Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 431: Kết cục 2 (Đại kết cục HE) c

Edit: kaylee

Tiêu Mặc nhạy cảm cảm thấy Hạ Lan Phiêu do dự, lẳng lặng đứng ở trong tuyết, mặc cho bông tuyết rơi xuống trên mái tóc dài của hắn, rơi xuống trên y phục đơn bạc của hắn.

Một năm không gặp, Tiêu Mặc gầy hơn một chút, dung mạo cương nghị hơn trước kia, cũng càng trầm ổn hơn. Hắn mặc trường bào cổ trang rộng rãi, tóc dùng kim quan buộc lên, cũng không trách được sẽ bị coi làm là đẹp trai cosplay cổ điển. Bây giờ là mùa đông, thế nhưng hắn lại mặc trường bào tơ lụa mùa hè, trường bào không ngừng phất phới ở trong gió rét theo mái tóc dài của hắn, có vẻ vô cùng tuấn mỹ và nhỏ yếu.

Nhỏ yếu........

Thật là rất khó nghĩ giống Tiêu Mặc cũng có một mặt nhu nhược như vậy, làm cho người ta nhìn thật đau long….....

"Chàng... Lạnh không?" Hạ Lan Phiêu rốt cục hỏi.

"Lạnh."

"Chàng... Để ta suy nghĩ một chút được không? Dù sao ngày ly biệt ở hai ngày sau, chúng ta còn có thời gian. Tiêu Mặc, ta yêu chàng, cũng yêu Dao nhi, nhưng cha mẹ của ta tuổi tác đã cao, làm sao ta có thể để cho bọn họ chịu đựng đau đơn tang nữ? Ta, ta……."

….....

"Được."

Tiêu Mặc nói ngắn gọn, ôm thật chặt Hạ Lan Phiêu vào trong ngực, mặt mũi bình tĩnh trước sau như một. Nhưng mà, rốt cuộc tim của hắn vẫn nổi lên gợn sóng.

Nàng……. Rời đi không được sao? Rốt cuộc là cái gì làm cho nàng lưu luyến đến vậy?

Nếu người và vật bình thường, phá hủy là được, nhưng nàng không bỏ được là cha mẹ nàng...........

Ta không muốn cưỡng bách nàng, Hạ Lan Phiêu.

Nhưng mà, ta tin tưởng nàng sẽ làm ra lựa chọn nên có.

Không nên làm cho ta thất vọng…....

"Các người... Các người đang làm gì! Phiêu phiêu!"

————tuyến phân cách hung dữ————

(nhắc nhở có tình: Sau đây chính là Mặc bị hung, không nỡ nhìn xin nghỉ ngơi một chút trước ~~)

Mẹ?

Hạ Lan Phiêu nghe được tiếng tức giận quen thuộc, kinh ngạc quay đầu lại, lại nhìn thấy mẹ mình đứng xách giỏ thức ăn đứng cách mình năm mét, trong tay cầm một cây củ cải, trợn mắt nhìn mình. Hạ Lan Phiêu nhìn mẹ, tay ôm thắt lưng Tiêu Mặc không khỏi trượt xuống, trượt xuống lần nữa, sau đó ngoan ngoãn thu hồi. Mẹ Hạ Lan hung hăng liếc Hạ Lan Phiêu một cái, đi tới trước mặt của Tiêu Mặc, cau mày quơ múa củ cải nói ra nghi vấn: "Cậu là ai?"

Người thật vô lễ! Nàng lại dám nói chuyện như vậy với ta?

Chân mày Tiêu Mặc hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút không vui. Hạ Lan Phiêu biết trong lòng Tiêu Mặc tức giận, vội vàng khoác lên khuỷu tay Tiêu Mặc, lấy lòng nói: "Người này... Là mẹ ta. Không, là mẫu thân ta."

Thì ra là mẫu thân của Hạ Lan.......

Cảm giác nàng kéo ta không tệ……...

"Ừ." Tiêu Mặc gật đầu với mẹ của Hạ Lan.

"Thế nào tiểu tử này lại không biết lễ phép như vậy? Cậu cũng nên nói tiếng ‘Chào bá mẫu", giúp ta xách giỏ thức ăn chứ! Còn có, có phải cậu làm cái kia..."Hoạt động nghệ thuật" hay không? Trời lạnh như vậy cậu còn mặc kỳ quái như thế không lạnh sao?"

"Mẹ người chớ nói…....." Hạ Lan Phiêu rất là im lặng kéo mẹ của mình, sau đó cười với Tiêu Mặc: "Cái đó, mẹ ta tương đối nhiệt tình chàng chớ để ý…….."

"Phiêu Phiêu, kéo mẹ làm cái gì! Rốt cuộc người bạn này của con làm cái gì!"

