Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 363

Editor: Hạ Tiểu Phong (chưa beta)

"Ha ha, ta nằm mơ thấy chàng " Hạ Lan Phiêu lúng túng cười: "Một giấc chiêm bao về chàng chàng liền xuất hiện, thật tốt, haha......"

"Hạ Lan, đừng nói dối." Tiêu Mặc bình tĩnh nhìn nàng: "Có phải nàng có tâm sự gì không?"

"Đúng vậy...... Ta rất sợ chiến tranh. Ta rất sợ sẽ có người chết."

"Chỉ có kẻ yếu mới có thể chết."

"Nhưng kẻ yếu cũng có huynh đệ tỷ muội, phụ mẫu thê nhi (cha mẹ, vợ con)...... Nếu như có thể, ta hy vọng sẽ không có chiến tranh. Nhưng ta biết đây chỉ là mộng tưởng mà thôi."

"Hạ Lan......"

"Thật xin lỗi, ta không nên bày ra đồng cảm như vậy." Hạ Lan Phiêu đè nén sự bi thương không hiểu từ đâu xong lên trong lòng, nhìn Tiêu Mặc cười ngọt ngào: "Tiêu Mặc, chúng ta sẽ không thua, tuyệt đối không thua. Mặc dù chúng ta không chủ động tiến công, nhưng nếu có người muốn chiếm đoạt nhà của chúng ta, chúng ta nhất định sẽ phản kích."

"À...... Tại sao nàng lại muốn Ngọc Cẩm làm thị nữ?"

"Chàng không bỏ được?" Hạ Lan Phiêu nghịch ngợm hỏi.

"Dĩ nhiên không phải."

"Bởi vì ta sợ các ngươi sẽ cọ ra lửa nha, lâu ngày sinh tình ~~"

"Nàng ghen?"

"Đúng vậy, ta ghen." Hạ Lan Phiêu rúc vào trong ngực Tiêu Mặc, nụ cười nhạt nhòa, lười biếng giống như một con mèo: "Kẻ nguy hiểm vẫn nên đặt ở bên người mới thấy an tâm."

"À...... Đi tắm và thay một bộ y phục sạch sẽ đi, Hạ Lan. Bắt đầu từ ngày mai, ta sợ rằng không có quá nhiều thời gian cùng nàng, nàng nhất định phải chăm sóc mình thật tốt."

"Ta hiểu rồi." Hạ Lan Phiêu nhẹ nói: "Ta sẽ không trở thành gánh nặng của chàng, ta cũng phải bảo vệ chàng nha......"

"A......"

Sau khi Tiêu Mặc hồi cung, quả nhiên hết sức bận rộn, nữa đêm hắn mới có thể trở về Long Tiếu điện, mà ánh mắt của hắn luôn rất mệt mỏi. Ban ngày Hạ Lan Phiêu chỉ có một mình ở trong cung ngây ngốc, trồng chút hoa hoa thảo thảo, khi dễ Tiểu Hôi, xem bộ sách về thời đại của nàng may mắn còn sót lại trong thạch động, nhưng cả ngày vẫn có chút nhàm chán.

Quả thật buồn chán...... Thật muốn quay về Tề Quốc xem một chút.

Nàng nhớ Mộ Dung, nhớ Hoa Thác, nhớ Hạc Minh, nhớ Ngọc Minh Trai. Nếu không phải đôi mắt của Tiêu Mặc cần có người chiếu cố, nàng đã sớm không chịu nổi tịch mịch mà chạy về Tề quốc, giúp Mộ Dung chinh phạt tên khốn Lãnh Phi Tuyệt kia rồi. Nhưng mà, nàng thật sự không bỏ được Tiêu Mặc......

Quả thật rối rắm mà.

"Ngọc Cẩm, ngươi dạy ta đàn tỳ bà đi." Đột nhiên Hạ Lan Phiêu nói với Ngọc Cầm đang đứng dâng trà bên cạnh mình.

"Cô nương muốn học tỳ bà?"

"Đúng vậy, mỗi ngày quá nhàm chán, học chút tài nghệ cũng tốt."

......

"Học tỳ bà cần thời gian rất dài, cần chăm chỉ luyện tập." Vẻ mặt Ngọc Cầm không biểu tình nói: "Tay cô nương mềm mại yếu ớt, chỉ e là không chịu nổi khổ sở"

"Vậy sao...... Vậy coi như ngươi đàn cho ta nghe cũng giống nhau. Lại đàn một khúc “Thập diện mai phục” đi."

"Vâng"

Ngọc Cầm khẽ thở dài không nghe thấy, sau đó bắt đầu nghiêm túc khảy đàn. Kỹ thuật đàn của Ngọc Cầm cao siêu, theo đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển của nàng, bài hát giống như dòng nước khẽ run, mỹ lệ khiến người động lòng, ngay cả Tiểu Hôi nằm trên vai Hạ Lan cũng nghe đến nhập thần.

