đã sắp rời khỏi thân thể cậu của Khước Diệc Phiền lại hung hăng sáp vào, va chạm sau đó còn mãnh liệt hơn cả lúc trước.
” A a…… Ân a…… Diệc Phiền…… A a…… Diệc Phiền……”
Cực đại của nam nhân chiếm cứ dũng đạo mềm mại, kết hợp thực vừa vặn. Tống Chỉ Hi cảm thấy mình sắp bị tra tấn đến điên rồi, cái thứ cứng rắn kia đến cơ hội để cậu thở một hơi cũng không cho, một lần lại một lần đỉnh vào chỗ mẫn cảm, phân thân chưa bao giờ thừa nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ cường đại như thế tràn ra chất lỏng rơi xuống phần bụng mềm mại, thân thể sắp hỏng mất, cậu hoàn toàn vô phương không chế, Tống Chỉ Hi đột nhiên vươn tay siết chặt lấy cánh tay Khước Diệc Phiền chồm lên, bạch trọc từ trên đỉnh phân thân tinh xảo phóng ra, khắp nơi đều là.
Khước Diệc Phiền bị cánh sắc trước mặt mê hoặc đến mức ngơ ngẩn dừng lại, nguyên lai nam nhân khi cao trào cũng có thể mỹ như vậy. Phóng thích xong Tống Chỉ Hi thật mạnh ngã trở về trên giường, phát tiết qua đi để lại trên gương mặt một tầng đỏ ửng, lông mi thật dài nửa che đi đôi mắt bán tĩnh vẫn còn long lanh nước, chiếc lưỡi hồng phấn ở giữa đôi môi hé mở như ẩn như hiện.
” Yêu tinh.” Nỉ non một câu, Khước Diệc Phiền đem đôi chân vẫn đang đặt trên lưng mình kéo xuống hình thành một chữ M, giữ trước ngực cậu, không hề báo trước cuồng loạn mà thâm nhập trừu sáp. Nam sinh dưới thân vẫn còn đang cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình tiếp tục hét lên một tiếng, phân thân vừa hơi nhuyễn lại sưng lên, dưới dẫn dắt của Khước Diệc Phiền lại bắt đầu con đường tới đỉnh kɧoáı ©ảʍ mới.
Trong đầu chỉ còn từng trận từng pháo hoa nở rộ trong mờ mịt sương trắng.
” Ân a!” Nam nhân đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, trao hết mầm mống của mình vào tận chỗ sâu trong mật huyệt.
Chất lỏng nóng bỏng của người kia đánh sâu vào nội bích, trước khi hôn mê kia, Tống Chỉ Hi bỗng nhiên nghĩ đến, anh lần đầu tiên đem thứ đó bắn tại bên trong, Khước Diệc Phiền lần này không mang mũ……
……
Trời tờ mờ sáng, dụi dụi đôi mắt Lạc Dĩ Mạt từ trong phòng tắm đi ra.
Khước Diệc Phiền dường như biết trước hắn sẽ đi ra mà đã ngồi trên giường, quần áo chỉnh tề ngồi chờ hắn.
” Lạc thiếu gia, học tập thế nào rồi?”
” Khước Diệc Phiền, kỳ thật cậu mới là ma quỷ.” Mắng một tiếng, Lạc Dĩ Mạt thực thực hối hận đêm qua làm sao lại xúc động muốn lưu lại chỗ này, cái tên hỗn đản Khước Diệc Phiền kia nhất định là cố ý, đem máy tinh đưa hắn nhưng lại không vứt ra tai nghe, tại hắn vừa xem được một lúc bên tường bên kia liền truyền đi tới âm thanh hoan ái lớn đến mức gần như hét lên. Làm cho hắn muốn ra ngoài cũng không có gan đi, muốn không nghe nhưng cũng không có cách nào chặn lỗ tai lại, sau lại hắn chỉ có thể coi như thanh âm kia là từ trong máy tính phát ra, miễn cưỡng xem như qua được một đêm.
