Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 330

Edit: kaylee

Tiêu Mặc...... Rốt cuộc ta còn phải nói láo với ngươi như thế nào, muốn như thế nào liều chết không nhận? Mà rốt cuộc ngươi sẽ đối với ta ra sao?

Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, thân thể không thể nhúc nhích, nhưng trong mắt đã tràn đầy bi ai và tuyệt vọng. Nhưng mà, Tiêu Mặc chỉ là từ từ, êm ái vuốt da thịt của nàng, trên mặt cũng chỉ có bình tĩnh và lạnh nhạt.

Thời gian không biết đã trải qua bao lâu, nụ hôn của hắn lạnh lẽo rơi vào trên bả vai của Hạ Lan Phiêu, xúc cảm lạnh lẽo ướŧ áŧ cũng làm cho Hạ Lan Phiêu chấn động toàn thân. Nàng không biết rốt cuộc Tiêu Mặc muốn làm cái gì với nàng, mà đúng lúc này, rèm của xe ngựa bị người thô bạo vén lên.

"Đều xuống xe kiểm tra! A, các ngươi......"

Lúc một hán tử cường tráng dùng trường mâu đẩy màn xe ra vẫn là khí thế hung hăng, nhưng lúc hắn nhìn thấy cảnh tượng hương diễm như vậy không khỏi ngây ngẩn cả người.

Hắn ngơ ngác nhìn đôi nam nữ quần áo xốc xếch bên trong xe ngựa kia, chỉ cảm thấy máu lập tức vọt tới trên đầu. Đang ở lúc hắn ngây người như phỗng, hắn chỉ thấy một đôi tay nhỏ bé mềm nhũn đang cầm một thứ gì đó màu vàng sang chói xuất hiện ở trước mắt hắn, một âm thanh dễ nghe cũng vang lên ở bên lỗ tai hắn.

"Vị đại ca này, Ngọc Cầm và bọn người hầu phải ra khỏi thành, kính xin đại ca dàn xếp."

"Dễ bàn, dễ bàn......"

Hắn nhận ra được Ngọc Cầm.

Mặc dù hắn không có tư cách trở thành thượng khách (khách quý) của Ngọc Cầm, nhưng kinh đô Tề quốc lưu hành sách nhỏ vẽ hình các danh kỹ xinh đẹp nhất, Ngọc Cầm chính là một người trong số đó. Khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử cầm tỳ bà trong tay trên quyển sách nhỏ này thì chỉ cảm thấy nàng xinh đẹp như tiên nữ, lại không nghĩ rằng người thật còn đẹp hơn trên sách ba phần. Nhưng mà, vì sao Ngọc Cầm cô nương phải ra khỏi thành?

"Vương Thượng phân phó, trong cung thất lạc trọng phạm, nhất định phải kiểm tra từng xe ngựa ra khỏi thành. Ngọc Cầm cô nương xin thứ tội."

"Ngọc Cầm đương nhiên tòng mệnh." Ngọc Cầm cười khẽ, nụ cười vô cùng sáng rỡ: "Chỉ là, đôi phu thê này có lẽ đã khó có thể tự kiềm chế, nếu như không để cho bọn họ......"

Nụ cười của Ngọc Cầm giống như có ma lực nào đó, trên người nàng tản ra hương thơm nhàn nhạt rất là dễ ngửi, cũng ở trong nháy mắt đả động trái tim của thị vệ kia. Hắn lần nữa liếc mắt nhìn đôi phu thê kí©ɧ ŧìиɧ khó đè nén trong xe ngựa, không kiềm hãm được gật đầu, sau đó tràn đầy hào khí vung tay lên: "Cho đi!"

"Đa tạ đại ca."

Xe ngựa của Tiêu Mặc cứ như thế mà dễ dàng thông qua.

Hạ Lan Phiêu liều mạng nháy mắt với thị vệ kia, nháy đến mắt chua xót, thế nhưng thị vệ vẫn đối với nàng làm như không thấy, vẫn trò chuyện với Ngọc Cầm. Đợi sau khi xe ngựa rốt cuộc đi xa, Tiêu Mặc cười mặc xong áo của mình, sau đó nói: "Không ngờ tài nghệ dụng độc của Ngọc Cầm càng thêm Lô Hỏa Thuần Thanh (*), đã có tác dụng khống chế tâm thần con người. Thật là loại tài nghệ tốt."

(*) Lô Hỏa Thuần Thanh: tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật…..

Hạ Lan Phiêu không lên tiếng, dùng mắt ác độc nhìn hắn chằm chằm.

"Tốt lắm, nếu rời đi Tề quốc, ta đương nhiên sẽ không còn trói buộc ngươi như vậy."

Ta muốn trốn, ta muốn trốn!

