Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 435: Ngoại truyện Hoa Mộ Dung 6 —— hoa đào của Mộ Dung

Edit: kaylee

Lãnh Phi Tuyệt... Lãnh Phi Tuyệt!

Chẳng lẽ sẽ là hắn?

Bóng dáng tà mị làm người ta không khỏi run rẩy trong trí nhớ kia lần nữa hiện lên ở trong đầu Hoa Mộ Dung, nàng không khỏi khẽ nhíu mày, đôi môi cũng nhẹ nhàng mím lại. Lạc Băng quan sát vẻ mặt của Hoa Mộ Dung, chỉ cảm thấy trong lòng trầm xuống, thử dò xét hỏi: "Bệ hạ biết người này?"

...

"Không biết." Hoa Mộ Dung cười nhạt một tiếng: "Chỉ là một người xa lạ mà thôi."

———— tuyến phân chia ————

Rốt cuộc thư mời của Lãnh Phi Tuyệt cũng đến trong lữ điếm Hoa Mộ Dung ngủ lại.

Sau giữa trưa ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống rơi ở bên trong phòng, Hoa Mộ Dung đang luyện tập thư pháp ở trong phòng. Tay nàng cầm bút lông, tay áo nhẹ vén lên, lộ ra cổ tay trắng như bạch ngọc, thật là mị hoặc. Nhưng mà, ánh mắt của nàng lại là có chút phiền não, tâm cảnh phập phồng, thế nào cũng khó mà tĩnh tâm. Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, tay của nàng run lên, trên giấy Tuyên Thành trắng noãn lập tức có thêm mấy điểm mực.

"Đi vào."

Trong lòng Hoa Mộ Dung biết lúc này tới quấy rầy nàng chỉ có Lạc Băng, mặt nhăn mày cau, có chút bất mãn buông bút lông trong tay xuống, nhưng vẫn là tính khí tốt để cho Lạc Băng vào gian phòng. Tay Lạc Băng cầm một tấm thiệp màu đỏ nhạt tiến vào, vẻ mặt có chút ngưng trọng: "Bệ hạ, quốc chủ Đông Câu quốc mời ngài ngày mai đi hoàng cung dự tiệc."

"Hả? Làm sao hắn biết ta ngủ lại ở khách điếm này?"

"Thuộc hạ không biết."

"Ha hả."

Hoa Mộ Dung cười.

Ngay từ lúc ở Tề quốc, Lãnh Phi Tuyệt đã từng ở trong thư thể hiện muốn mời Tề vương ở tạm trong cung điện hoa lệ của quốc quân Đông Câu quốc, nhưng Hoa Mộ Dung lễ phép cự tuyệt. So với ở trong cung dưới vô số ánh mắt giám thị hành động của nàng, nàng thích dùng hai mắt của mình đi cảm thụ phong thổ chân chính của quốc gia này hơn, làm tính toán vì tương lai.

Mặc dù nàng đáp ứng Lãnh Phi Tuyệt tới Đông Câu quốc bái phỏng, nhưng mà hành tung của nàng rất bí mật, nhanh như vậy Lãnh Phi Tuyệt đã phát hiện chỗ dung thân thực sự của nàng cũng đã làm nàng kinh hãi. Nàng vô cùng hứng thú nhìn thư mời lời nói cung kính lễ độ trong tay, sau đó từ từ, tỉ mỉ xé nó thành mảnh nhỏ, bên môi mỉm cười lạnh như băng làm cho Lạc Băng một chút cũng bắt đoán không ra.

"Bệ hạ..."

Coi như có bất mãn, cũng không có thể cứ như vậy xé thư này đi!

"Đây là lễ ra mắt quốc quân đó đưa cho chúng ta, cũng là thị uy. Ta nghĩ, hắn nhất định là vào dựa hoa văn trên xe ngựa của chúng ta mà đoán được hành tung của chúng ta, nhưng muốn ở kinh đô lớn như vậy phát hiện chi tiết nhỏ như này, Lãnh Phi Tuyệt cũng đúng là tỉ mỉ..."

Hoa Mộ Dung nói xong, chỉ cảm thấy trong lòng cả kinh, biểu cảm trên mặt cũng có chút ngưng trọng. Trong lòng nàng biết Lãnh Phi Tuyệt này rất có thể chính là nam tử từng có tình một đêm với nàng kia, hắn đã có bức họa của nàng, nếu còn tiếp tục tìm như vậy, hành tung của nàng cũng rất nhanh sẽ bại lộ. Mặc dù nàng không để ý chuyện đêm đó lắm, nhưng nàng tuyệt đối không thể để cho người khác biết nàng là thân nữ nhi, tuyệt đối không thể mang đến tai hoạ cho Tề quốc! Bất kể quốc quân Đông Câu quốc có phải người nọ hay không, cũng vẫn là cẩn thận thì hơn, không thể có một chút sơ xuất!

"Bệ hạ?"

Lạc Băng nghi ngờ nhìn khuôn mặt như có điều suy nghĩ của Hoa Mộ Dung, nghĩ thầm hiện tại thời gian bệ hạ thất thần là càng ngày càng nhiều. Hoa Mộ Dung hồi thần, miễn cưỡng cười nói với Lạc Băng: "Ta không sao... Lạc Băng, ta có chuyện muốn giao phó ngươi đi làm."