” Đây là giáo huấn, xem về sau ngươi còn dám giương oai trước mặt ta không.” Khước Diệc Phiền nâng lên cánh tay tùy ý cào vào mái tóc.” Lạc thiếu gia, ngươi nên cảm thấy bản thân may mắn, nghe được thanh âm kích động như vậy của Chỉ Hi.”
” Khước Diệc Phiền, ngươi đang muốn chứng tỏ bản thân hay đang muốn thị uy với ta? Muốn hay không ta hiện tại thượng cho ngươi xem, cam đoan ngươi nghe được so với tối hôm qua càng động tâm hơn.” Nói xong Lạc Dĩ Mạt thực hướng về phía giường đi tới, không hề có bóng dáng một người vừa mới ngủ một đêm trong bồn tắm.
” Ngươi dám!” Áp xuống thanh âm, Khước Diệc Phiền tóm lấy Lạc Dĩ Mạt, đem một gói to trong tay nhét vào ngực hắn. ” Mấy cái này cho ngươi, coi như huề nhau, ngươi nhanh đi đi.”
Lạc Dĩ Mạt cúi đầu nhìn nhìn gói to toàn sản phẩm tình thú, cơ thể cũng cơ mặt có chút run rẩy.” Ngươi từ chỗ nào có mấy thứ kì quái thế này?”
” Ít vô nghĩa đi, đều là đồ mới hết, nếu ngươi thích thì cứ giữ lại mà dùng, nếu không thì cứ vứt thẳng đi. Ta cảnh cáo ngươi, Lạc Dĩ Mạt, loại chuyện này ta chỉ giúp ngươi một lần, không có lần thứ hai, về sau ít đến quấy rầy ta cùng Chỉ Hi, đi tìm lão sư của ngươi đi.”
” Khước Diệc Phiền, ngươi đối sủng vật làm sao lại bảo bối như vậy chứ?”
Khước Diệc Phiền lấy ra từ ngăn tủ bên giường lọ dịch bôi trơn, mở ra, nói.” Chỉ Hi, mở mắt.”
Nghe thấy hắn gọi tên mình, hai hàng long mi thật dài của Tống Chỉ Hi nâng lên, chậm rãi mở to đôi mắt. Cậu nhìn thấy, Khước Diệc Phiền đem bình dịch bôi trơn kia giữ ở giữa không trung, ngay khoảng khắc cậu mở mắt ra, miệng bình nghiêng đi, dung dịch bên trong tràn đầy cứ thế đổ ra, rơi xuống phân thân đã cứng rắn của cậu, ngay lập tức, tiểu đệ đệ của cậu óng lên màu dung dịch.
Dòng chất lỏng không hề ngừng lại, nhẹ nhàng chảy theo phân thân run rẩy trôi xuống phía dưới, trôi xuống khe hở giữa hai mông, tại huyệt khẩu dương dương lương lương vấn vít không rời.
Nhưng, con sông nhỏ nhỏ giữa đường lại bị người chặn lại, bàn tay không nhàn hạ của Khước Diệc Phiền lại tiếp tục, dùng sức khiến cho nơi ấy của cậu hứng lấy chất lỏng chảy vào. Phối hợp với dịch bôi trơn, Tống Chỉ Hi cảm giác cả bàn tay của người kia hầu như đã tiến cả vào trong thân thể mình, Tống Chỉ Hi mãnh buông ra bàn tay đang giữ chân mình chuyển sang giữ chặt miệng, cảm giác kì quái chưa từng cảm nhận trước đó khiến nước mắt vẫn ngưng tụ nơi vành mắt không thể khống chế được nữa, từ trên khóe mắt hạ xuống.
Khước Diệc Phiền cũng không tiếp tục hành hạ cậu, mà lại hảo tâm giúp cậu giữ chân, lúc này bàn tay hắn với hậu huyệt của Tống Chỉ Hi đã tràn đầy dịch bôi trơn, uể oải mà tinh lượng.
