Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 317

"Nói cho ta biết tên của ngươi."

"Buông tay...... Buông tay! Nếu không ta kêu lên vô lễ!"

"Ha ha......"

Đối mặt với sự uy hϊếp của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc không sao cả cười, mà cái mặt nạ kia đã bị hắn đạp nát, trên mặt đất phát ra tiếng vang thê lương. Hắn trầm tĩnh nhìn Hạ Lan Phiêu, nắm thật chặt cổ tay của nàng, mỉm cười nói với nàng: "Chỉ cần ngươi thừa nhận ngươi là Hạ Lan Phiêu, ta sẽ đem tất cả thứ ngươi muốn đều cho ngươi —— Ngọc Minh Trai, liên minh cùng Tề quốc, tất cả tâm nguyện của ngươi đều sẽ đạt thành."

"Ta không phải!"

"Thật không thừa nhận sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn tâm huyết của ngươi, muốn cho ta và Đông Câu liên minh diệt Tề quốc? Hay là nói ngươi cảm thấy ta chỉ là đang đe dọa?"

"Ta không phải, ta không phải! Ngươi buông tay!"

Hạ Lan Phiêu liều mạng giãy giụa, cổ tay cũng bị Tiêu Mặc nắm vừa đỏ vừa sưng. Nàng hít sâu một hơi, theo bản năng cắn tay của Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc chính là không nhúc nhích để nàng cắn.

Nàng hạ miệng vừa nhanh vừa mạnh, máu tươi từ tay của Tiêu Mặc theo khóe miệng của nàng chảy xuôi, mà nàng giống như phát tiết toàn bộ lửa giận và oán khí ra ngoài ở trong nháy mắt này. Khi nàng rốt cuộc mệt mỏi nhả ra thì Tiêu Mặc không có nhìn vết thương trên tay, chỉ là nhàn nhạt hỏi: "Náo đủ rồi?"

"Không có! Ngươi là Hoàng đế thì ngon sao? Ta cũng là Vương Hậu, ta không thể kém hơn ngươi! Ta là Vương Hậu Tề quốc, thân phận cao quý, tại sao ngươi nói ta là Hạ Lan Phiêu chó má đó? Ngươi buông tay!"

"A......"

Tiêu Mặc vẫn là mỉm cười, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy nụ cười của hắn rất là khủng bố dữ tợn. Thật lớn sợ hãi trong nháy mắt bao vây nàng, nàng chỉ muốn mình có thể lập tức biến mất ở trước mặt loại nam tử ác ma này, mà nàng chưa từng lúc nào hối hận mình vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoặc là lý do nào khác không có trước tiên thoát đi hắn giống như bây giờ.

Nàng từng bước lui về phía sau, Tiêu Mặc từng bước từng bước mà ép sát, cuối cùng dồn nàng đến lan can. Bên ngoài lan can, chính là mảnh rừng trúc rậm rạp, rốt cuộc Hạ Lan Phiêu không còn đường có thể lui.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"

"Nói cho ta biết ngươi chính là Hạ Lan Phiêu, ta tự nhiên sẽ thả ngươi đi."

"Chớ có nói đùa! Ngươi cũng thấy dung mạo của ta, chẳng lẽ ta và Hạ Lan Phiêu đó dáng dấp giống nhau sao? Ta có khó coi như vậy sao?"

"Xem ra ngươi đối với thê tử của ta rất là quen thuộc, ngay cả nàng xinh đẹp hay không đều rất hiểu rõ." Tiêu Mặc cười nhạt, ánh mắt sắc bén: "Nói cho ta biết ngươi chính là nàng, nói cho ta biết...... Ngươi không có chết. Nói cho ta biết."

"Ta không phải. Ta là thê tử của Hoa Mộ Dung, là Vương Hậu của Tề quốc, ta đời đời kiếp kiếp đều là người Tề quốc!"

Hạ Lan Phiêu quát to một tiếng, chân không tự chủ lui về phía sau, lại không nghĩ rằng lan can trúc này làm rất không kiên cố, cả người liền thẳng tắp ngã xuống dưới. Tiêu Mặc ngẩn ra, theo bản năng ôm lấy nàng, theo nàng cùng nhau rơi xuống. Tay của hắn ôm rất chặt, siết Hạ Lan Phiêu gần như là hô hấp không, mà ở bên trong thời gian ngắn ngủi nàng nhanh chóng rơi xuống, khoảng cách gần như vậy nhìn Tiêu Mặc —— gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời, thế sự xoay vần.

Tiêu Mặc......

Ngươi đã buông tay, thì tại sao ngươi muốn ép ta thừa nhận ta chính là Hạ Lan Phiêu! Nếu ta thừa nhận, ngươi sẽ đoạt ta lại Chu quốc, hay sẽ lợi dụng ta tới uy hϊếp Mộ Dung? Hay là...... Dứt khoát giải quyết triệt để huyết mạch cuối cùng của Khuyển Nhung?

