Edit: kaylee
Hạ Lan Phiêu vui mừng phấn chấn đẩy cửa phòng ra, lại phát hiện trong phòng một mảnh u ám, mà Trần thái y và Tiêu Nhiên đều đang ở trong phòng. Trần thái y trên tay cầm một cái vải trắng vừa thay, sắc mặt có chút xám xịt, nhưng ngược lại Tiêu Nhiên không chút để ý nói: "Mù thì mù, thái y không cần tự trách."
"Vương, Vương Gia......"
"Đi xuống đi."
Trần thái y sửng sốt một lúc, khẽ thở dài một cái, hành lễ với Tiêu Nhiên sau đó lui ra. Hạ Lan Phiêu quan sát vẻ mặt của hai người, ngửi một phòng mùi thuốc, trong lòng biết bệnh này là Trần thái y cũng bó tay hết cách.
Nàng rất muốn gọi Hoa Mộ Dung tới chẩn bệnh vì Tiêu Nhiên, nhưng lúc này chính trị của Tề quốc đang ở thời buổi rối loạn, làm sao nàng nỡ lòng lại thêm gánh nặng trên đôi vai yếu đuối của Hoa Mộ Dung? Cho nên, nàng chỉ có thể đè xuống bi thống trong lòng, tận lực vui sướиɠ nói với Tiêu Nhiên: "Vương Gia yên tâm, ta biết một vị thần y, đợi nàng xử lý tốt một vài chuyện thì có thể khám bệnh vì ngươi. Y thuật của nàng tốt hơn Trần thái y nhiều, nhất định có thể chữa khỏi hai mắt của ngươi."
"Như bây giờ cũng rất tốt." Tiêu Nhiên cười nhạt: "Mắt mặc dù không nhìn thấy, nhưng tâm có thể nhìn thấy rất nhiều thứ trước kia không nhìn thấy. Nói thí dụ như ngươi."
......
"Ta mang theo đồ chơi tốt đến cho ngươi nha." Hạ Lan Phiêu cười dời đi đề tài: "Nó ca hát rất êm tai, có muốn nghe một lần hay không?"
"Muốn."
"Tiểu Hôi ngoan, hát khúc cho Vương Gia." Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng vỗ ở trên người Dạ Oanh: "Nếu không ta không cho ngươi nước uống!"
Lão tử là Dạ Oanh, không phải nữ tử thanh lâu! Ai, thật là nương nhờ không đúng người......
Dạ Oanh liếc Hạ Lan Phiêu một cái, hắng giọng, bắt đầu tinh tế ca xướng lên... Âm thanh của nó trong suốt giống như nước suối tinh khiết nhất, róc rách chảy qua lòng của mỗi người. Hạ Lan Phiêu nhắm mắt lại lẳng lặng nghe, cho dù Tiêu Nhiên lạnh nhạt cũng trầm mặc không nói
thưởng thức thiên âm (âm thanh chỉ có trên trời) khó nghe được này. Sau khi một khúc kết thúc, Hạ Lan Phiêu yêu thương đặt Dạ Oanh ở trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, mà Tiêu Nhiên cười nói: "Khúc này trong ngọt ngào không thiếu kiên cường, ngược lại giống như nàng."
"Ngươi quá khen ngợi ta." Mặt của Hạ Lan Phiêu đỏ lên, ngượng ngùng cười: "Là Tiểu Hôi nhà ta hát hay."
"Tiểu Hôi?"
"Là tên ta đặt cho Đề Huyết Dạ Oanh này, có dễ nghe hay không?"
......
Giọng điệu của Hạ Lan Phiêu thật sự là quá vui sướиɠ, khẩn cấp, trên trán Tiêu Nhiên một giọt mồ hôi lạnh lặng yên không tiếng động chảy xuống, lại chỉ có thể nói: "Dễ nghe."
"Ta biết ngay! Tiểu Hôi, Tiểu Hôi, ha ha......"
......
"Hạ Lan, nếu con chim này là Đề Huyết Dạ Oanh trên đời hiếm thấy, nàng nên nuôi cho tốt, có thể làm Linh Thú phòng thân."
"Thứ này sẽ là Linh Thú?" Hạ Lan Phiêu không thể tin nhìn Tiểu Hôi to mập: "Nó mập như vậy, yếu như vậy, ta bảo vệ nó không còn sai biệt lắm!"
"Ở trên đời này số lượng Đề Huyết Dạ Oanh không nhiều lắm, cá tính cuồng vọng, kiêu ngạo, nhưng sau khi thuần phục lại sẽ trung thành vì chủ, cả đời chỉ nghe theo một chủ nhân. Nếu muốn thuần phục nó, phải bắt đầu nuôi từ lúc nó còn nhỏ, Đề Huyết Dạ Oanh thành niên chắc là sẽ không cùng người thân cận. Loại Dạ Oanh này thân thể thời thơ ấu cũng không sự khác biệt với con chim bình thường, sau đó từ từ lớn lên, đợi đến thời kỳ trưởng thành sẽ có móng vuốt giống Ưng, rất là dũng mãnh. Móng nhọn của nó có thể bắt mãnh thú thành niên, mà tiếng hát của nó sẽ làm mê thất tâm trí người, có thể nói là chỗ tốt rất nhiều."