Biết hiện tại làm cũng sẽ không khiến cậu bị thương, Khước Diệc Phiền không kịp chờ mà ấn ngón cái vào trong, cái miệng nhỏ nhắ mang theo khát cầu của người kia lập tức đem ngón tay giảo trụ gắt gao, thấy thế, Khước Diệc Phiền đem ngón trỏ cùng ngón giữa một hơi sáp vào trong.
Đôi chân Tống Chỉ Hi như muốn xoắn vào nhau, cậu chỉ có thể cắn chặt lấy nắm tay mình ngăn bản thân phát ra thanh âm gì mât mặt, thân thể bị tiến vào đáng nhẽ ra cảm giác phải hoàn toàn không thoải mái, nhưng lúc này cậu lại hoàn toàn không hề thấy vậy, cậu không biết đó là cái gì. Hắn chỉ biết là, đầu ngón tay Khước Diệc Phiền ở trong cơ thể cậu mấp máy khiến cậu không còn khả năng hô hấp, chẳng biết vì sao, cậu đột nhiên muốn động tác kia kịch liệt hơn một chút, trong lòng tràn đầy khó chịu nôn nóng.
Khước Diệc Phiền lần đầu tiên làm cái loại sự tình này với cậu, bình thường hắn đều chỉ đơn giản khuếch trương xong liền tiến vào trong, mà mỗi lần làm hắn đều là từ đằng sau tiến vào cơ thể cậu.Hắn là lần đầu nhiên nhìn vào khuôn mặt cậu mà làm loại sự tình này, hắn khiến cậu lần đầu tiên cảm thấy làʍ t̠ìиɦ cũng không có thực sự đáng sợ.
Lúc cậu vẫn còn đang mơ màng tự hỏi, Khước Diệc Phiền đem hai chân cậu gác lên chân mình, phân thân sưng huyết sớm không thể nhẫn nại dán động khẩu đã bị khuếch trương đến mức hơi sưng, mạnh mẽ thẳng lưng một cái liền tiến thẳng vào thân thể cậu.
“…… Ô ô……” Mu bàn tay bị cắn đã sắp xuất huyết, Tống Chỉ Hi lại hoàn toàn không hề hay biết, trừu động mãnh liệt của nam nhân khiến khuôn mặt cậu toàn là nước mắt, thóa dịch cũng không thể nào giữ được mà tràn qua khóe miêng.
Hắn rốt cục cũng nhìn thấy bộ dạng ý loạn tình mê của cậu, khuôn mặt trước hồng hàm lệ của Tống Chỉ Hi, đôi lông mi thanh tú gắt gao nhắm chặt cùng cái trán bị mồ hôi ướt nhẹp, khiến Khước Diệc Phiền luôn tự hào giỏi khống chế gần như thất khống.
Cho dù như vậy, hắn vẫn thấy không đủ, hắn còn muốn càng nhiều, hắn còn muốn nhìn thấy càng nhiều bộ dáng không muốn người biết của Tống Chỉ Hi.
Bàn tay đang
giữ lấy thắt lưng người kia của Khước Diệc Phiền rời lên hung hăng niết trụ hai tai của Tống Chỉ Hi, bị đau khiến cậu buông ra bàn tay đang bị cắn chặt, thanh âm vốn ngạnh ở trong yết hầu liền bật ra.
“…… A a…… Đừng đừng… Aha…… Ân a……” Bị thanh âm chính mình dọa cho hoảng sợ, Tống Chỉ Hi còn chưa có quên một Lạc Dĩ Mạt chỉ cách một bức tường, nắm lên mảnh chăn nhét vào trong miệng miình, đem thanh âm đầy du͙© vọиɠ kia nhét trở về trong cổ.
