Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 1 - Chương 32: Năm mới

Những ngày ở nhà thật thoải mái, nhưng cũng có chút buồn chán.

Nháy mắt một cái, thị trấn cổ kính đã vui vẻ đón chào năm mới.

Cũng như mọi gia đình khác ở đây, Ân gia cũng đã háo hức

chuẩn bị từ lâu.

“Con trai à, mau cưới một cô vợ xinh đẹp về cho mẹ đi. Mẹ không muốn ăn mấy cái sủi cảo xấu xí của con nữa đâu!” Bà Ân vừa nhai sủi cảo vừa oán giận.

“Nếu mẹ không thích ăn thì đừng ăn nữa!” Ân Nhược Triệt thấy bứt rứt chết đi được, lần nào về cũng bị hối thúc.

“Thứ con trai máu lạnh!” Bà Ân vừa giả khóc, vừa lấy bánh trây lên mặt con trai mình.

“Mẹ, mẹ tưởng mẹ chỉ mới 18 sao?” Ân Nhược Triệt thở dài lau mặt.

“Trước mặt cha con, mẹ lúc nào cũng 18 đấy, thế nào?!” Bà Ân vừa thấy ông xã yêu quý của mình đi tới liền chạy ra ôm chặt lấy tay chồng, cố ý nói lớn. Ông Ân cưng chiều khẽ lắc đầu.

“Ông xã ông xã! Ông mau dạy dỗ lại đứa con xấu xa này đi. Nó đã 25 rồi, người ta chỉ muốn có một đứa cháu kháu khỉnh mà nó cũng không cho!” Bà Ân vừa nhõng nhẽo lắc tay chồng, vừa quay sang đứa con hư hỏng làm mặt quỷ.

“Mẹ con nói không sai, con cũng nên lo lắng chuyện hôn nhân đi.” Ông Ân nói, giọng điệu như bị bức ép.

“Con biết rồi ạ” Ân Nhược Triệt ngoan ngoãn gật đầu.

“A! Hồi chuông năm mới sắp vang lên rồi!” Bà Ân đột nhiên hét ầm lên, bà vừa nói xong thì tiếng chuông cũng bắt đầu cất tiếng.

“Ông xã năm mới vui vẻ!” Bà Ân ôm chồng hôn một cái rồi nhanh chóng quay sang hôn con trai “Con trai ngốc năm mới vui vẻ!”

Chuông ngân đến hồi thứ bảy thì chuông điện thoại của anh cũng reo lên.

Khỏi cần đoán cũng biết lại tin nhắn của Lạc Dĩ Mạc gửi đến. Đã mấy hôm nay, ngày nào anh cũng nhận được tin nhắn của Lạc Dĩ Mạt, kèm theo các giọng điệu nhung nhớ khác nhau của riêng hắn.

‘ Chúc thầy năm mới hạnh phúc. Lúc này em thật sự muốn ôm chặt lấy thầy, ở bên trong thầy mà nghe tiếng chuông năm mới. Như vậy chẳng khác nào em đã “yêu” thầy những hai năm...... ’

Ân Nhược Triệt len lén nhìn cha mẹ mình, cũng may họ đang rất vui vẻ nên không để ý.

“Con trai, tiền mừng tuổi!” Bà Ân hí hửng đưa tiền lì xì, khiến môi Ân Nhược Triệt thoáng cong lên.

“Mẹ, con đã lớn rồi mà, còn cần tiếng lì xì làm gì?” Anh năn nỉ.

“Không được! Chờ chừng nào con chịu cưới vợ, sau đó sinh cho mẹ một đứa cháu đích tôn. Nếu không năm nào mẹ cũng phát tiền lì xì!” Bà Ân cười vang.

“Được rồi được rồi, mẹ con nhà này......” Ân ba ba thở dài. “Lại ăn sủi cảo đi!”

“Ăn sủi cảo ăn sủi cảo!” Bà Ân và con trai cưng đồng loạt hô to.

Như vậy mới là người một nhà, như vậy mới là hạnh phúc chân chính a......

Ân Nhược Triệt thầm tán thán trong lòng.

Ăn uống no nê, Ân Nhược Triệt buồn chán coi TV, xem đi xem lại mấy câu chúc mừng năm mới chán ngắt. Cha mẹ anh đã vui vẻ hoan hỉ về phòng lâu rồi, nhẫn tâm quẳng anh lại dây cô đơn lẻ bóng ôm cái truyền hình vô cảm.

Trong phòng yên tĩnh, đột nhiên điện thoại lại rung lên.

‘ Thầy, đi vào phòng đi, về phòng riêng của thầy đi! ’