Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 382

Edit: kaylee

Hạ Lan Phiêu nói xong, cười híp mắt vỗ vỗ đầu của Thương Nguyệt, mà lần này Thương Nguyệt nhưng là không có nhe răng trợn mắt tránh né giống như trước đây. Tay của hắn bắt tay nhỏ bé của Hạ Lan Phiêu, chăm chú nhìn nàng: "Về sau ngươi cũng sẽ vui vẻ."

"Hả?"

Người khác há to miệng, trong khoảng thời gian ngắn không thể hiểu tại sao Tiểu Chính Thái (*) đột nhiên nói lời nói như vậy.

(*) Tiểu Chính Thái: xuất phát từ mangan Nhật ý chỉ những đứa bé đáng yêu, độ tuổi xung quanh 12 tuổi

"Yêu Tinh này không tin ngươi, ta vĩnh viễn sẽ tin tưởng ngươi. Ta sẽ bảo vệ ngươi."

Rốt cuộc nói ra.

Nhưng mà, không nhẹ nhõm như trong tưởng tượng, cảm giác thật khẩn trương......

Nàng sẽ nói cái gì? Là đỏ mặt, hay là sẽ nhẫn tâm cự tuyệt ta?

Hỏng bét, thế nào mặt của ta lại càng ngày càng đỏ rồi......

Thương Nguyệt ho nhẹ một tiếng, không tự nhiên quay đầu đi, không dám nhìn gương mặt của Hạ Lan Phiêu.

Hắn cũng không biết làm sao mình lại đột nhiên nói ra giọng điệu như vậy, nhưng hắn lo lắng phản ứng của Hạ Lan Phiêu hơn.

Đại thẩm này có thể còn không biết, ta đã thích nàng đã lâu rồi......

Thật đã lâu rồi.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta chỉ là một nam hài hành động bất tiện, tràn đầy địch ý đối với tất cả mọi người. Tất cả mọi người kính ta, sợ ta, chán ghét ta, chỉ có nàng sẽ ở trước mặt của ta nhảy tới nhảy lui, vuốt tóc của ta, mềm nhũn gọi tên của ta.

Thương Nguyệt, Thương Nguyệt......

Ta gần như đã quên trừ "Thiếu gia" ra, ta vẫn là có tên của mình.

Có thể gặp được nàng, thật tốt.

Biểu huynh Mộ Dung chữa khỏi chân của ta. Mặc dù có thể đi lại, mặc dù có thể lại nhìn thấy nàng lần nữa, nhưng ta không muốn nàng nhìn thấy dáng vẻ đi lảo đảo, còn cần người khác đỡ của ta.

Ta muốn nàng kinh ngạc, ta muốn nàng tôn kính ta, ngưỡng mộ ta!

Nha đầu thối ỷ vào lớn hơn ta mấy tuổi mà xem thường ta! (Tác giả: Thương Nguyệt đồng học, giống như biết đi đường...... Sẽ không được ngưỡng mộ đi...... Thật là Tiểu Chính Thái đơn thuần......)

Lúc ta gặp nàng lần nữa, là ở trên thương thuyền của Lý gia. Vốn tưởng rằng chỉ là cứu một thiếu nữ rơi xuống nước, nhưng ở ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã nhận ra nàng.

Ta chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ nhếch nhác như vậy của nàng ấy.

Trên người của nàng, khắp khuôn mặt là vết thương kinh khủng, hai mắt nhắm nghiền, thân thể cũng bởi vì ngâm trong nước biển thời gian dài mà hiện ra màu trắng bệnh trạng. Ta nhìn nàng, cực kỳ tức giận khiến cho người làm trên thuyền không tiếc bất cứ giá nào cứu tỉnh nàng, nhưng thế nào ta cũng không nghĩ đến chúng ta lại gặp lại ở trong tình cảnh như thế......

Trong lòng có chút cảm giác khổ sở.

Biểu ca Mộ Dung chữa hết vết thương cho nàng, nàng đẹp hơn trước kia rất nhiều, nhưng cũng trầm mặc hơn rất nhiều. Nàng bắt đầu mang một mặt nạ khó coi, bất luận ta chê cười thế nào, vẫn luôn không chịu tháo mặt nạ xuống.

Ta không thích thấy nàng như vậy.