” Không được cắn! Tống Chỉ Hi! Ngươi kêu cho ta!” Hơi bóp lấy khuôn miệng, Khước Diệc Phiền đem mảnh chăn hung hăng vứt ra xa, bắt lấy thắt lưng của người kia hung hăng sáp nhập, nhẹ nhàng rút ra, mỗi một lần đi vào, cái kia của hắn đều tìm được điểm mẫn cảm ở chỗ sâu trong của Chỉ Hi.
” A a…… Không cần…… A a…… Nhiêu ta…… Hắn, hắn sẽ nghe được mất…… A……”
Phân thân Khước Diệc Phiền mỗi một lần đâm vào đều nghiền lên điểm mẫn cảm kia, Tống Chỉ Hi chỉ cảm thấy cả người nhất thời vô lực, da^ʍ khiếu vừa thống khổ vừa thoải mái từ trong miệng cậu tùy tiện vang lên, nhưng cậu còn nhớ rõ, còn Lạc Dĩ Mạt.
” Loại thời điểm này rồi ngươi vẫn còn nhớ đến nam nhân khác?” Trừu động của Khước Diệc Phiền trở nên thong thả, hắn cúi người nắm lấy cằm Tống Chỉ Hi, bất mãn hỏi: ” Có muốn hay không gọi hắn ra đây cùng ta hầu hạ cậu? Thuận tiện để hắn học một chút? Sao? Tống Chỉ Hi?”
” Không cần! Không cần!” Tống Chỉ Hi vội vàng lắc đầu, dùng ánh mắt giống như con chó con đang bị bỏ rơi đầy hơi nước long lanh khẩn cầu nhìn về phía hắn.
” Kia ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, không được im lặng, ta muốn nghe thanh âm điên cuồng của ngươi.” Bàn tay Khước Diệc Phiền nắm lấy điểm đỏ trên ngực cậu hung hăng niết lấy, vừa lòng cảm giác run rẩy của phần da thịt trong tay, phân thân vẫn chôn trong cơ thể Tống Chỉ Hi rõ ràng cảm nhận được tràng bích bởi vì khẩn trương mà vô ý thức giáp chặt lại.” Chỉ Hi, ngươi có hay không có cảm giác thâu tình?”
Không đợi cậu trả lời, phân thân
cơ hồ đã sắp rời khỏi thân thể cậu của Khước Diệc Phiền lại hung hăng sáp vào, va chạm sau đó còn mãnh liệt hơn cả hồi nãy.
” A a…… Ân a…… Diệc Phiền…… A a…… Diệc Phiền……”
Cực đại của nam nhân chiếm cứ dũng đạo mềm mại của cậu, kết hợp thực vừa vặn. Tống Chỉ Hi cảm thấy mình sắp bị tra tấn đến điên rồi, cái thứ cứng rắn kia đến cơ hội để cậu thở một hơi cũng không cho, một lần lại một lần đỉnh vào chỗ mẫn cảm, phân thân chưa bao giờ thừa nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ cường đại như thế chảy ra chất lỏng rơi xuống phần bụng mềm mại, thân thể sắp hỏng mất, cậu hoàn toàn vô phương không chế, Tống Chỉ Hi đột nhiên vươn tay siết chặt lấy cánh tay Khước Diệc Phiền, bạch trọc từ trên đỉnh phân thân tinh xảo phóng ra, khắp nơi đều là.
Khước Diệc Phiền bị cánh sắc trước mặt mê hoặc đến mức ngơ ngẩn dừng lại, nguyên lai nam nhân khi cao trào cũng có thể mỹ như vậy. Phóng thích xong Tống Chỉ Hi thật mạnh ngã trở về trên giường, phát tán qua đi để lại trên gương mặt một tầng đỏ ửng, lông mi thật dài nửa che đi đôi mắt bán tĩnh vẫn còn long lanh nước, chiếc lưỡi hồng phấn ở giữa đôi môi hé mở như ẩn như hiện.