Trong nháy mắt Tiêu Mặc cởi bỏ huyệt đạo trên người nàng ra, Hạ Lan Phiêu không có phí sức gây gổ với hắn, mà là lập tức đứng lên, vén rèm lên ý đồ nhảy xuống xe ngựa. Động tác của nàng rất nhanh chóng, Tiêu Mặc cả kinh, theo bản năng dùng sức kéo nàng vào trong ngực mình, mà trâm trên tóc của nàng đã ‘lộc cộc’ lăn xuống dưới xe, bị xe ngựa chạy nhanh đè nát bấy.

"Ngươi điên rồi!"

"Thả ta đi!"

Hạ Lan Phiêu một kích không trúng rất là không cam lòng, hai hàm răng nặng nề cắn ở trên cánh tay Tiêu Mặc, vừa đá vừa đạp. Móng tay của nàng ở trên ngực của Tiêu Mặc để lại vết máu thật dài, nàng giống như nổi điên muốn nhảy xuống xe ngựa, về phần có thể hay không bị thương thậm chí bị tàn phế đã không có chút quan tâm nào. Tiêu Mặc cố chấp vòng chắc nàng, mặc cho nàng khóc rống, mà hắn rốt cuộc cũng tức giận: "Hạ Lan Phiêu, ngươi náo đủ chưa? Ngươi còn muốn nhảy từ trên xe ngựa xuống, là thật muốn chết phải không?"

"Không cần ngươi lo! Khốn kiếp!"

Miệng của Hạ Lan Phiêu đột nhiên bị Tiêu Mặc che lại. Nụ hôn của Tiêu Mặc giống như mưa to mùa hè, nồng đậm mà mãnh liệt đánh tới, tràn đầy tính xâm lược đẩy ra hàm răng của nàng, nâng lên đầu lưỡi của nàng. Hắn dùng sức ôm nàng như vậy, dùng sức ấn thân thể của nàng về phía ngực của mình, cánh tay truyền tới lực lượng gần như là sắp ghìm nàng chết.

Hạ Lan Phiêu bị hắn trói buộc không thể động đậy chút nào, đại não thiếu dưỡng khí, trước mắt cũng bắt đầu xuất hiện một tầng sương mù trắng xóa. Ở trong sương mù này, nàng cái gì cũng không thấy rõ, có không phải là kí©ɧ ŧìиɧ, mà là tuyệt vọng và bi thương sâu nhất.

"Hạ Lan, Hạ Lan......"

Tiêu Mặc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng kêu lên tên của nàng, chỉ cảm thấy giữa răng môi là khổ sở không nói ra được. Sau nhiều năm tên tuổi bị cấm kị đó được chính hắn nói tới, không có chút xa lạ nào, có chỉ là một loại sợ hãi và hốt hoảng khó hiểu. Hắn ôm chặt Hạ Lan Phiêu, chỉ sợ nàng sẽ nhẹ nhàng biến mất giống như trước kia, mà dù thế nào thì lần này hắn cũng sẽ không buông tay.

Vẫn không khống chế được...... A......

Lần này, ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng rời đi.

Tuyệt đối sẽ không.

Trong năm năm này, sự cô tịch sâu sắc cảm nhận được ở cung đình kia, mà vẻ mặt vui cười của nữ tử kia vẫn hiện lên ở trước mặt của hắn, xua đi không được. Hắn từng phái vô số người đi hỏi thăm tin tức của Hạ Lan Phiêu, tuy nhiên cũng không thu hoạch được gì, về sau, hắn cũng phai nhạt.

Hắn không cách nào tưởng tượng kết quả khổ tìm của mình là một bộ hài cốt thì mình sẽ làm ra phản ứng gì. Hắn biết, nữ tử kia cực kỳ yêu tự do, cực kỳ chán ghét cung đình, nếu còn sống, quy ẩn rừng núi là mơ ước của nàng.

Nàng vẫn sống ở cung đình, chỉ là bởi vì nàng thương hắn.

Thật ra thì, hắn vẫn không hiểu rốt cuộc tại sao tình cảm nàng đối với hắn lại kỳ quái như vậy. Hắn tổn thương nàng, hạ độc ở trên người nàng, đưa nàng cho người, làm tất cả đủ để cho bất kỳ một nữ tử nào hận hắn tận xương.

Nàng hận hắn. Nhưng nàng cũng thương hắn.

Hắn chỉ là ở lúc nàng khó qua nhất ôm nàng, chỉ là ở lúc nàng lạnh nắm tay của nàng, mà nàng giống như người chết đuối bắt được cây cỏ cứu mạng, kinh hoàng hấp thu ấm áp sợ rằng chỉ có một chút như vậy.

Từ từ, nàng sáng sủa, tính tình đáng yêu hiện ra, mà hắn cũng quen có nữ tử mỉm cười dịu dàng đứng bên cạnh hắn.

Cho đến hắn tự tay gϊếŧ đứa bé của nàng —— đứa bé thuộc về bọn họ.