Mặc kệ ngươi là tính toán gì, ta đều sẽ không ngu ngốc giống như nữ tử chưa hiểu sự đời kia, trở lại bên cạnh của ngươi, Trợ Trụ Vi Ngược (giúp kẻ ác làm điều xấu) —— tuyệt đối sẽ không.

"Ngươi...... Không có sao chứ."

Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu vững vàng đứng trên mặt đất, ở bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi, tay lại không có buông ra. Hạ Lan Phiêu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đang muốn nói gì, sau lưng lại truyền đến một âm thanh quen thuộc: "Ơ, tại sao các ngươi lại ở chỗ này? Tiểu Hạ......"

Dưới ánh trăng, mắt thấy Hạc Minh đang cười hì hì đi tới nơi này, Hạ Lan Phiêu ngưng hô hấp, mà con ngươi của Tiêu Mặc cũng trong nháy mắt phóng đại. Trái tim của nàng cũng sắp nhảy ra ngoài, vội vàng cầu khẩn nhìn Hạc Minh, mà Hạc Minh đã nói xong nửa dưới câu: "Tiểu Hạ...... Đào muốn ăn sao? Mùi vị rất tốt."

......

Quất chết Hạc Minh ngươi nha! Trái tim nhỏ của lão tử đều sắp bị ngươi hù dọa nhảy ra ngoài!

"Không ăn."

Ở dưới loại này tình huống, Tiêu Mặc còn có thể bình tĩnh đáp lại Hạc Minh, cũng làm cho Hạ Lan Phiêu lần nữa cúng bái thần kinh thô của nam nhân này. Nàng hung ác nhìn chằm chằm Tiêu Mặc, từ trong lòng hắn giùng giằng nhảy xuống, chỉ cảm thấy tối nay thật là làm nhiều hơn một chuyện không nên làm...... Không đợi nàng đứng vững, Hạc Minh cười hì hì kéo nàng đến bên cạnh bản thân, sau đó cười nói với Tiêu Mặc: "Ta tưởng là ai, thì ra là người quen cũ nha ~~ có phải hay không nhớ ta, đặc biệt đến thăm ta không?"

"Đúng vậy." Tiêu Mặc mặt không đỏ hơi thở không gấp mà nói: "Không bằng ngươi tới Đại Chu làm Quốc Sư, tiện cho chúng ta ngày đêm gặp nhau?"

"Mặc Mặc thật là thích nói láo đấy ~~~ rõ ràng không thích người ta, còn muốn đùa giỡn người ta, thật đáng ghét!"

......

Lần này, ngay cả khóe miệng của Tiêu Mặc cũng nhẹ nhàng co quắp xuống.

"Tốt lắm, cần phải trở về, bị người thấy ngươi và Hoàng đế Đại Chu ở chung một chỗ sẽ cho rằng ngươi hồng hạnh xuất tường (nɠɵạı ŧìиɧ) đấy ~~ Vương Hậu, chúng ta đi thôi."

Dưới ánh trăng, Hạc Minh đưa tay về phía Hạ Lan Phiêu, mà Hạ Lan Phiêu cũng không kiềm hãm được đi tới phía hắn.

Bàn tay của Hạc Minh thoạt nhìn dày rộng mà ấm áp, mà dáng vẻ tươi cười tà mị của hắn cũng có một loại cảm giác an toàn khác thường. Hạ Lan Phiêu nhìn hắn, nhớ tới người nam nhân kia nhiều năm qua đối với mình, Mộ Dung, Thác nhi yên lặng thủ hộ, nhớ tới mỗi khi nàng lâm vào nguy hiểm hoặc là tâm tình không tốt cũng sẽ làm bạn ở bên người mình, trong lòng rất là cảm kích.

Nàng nhìn tròng mắt lạnh lẽo gần như đóng băng của Tiêu Mặc, quyết định quên đi tình cờ vô lễ mấy ngày trước của Hạc Minh, rốt cuộc quyết định, để tay ở trong tay Hạc Minh. Hạc Minh ngẩn ra, sau đó nắm thật chặt tay của Hạ Lan Phiêu, sức tay to lớn khiến Hạ Lan Phiêu suýt nữa kêu thành tiếng.

"Tiểu Mặc Mặc, thời gian không còn sớm, ta liền cùng Vương Hậu đi trước ~~~ còn nữa, nàng không phải nữ nhân ngươi muốn tìm kia, ngươi không cần uổng phí tâm cơ. Như ngươi mong muốn. Nữ nhân kia đã sớm chết rồi, sẽ không thể uy hϊếp ngươi, ngươi nên vui mừng nha ~~"

"Đúng vậy, nàng không phải nàng...... Người ta muốn tìm kia không có dung mạo đẹp như Vương Hậu, cũng sẽ không có tâm tư nhanh nhẹn giống như Vương Hậu...... Là Tiêu Mặc thất lễ."