” Yêu tinh.” Nỉ non một câu, Khước Diệc Phiền đem đôi chân vẫn đang đặt trên lưng mình kéo xuống hình thành một chữ M, giữ trước ngực cậu, không hề báo trước cuồng loạn mà thâm nhân trừu sáp. Nam nhân dưới thân vẫn còn đang cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình tiếp tục hét lên một tiếng, phân thân vừa hơi nhuyễn lại sưng lên, dưới dẫn dắt của Khước Diệc Phiền lại bắt đầu con đường tới đỉnh kɧoáı ©ảʍ mới.
Trong đầu chỉ còn từng trận từng pháo hoa nở rộ trong khung cảnh mờ mịt sương trắng.
” Ân a!” Nam nhân đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, trao hết mầm mống của mình vào tận chỗ sâu trong mật huyệt.
Chất lỏng nóng bỏng của người kia đánh sâu vào nội bích, trước khi hôn mê kia, Tống Chỉ Hi bỗng nhiên nghĩ đến, hần lần đầu tiên đem thứ đó bắn tại bên trong, Khước Diệc Phiền không mang mũ……
……
Trời tờ mờ sáng, dụi dụi đôi mắt Lạc Dĩ Mạt từ trong phòng tắm đi ra.
Khước Diệc Phiền dường như biết trước hắn sẽ đi ra đã ngồi quần áo chỉnh tề ngồi một bên giường chờ hắn.
” Lạc thiếu gia, học tập thế nào rồi?”
” Khước Diệc Phiền, kỳ thật ngươi mới là ma quỷ.” Mắng một tiếng, Lạc Dĩ Mạt thực thực hối hận đêm qua làm sao lại xúc động muốn lưu lại chỗ này, cái tên hỗn đản Khước Diệc Phiền kia nhất định là cố ý, đem máy tính đưa hắn nhưng lại không vứt ra tai nghe, hại hắn vừa xem được một lúc bên tường liền truyền tới âm thanh hoan ái lớn đến mức gần như hét lên. Làm cho hắn muốn ra ngoài cũng không có gan đi, muốn không nghe nhưng cũng không có cách nào chặn lỗ tai lại, sau hắn chỉ có thể coi như thanh âm kia là từ trong máy tính phát ra, miễn cưỡng trải qua được một đêm.
” Đây là giáo huấn, xem về sau cậu còn dám giương oai trước mặt tôi không.” Khước Diệc Phiền nâng lên cánh tay tùy ý cào vào mái tóc.” Lạc thiếu gia, cậu nên cảm thấy bản thân may mắn, đã nghe được thanh âm kích động như vậy của Chỉ Hi.”
” Khước Diệc Phiền, cậu là đang muốn chứng tỏ bản thân hay đang muốn thị uy với tớ? Muốn hay không tớ hiện tại thượng cho cậu xem, cam đoan cậu nghe được so với tối hôm qua càng động tâm hơn.” Nói xong Lạc Dĩ Mạt thực hướng về phía giường đi tới, không hề có bóng dáng một người vừa mới ngủ một đêm trong bồn tắm.
” Cậu dám!” Áp xuống thanh âm, Khước Diệc Phiền tóm lấy Lạc Dĩ Mạt, đem một gói to trong tay nhét vào ngực hắn. ” Mấy cái này cho cậu, coi như huề nhau, cậu nhanh đi đi.”
Lạc Dĩ Mạt cúi đầu nhìn nhìn gói to toàn sản phẩm tình thú trong tay, cơ thể cũng cơ mặt có chút run rẩy.” Cậu từ chỗ nào có mấy thứ kì quái thế này?”
” Ít vô nghĩa đi, đều là đồ mới hết, nếu cậu thích thì cứ giữ lại mà dùng, nếu không thì cứ vứt thẳng đi. Tớ cảnh cáo cậu, Lạc Dĩ Mạt, loại chuyện này tớ chỉ giúp cậu một lần, không có lần thứ hai, về sau ít đến quấy rầy tớ cùng Chỉ Hi thôi, đi tìm lão sư của cậu đi.”
” Khước Diệc Phiền, cậu đối với sủng vật làm sao lại bảo bối như vậy chứ?”