"Không ngờ mập mạp chết bầm này còn có tác dụng như thế." Hạ Lan Phiêu cảm khái vuốt lông của Dạ Oanh: "Nó còn có thể đưa tin, cũng coi như là chỗ dùng rất nhiều rồi."
"Đưa...... Đưa tin?" Tiêu Nhiên mồ hôi lạnh lại bắt đầu chảy xuống.
"Đúng nha! Tiểu Hôi có thể có dùng!"
"Ha ha......"
Khiến Đề Huyết Dạ Oanh đưa tin, nàng thật đúng là người đầu tiên......
Ở vương phủ ngày rất là bình thản, Tiểu Hôi đến làm cho bọn họ thú vị hơn rất nhiều. Kể từ sau khi Hạ Lan Phiêu nghe nói con chim này có thể học chút võ nghệ bảo vệ nàng, liền quấn Tiêu Nhiên huấn luyện, mà Tiêu Nhiên cũng mặc cho nàng hồ đồ, hơn nữa tham dự vào trong hồ đồ này.
Mặc dù Dạ Oanh này tuổi còn nhỏ, nhưng động tác nhanh nhẹn, đã là lúc có thể huấn luyện rồi. Cũng không biết Tiêu Nhiên là nghĩ thế nào, lại có thể múa kiếm ở trước mặt Tiểu Hôi, xem ra hắn thật sự cho rằng con chim nhỏ này là thần thú, có thể nhìn hiểu kiếm pháp.
Hạ Lan Phiêu không biết võ nghệ, chỉ có thể ném hòn đá huấn luyện lực phản ứng của nó. Ban đầu Tiểu Hôi chỉ là không ngừng tránh né, sau lại rốt cuộc đại phát thần uy, lại có thể dùng móng nhọn đánh nát hòn đá.
"Oa, Tiểu Hôi thật là lợi hại! Chúng ta tiếp tục!"
Hạ Lan Phiêu đối với thành quả huấn luyện của mình rất là hưng phấn, càng phát ra hăng say ném hòn đá về phía Tiểu Hôi, mệt đỏ bừng cả khuôn mặt, nói chuyện cũng thở hồng hộc. Tiêu Nhiên rốt cuộc không đành lòng, phân phó bọn hạ nhân đưa lên hai chén trà nóng, sau đó nói: "Hôm nay huấn luyện không sai biệt lắm, để cho nó nghỉ ngơi một chút đi. Hạ Lan, tới đây uống trà."
"A ~~"
Hạ Lan Phiêu có chút không cam nguyện đi đến bên cạnh Tiêu Nhiên, nhận lấy ly trà liền uống ừng ực ừng ực, chỉ cảm thấy cả người đều đầy mồ hôi, tinh thần cũng vô cùng thoải mái.
Khác với việc nuốt chửng của nàng, Tiêu Nhiên chỉ là nhàn nhạt phẩm trà, mà Tiểu Hôi thế mà lại đáng chết dừng ở đầu vai hắn, đầu duỗi vào cổ của Tiêu Nhiên bắt đầu làm nũng, làm Hạ Lan Phiêu nhìn mà lòng nổi giận.
"Tiểu Hôi, không cho quấy rầy Vương Gia! Mau cút xuống!"
Ngươi lại có thể làm nũng với Tiêu Nhiên không làm nũng với ta, rõ ràng là thời gian ta biết của ngươi dài hơn có được hay không! Chẳng lẽ ta làm người thất bại thành như vậy?
"Chiêm chϊếp."
Tiểu Hôi sung sướиɠ ca xướng, thái độ đối với Tiêu Nhiên càng thêm chân chó (nịnh nọt), chẳng quan tâm đến mệnh lệnh của Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu tức giận, vừa muốn đưa tay bắt đi Tiểu Hôi, lại nghe Tiêu Nhiên ôn hòa nói với con chim trên bả vai mình: "Xuống đây đi."
Tiểu Hôi lập tức ngoan ngoãn nhảy xuống.
......
Đây là chim gì! Thật là quá không có khí tiết rồi!
Hạ Lan Phiêu oán hận nhìn Tiểu Hôi của mình đang ra sức lấy lòng Tiêu Nhiên, lặng lẽ rút lông trên cánh nó, chọc Tiểu Hôi ‘oa oa’ kêu. Đang ở lúc trong lòng nàng cười trộm không ngừng, chỉ nghe Tiêu Nhiên nói với nàng: "Theo ta xuất phủ đi một chút được không?"
"Được." Hạ Lan Phiêu lập tức nói.