Hạ Lan Phiêu híp mắt nhìn nữ tử mình vừa nhìn đã ghét, nghe sự

thanh lệ trong khúc hát nghiêm trang, trong cơn hoảng hốt hoàn bóng dáng của Ngọc Cầm với một người quen thuộc. Nghĩ đến đó, lòng của nàng run lên bần bật, ly trà cũng thuận tay rớt xuống mặt đất, phát ra tiếng lanh lảnh.

"Cô nương sao vậy?" Ngọc Cầm ngưng khảy đàn, nâng lên gò má đẹp đẽ, cười như không cười nhìn Hạ Lan Phiêu: "Có phải hay không do trí nhớ Ngọc Cẩm quá kém, làm cho cô nương không vui?"

"Không...... Ngọc Cầm ngươi khảy đàn vô cùng tốt, thật sự rất tốt, không hổ là “danh kỹ” đệ nhất Tề Quốc."

Hạ Lan Phiêu

cố ý nhấn giọng ở từ “danh kỹ”, quả nhiên vẻ mặt Ngọc Cầm đại biến. Sắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt thê lương nhìn chăm chú vào Hạ Lan Phiêu, mười ngón tay hung hăng đan vào nhau. Đâm vào lòng bàn tay của chính mình, tựa hồ đang cố hết sức ẩn nhẩn.

Hạ Lan Phiêu thấy thế, trong lòng cũng có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến những việc Ngọc Cầm làm, lòng dạ của nàng vừa mềm liền cứng rắng trở lại. Nàng thổi nhẹ hớp một ít nước trà, đổi đề tài, cười nói với Ngọc Cầm: "Trên người Ngọc Cầm cô nương có

mùi thơm rất kỳ lạ, không ngọt không ngán, lại mang chút mùi thơm ngát của thảo dược, không biết là dùng hương liệu gì?"

"Không có gì đặc biệt, đều là chút thứ không đáng giá thôi." Ngọc Cầm nhẫn nhịn nói.

"Oh." Hạ Lan Phiêu nở nụ cười nhạt nhòa.

Hạ Lan Phiêu ngồi ở trên ghế, khoan thai tự đắc

uống trà, mà Ngọc Cầm phẫn hận nhìn nữ tử ngồi trên cao kia, khí lạnh trong mắt cũng có thể kết băng.

Một cỗ sát khí cơ hồ không thể khống chế tràn lan trong cơ thể nàng, nàng nhìn cần cổ yếu ớt của Hạ Lan Phiêu, tưởng tượng sự mỹ lệ khi máu tươi từ đó phun ra, thân thể cũng bởi vì kích động mà run rẩy. Hạ Lan Phiêu không khỏi cảm thấy một cỗ cảm giác bị áp bức, để xuống ly trà không nhúc nhích nhìn Ngọc Cầm, mà Tiểu Hôi cũng ưỡn người, một bộ dáng như lâm đại địch.

Không khí trong nháy mắt rất quỷ dị.

"Chi......"

Tiểu Hôi sau khi trải qua sự huấn luyện đặc thù của Tiêu Mặc đã trưởng thành cỡ Liệp Ưng nhỏ (?), nhưng vẫn còn rất mập, động tác lại sắc bén, dứt khoát, có tính công kích, cũng coi như là bằng gần nữa cao thủ võ lâm rồi.

Ngọc Cầm khinh miệt nhìn Tiểu Hôi, khẽ vuốt tỳ bà, không nói gì, mà thân thể Tiểu Hôi căng thẳng hơn. Giữa lúc ba người bọn họ, không, là hai người một chim đang hết sức giằng co. Một tiểu cung nữ đột nhiên ở ngoài cửa nói: "Hạ Lan cô nương, An vương gia tới."

"Tiêu Nhiên?"

Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, thân thể cũng thư giãn rất nhiều, cũng nhạy cảm nhận ra hơi thở Ngọc Cầm đã có sự biến hóa. Nàng nhớ tới Tiêu Nhiên, trong lòng có chút tư vị không nói ra được, chỉ nói là: "Cho hắn vào thôi."

"Vâng"

Sau khi được Hạ Lan Phiêu cho phép, Tiêu Nhiên liền từ ngoài cửa đi vào. Nhìn hắn một mắt cầm tỳ bà

trong tay Ngọc Cầm, sau đó hành lễ với Hạ Lan Phiêu. Trong lòng Hạ Lan Phiêu đau xót, vội vàng đứng trước mặt Tiêu Nhiên, ngăn hắn hành lễ, có chút chua xót nói: "Tiêu Nhiên, ngươi cần gì khách khí với ta như vậy?"