"Hắn là người mẫu." Hạ Lan Phiêu thở dài, rốt cục một hơi cũng không dám thở, nói liền một mạch: "Hắn mặc như vậy là vì quay hình hắn bị tòa soạn báo vô lương lừa y phục và tiền, nhà lại ở nơi khác, mẹ người để cho hắn đến nhà chúng ta ở một buổi chiều đi!"

"Đứa nhỏ con nói nhanh như vậy làm cái gì! Này, con đừng lắc ta! Biết, biết!"

Vì vậy, Tiêu Mặc cứ như vậy đi nhà của Hạ Lan Phiêu.

Lần đầu hắn tới cái thế giới này, đối với tòa nhà thật cao, cái hộp nhỏ có thể di động trên mặt đất, loại hộp sắt đồ họa lóe ra ánh sáng gì đó cũng cảm thấy rất hứng thú, nhưng hắn yên lặng khắc chế du͙© vọиɠ muốn hỏi, duy trì hình tượng mình không chỗ nào không biết, không gì làm không được ở trước mặt Hạ Lan Phiêu trước sau như một. Nhưng mà, vẻ khiêm tốn của hắn ở sau khi vào nhà Hạ Lan Phiêu rốt cục cũng rách rồi.

"Thời tiết quỷ quái này thật là lạnh!" Mẹ Hạ Lan về nhà lập tức kêu la: "Phiêu Phiêu, con đi đổi áo ngủ, cũng cho người bạn người mẫu đó đổi bộ quần áo đi!"

"Nhưng mà trong nhà nào có quần áo nam…..."

"Lấy của cha con!" Mẹ Hạ Lan quả quyết nói: "Cho thêm hắn chút quần áo, đừng làm cho hắn đông lạnh bệnh ở nhà ta! Người tuổi trẻ bây giờ chính là yêu mốt, chính là vì xinh đẹp không chịu mặc quần áo, ôi……...."

…………...

Vì vậy, Hạ Lan Phiêu ở dưới ánh mắt sắc bén của mẹ mình, lấy ra tây trang cũ rách và một bộ quần áo bông của cha, quần bông dày cho Tiêu Mặc, lần nữa cường điệu nói với hắn đây là trang phục bình thường nhất, ưu nhã nhất, cao quý nhất của thời đại này, sau đó giống bay đóng cửa lại, nhanh chóng chạy thục mạng.

Nhà nàng đều là điển hình của miệng cứng rắn mềm lòng, trong lòng mặc dù mẹ Hạ Lan không thích thanh niên cổ quái này, nhưng thấy hắn mặc ít như vậy, vẫn là đem quần áo của lão công mình cho hắn, làm thêm chút món ăn cơm nóng cho hắn. Hạ Lan Phiêu giúp một tay ở phòng bếp, cô không biết lúc nào ba ba sẽ về, chỉ nghe ngoài phòng gầm lên giận dữ: "Trong nhà vào kẻ trộm rồi! Không ăn trộm cái khác chỉ trộm quần áo của ta! Tiểu tặc cậu cởi ra cho ta!"

"Cha, dừng tay! Hắn là bạn của con a a a a!"

———tuyến phân cách gia đình bạo động ———

Một giờ sau.

Cha Hạ Lan đánh Tiêu Mặc chưa thỏa mãn có chút tức giận ngồi ở ghế, không ăn cơm, chỉ là hung hăng nhìn chằm chằm tiểu tử thúi có thể có quan hệ mập mờ với con gái này. Tiêu Mặc mặc quần áo ngắn hơn vóc người của hắn một đoạn, vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở trước bàn ăn cơm, nhưng Hạ Lan Phiêu đã gần như sắp nhịn không được nụ cười của mình rồi.

Ha ha ha.......

Nếu để cho Hạc Minh, Mộ Dung nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của Tiêu Mặc nhất định thật vui vẻ đi! Một hồi nhất định phải chụp hình lưu niệm! Hoàng đế mặc quần áo mùa đông, cáp cáp cáp cáp!

"Cậu tên là gì?" Rốt cục cha Hạ Lan cũng hỏi Tiêu Mặc.

"Hắn tên là Tiêu Mặc." Hạ Lan Phiêu vội vàng trả lời.

"Im miệng! Ta không có hỏi con!" Cha Hạ Lan trừng mắt: "Cậu làm nghề gì? Mỗi tháng thu vào bao nhiêu? Cha mẹ cậu làm nghề gì? Cậu có xe có phòng sao?"

Cha........

Người có thể không cần hỏi vấn đề kỳ quái như vậy hay không! Con còn muốn sống thêm mấy năm nữa!! ~!