"Bệ hạ mời nói."

"Ta muốn ngươi thay ta vào cung."

"Cái gì?"

———— tuyến phân chia —————

Cuối cùng ngày vào cung cũng đã tới.

Mặc dù Thừa Tướng Vương Đức lần nữa báo cho Lãnh Phi Tuyệt nói Tề vương này cũng không phải người thường, cần phải cẩn thận ứng phó, nhưng Lãnh Phi Tuyệt đối với loại người thừa kế điều động nội bộ từ nhỏ đã sống ở trong cẩm y ngọc thực này cũng không có quá nhiều cảm tình, cũng không có nhàn hạ thoải mái phu diễn cuộc sống an nhàn sung sướиɠ, của quốc quân Vương Tôn công tử nhát gan sợ phiền phức. Nhưng mà, Lãnh Phi Tuyệt có thể không hăng hái, nhưng quốc quân Đông Câu quốc nhất định phải hăng hái —— ai bảo Đông Câu quốc cũng cần thời gian tu sinh dưỡng tức đây?

Đoạn thời gian gần đây, hắn phá vô số thành, mặc dù chiến thắng, rốt cuộc nhưng tướng lĩnh trong quân vẫn có tổn thương. Dân chúng Đông Câu quốc cũng không ham thích đối với việc khuếch trương quốc thổ, khát vọng bình yên, cho nên hai năm tới không thích hợp khai chiến, lấy an định dân tâm làm chủ. Mặc dù binh lực Tề quốc yếu kém, trong nước phân tranh không ngừng, nhưng nó đất rộng của nhiều, cũng là nhất thời không dễ công phá. Nếu Tề quốc kiêng kỵ thực lực của Đông Câu quốc, có ý nghĩ kết minh, hắn cũng vui vẻ thuận nước đẩy thuyền, vì mình thắng lấy hai năm —— hai năm sau, Tề quốc đương nhiên là vật trong túi hắn.

Tim của hắn vẫn bị thiếu nữ lạnh lùng đó quấn quanh, tham muốn giữ lấy lớn lao cùng cảm giác khuất nhục vẫn dây dưa tim của hắn, mà hắn vậy mà lại không tìm được nàng!

Đúng vậy, hắn không tìm được nàng!

Cho dù vẫn lấy mạng lưới tin tức làm kiêu ngạo, có thể tìm ra Tề vương vi phục tới Đông Câu quốc kia, nhưng mà hắn có nhiều thủ hạ như vậy thế mà lại cũng không tìm được một nữ tử có bức họa rõ ràng! Rốt cuộc nàng đã rời đi Đông Câu quốc trước khi hắn hành động, hay là có thuật thượng thiên độn thổ (bay trên trời chui dưới đất)? Nhưng mà, chỉ cần nàng vẫn còn ở Tề quốc, nàng sẽ không cách nào chạy trốn khỏi lòng bàn tay của hắn!

Nữ tử dám can đảm coi hắn là nam sủng đó...

A...

Lãnh Phi Tuyệt nhớ tới đêm đó vốn nên là một cuộc gặp gỡ tràn đầy vui vẻ tươi đẹp, nhớ lại tâm tình kinh ngạc của mình khi bị nàng hạ thuốc, chỉ cảm thấy sát cơ hiện lên. Hắn có thể dễ dàng tha thứ tâm kế thông minh nhỏ của nữ tử vì đến gần hắn mà trăm phương ngàn kế, nhưng hắn không thể dung nhẫn (tha thứ nhẫn nhịn) kiêu ngạo của mình bị người chà đạp đến trình độ như thế. Nếu nàng không có hạ thuốc hắn, cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của hắn, có lẽ hắn sẽ thương tiếc nàng, để cho nàng hưởng vinh hoa phú quý vô tận...

Nhưng sai lầm của nàng là nàng khiêu chiến tôn nghiêm của hắn, nàng lầm tưởng như vậy thì có thể thoát thân!

Muốn chạy trốn từ bên người Bổn vương phải không? Không ai biết, cũng không ai dám như vậy đâu... Mặc dù ngươi ẩn núp hành tung cực tốt, nhưng ta có loại dự cảm, chính là ngươi nhất định sẽ bị mang tới bên cạnh ta.

Không người nào có thể chạy trốn từ bên cạnh ta. Trừ phi... Ngươi đã là một người chết.

"Quốc quân, ngài đang suy nghĩ gì? Tại sao mặt co mày cáu?"

Mặc dù Tề vương sắp vào cung, nhưng lúc này trong ngực Lãnh Phi Tuyệt đang có một mỹ nữ tuyệt sắc nằm, cảnh tượng thật là **. Nàng kia thấy quốc quân mình mến yêu vậy mà lại đang thất thần, không khỏi có chút bất mãn hờn dỗi kêu lên, mà Lãnh Phi Tuyệt lấy lại tinh thần ở trong giọng nói ôn uyển của nữ tử, một tay bắt được eo nhỏ nhắn của nữ tử, sau đó cúi xuống. Thân..