Mặc dù đang mỉm cười, nhưng tâm tính thiện lương giống như...... Đã chết.

"Thương Nguyệt, mau lớn lên đi." Nàng vuốt đầu của ta, lại xuyên thấu qua ta, nhìn địa phương xa xôi: "Trưởng thành, mới có thể bảo vệ người nhà của ngươi, bảo vệ người quan trọng đối với ngươi......"

Thì ra là nàng hi vọng như vậy à......

Trưởng thành là có thể bảo vệ nàng, làm cho ngươi không lộ ra vẻ mặt bi ai như vậy nữa.

Như vậy, ta muốn trưởng thành.

Nàng hào hứng bừng bừng mở cửa hàng, rồi lại mệt mỏi trông nom sổ sách, ta tới giúp trông nom; nàng không muốn người khác nhận ra nàng, muốn thu góp mặt nạ các nơi, ta giúp nàng thu góp. Nàng luôn cười híp mắt nói "Cám ơn", cười híp mắt vuốt đầu của ta. Nhưng ta biết, ánh mắt của nàng chưa bao giờ dừng lại vì ta.

Bởi vì ta còn chưa đủ thành thục, ta còn không đủ mạnh sao?

Ta vẫn là kém người nam nhân kia...... Nam nhân tổn thương nàng đó......

Khi người nam nhân kia trở lại lần nữa, ta thấy vẻ mặt bi ai, sợ hãi, lại trộn lẫn...... Yêu thương của nàng. Ta chán ghét người nam nhân kia như vậy, ghét ánh mắt hắn nhìn nàng, ghét cử chỉ bá đạo của hắn, nhưng ta càng ghét thấy Hạ Lan mê mang và ánh mắt đau thương hơn. Ta biết rõ, nàng lại rời đi ta lần nữa.

"Thương Nguyệt, ngươi trở lại thừa kế Lý gia, làm Tộc trưởng Lý gia."

"Được."

Khi gia gia lần nữa nói để ta về nhà, ta rốt cuộc đồng ý. Gia gia có chút kinh ngạc nhìn ta, cuối cùng nặng nề vỗ ở trên vai ta, cũng không nói gì.

Gia gia ông biết tất cả.

Trở thành Tộc trưởng Lý gia, nắm giữ một nửa tài phú thiên hạ, là có thể làm cho nàng chú ý tới ta đi, Hạ Lan Phiêu......

Rốt cuộc nàng có biết ta đã không phải một nam hài, mà là...... Một người nam nhân rồi hay không......

"Thương Nguyệt......"

"Hả?" Trái tim của Tiểu Thương Nguyệt nhảy lên.

"Có người tới."

......

"Người nào?"

Thương Nguyệt lập tức nhảy lên, đứng ở trước mặt Hạ Lan Phiêu, rút kiếm theo thói quen, lại đột nhiên phát hiện kiếm của hắn đã bị Hạc Minh lấy đi. Hắn trợn to hai mắt, nhìn một bóng dáng từ từ đi ra từ trong bóng tối, định thần nhìn lại, là một thiếu nữ trẻ tuổi. Nhưng mà, tâm tình của hắn cũng không có bởi vì đối phương chỉ là thiếu nữ mà thư giãn, bởi vì người thiếu nữ kia cười nói với Hạ Lan Phiêu: "Hạ Lan phu nhân, lại gặp mặt. Cho đến bây giờ Hạc Minh cũng không có xử tử ngươi... mệnh của ngươi thật đúng là tốt."

"Mệnh của ta đương nhiên tốt ~~~ bị giam lại còn có A Mặc phái thủ hạ tới cứu ta, thật là khổ cực Ngọc Cầm cô nương."

"Thế nào, ngươi cảm thấy ta là tới cứu ngươi sao?" Ngọc Cầm khẽ mỉm cười: "Là ai cho ngươi ảo giác như vậy đây?"

"Vậy là ngươi tới gϊếŧ ta sao?"

"Hình như vậy."

"Là Hoàng Thượng ra lệnh?"

"Không phải."

"À." Hạ Lan Phiêu bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là ngươi không phục tùng sai khiến của lãnh đạo, tự mình định đoạt."

......

"Ngươi nói cái gì ta không hiểu, nhưng ngươi tận lực nói đi, bởi vì những lời ngươi nói sẽ là di ngôn của ngươi."