Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 210

Giọng của Hạc Minh vẫn là trêu tức trước sau như một, nhưng Hạ Lan Phiêu cảm giác hắn có chút không giống với thường ngày.”

“Ta cũng không cho rằng ngươi sẽ bị một tờ hôn ước trói buộc chặt. Hơn nữa, nói đến lời nhàm chán, ta cũng vậy không thể thú vị hơn các nàng bao nhiêu đâu.” Nhưng tại sao ngươi vẫn không chịu buông tha ta?

“Không không, Tiểu Hạ Lan không giống như vậy.” Hạc Minh cười hì hì nói.

“Ta có cái gì không giống? Chẳng lẽ ta xinh đẹp hơn các nàng?”

“Xinh đẹp chứ sao. . . . . . Ngươi đúng là tài nghệ bình thường. Chỉ là, ngươi không yêu thích ta, thật thú vị.”

“Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân ngươi quấn ta?” Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy mặt đầy vạch đen: “Vậy ta thích ngươi là được.”

Vốn là chỉ là một câu trêu tức không biết chết sống, nhưng Hạc Minh lại trầm mặc.

Thật ra thì, dáng vẻ Hạc Minh không nói lời nào vẫn là đẹp trai nhất, lúc này bộ dáng khẽ vuốt cái trán suy tính càng động lòng người. Ánh sao khẳng khái rơi trên thân thể xinh đẹp của hắn, trên mặt tà mị của hắn có vầng sáng nhàn nhạt, mà cặp mắt mắt xếch đẹp đẽ của hắn cứ như vậy trầm tĩnh nhìn Hạ Lan Phiêu, làm cho tay chân của Hạ Lan Phiêu đột nhiên có chút luống cuống.

Nàng phát hiện, bất luận là đối mặt với Tiêu Mặc hay là Hạc Minh, chưa từng có lúc nào nàng có thể đoán ra suy nghĩ chân thật của bọn họ, chỉ có tình cảnh bị đùa giỡn bài bố. Nhưng. . . . . . Tại sao cuối cùng ta vẫn cảm thấy Hạc Minh giống như biến thành người khác vậy? Rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì?

“Hạc Minh, ngươi không sao chớ?” Hạ Lan Phiêu thận trọng hỏi.

“Nếu như mà ta nhớ không lầm, đã là lần thứ ba ngươi hỏi ta đây cùng một vấn đề — ta rất kỳ quái sao?” Hạc Minh vén mấy sợi tóc tán lạc ở trước ngực ra sau ót, từ trên cao nhìn xuống Hạ Lan Phiêu.

“Có chút.”

“Ha ha.”

Hạc Minh thật rất kỳ quái! Tối nay hắn một hồi biểu hiện giống như bình thường, một hồi lại xem ra có chút đau thương, quả thật giống như bị tinh thần phân liệt.

Tinh thần phân liệt. . . . . . Chẳng lẽ hắn biếи ŧɦái đã lâu, thật bị bệnh thần kinh rồi hả? Tối nay cũng không phải là đêm trăng tròn, hắn sẽ không giống Lang Nhân (người sói) biến thân đi! Thật là đáng sợ!

Trong đầu Hạ Lan Phiêu YY (*) dáng vẻ Hạc Minh ngửa mặt lên trời thét dài, mình cũng bị buồn nôn. Nàng không có cảm giác được ở trong lúc vô tình mình đã bị Hạc Minh nhẹ nhàng ôm lấy, đặt ngang ở trên giường. Nàng trợn to hai mắt nhìn hắn cúi thấp đầu, khuôn mặt tuấn mỹ của Hạc Minh cách nàng gần như vậy, gần như vậy, rất muốn hất đi những sợi tóc tán lạc của Hạc Minh ở trên gò má nàng, nhưng Hạc Minh lại bắt lại tay của nàng. Hắn nhìn nàng, dùng một loại giọng nói mong đợi nói: “Thật, có thể yêu thích ta sao?”

(*) YY: tự sướиɠ, tự tưởng tượng....

“Hạc Minh. . . . . .”

Ở một giây sau, nàng đột nhiên bị Hạc Minh hung hăng đặt ở trên giường. Hạc Minh một tay cởi y phục của nàng, cứ như vậy điên cuồng hôn nàng, không ngừng trêu chọc du͙© vọиɠ của nàng. Ở trong mê muội thình lình xảy ra, Hạ Lan Phiêu khẽ mở mắt, có ý tưởng hung hãn hẳn là “Hắn nha rốt cuộc đã bình thường” như vậy.

Đúng vậy, thâm tình “Tâm sự” với ta như vậy không phải Hạc Minh bình thường, cứ như vậy bổ nhào vào ta thừa cơ chiếm tiện nghi mới là hắn bình thường. . . . . . Vóc dáng của hắn và Tiêu Mặc không sai biệt lắm, nhưng nếu so với Tiêu Mặc hình như hắn (HM) bền chắc hơn một chút, lúc đè ép ta, ta cũng cảm thấy so với hắn (TM) nặng hơn. Xem ra, bắp thịt quả nhiên là rất có phân lượng nha. . . . . . Nhưng mà, tại sao trên lưng của hắn có thể có nhiều vết sẹo như vậy?

Trước ngực cùng với bộ vị khác của Hạc Minh đều là trơn bóng tinh tế, chỉ có trên lưng có đan vào lẫn lộn vết sẹo giống như mạng nhện, rất là quái dị, nhưng mà làm hắn tăng thêm mấy phần nam tính. Trước kia thật là không có lưu ý. . . . . .

Hạ Lan Phiêu híp mắt nhìn phần lưng tràn đầy vết sẹo của Hạc Minh, lại đột nhiên cảm thấy nam nhân có vết sẹo như vậy rất hấp dẫn, mình cũng vì mình biếи ŧɦái đã lạnh run một chút. Nàng không nói một lời mặc cho Hạc Minh hôn, lấy tay nhẹ nhàng đυ.ng vào vết sẹo trên lưng hắn, ngoài ý muốn cảm thấy thân thể của Hạc Minh nóng bỏng giống như bị lửa thiêu đốt. Có lẽ là cảm thấy ngón tay sờ nhẹ của Hạ Lan Phiêu, thân thể của Hạc Minh chợt run lên, sau đó. . . . . . Ngừng lại. Hắn nhìn Hạ Lan Phiêu, giọng nói khàn khàn hỏi: “Có thể không?”

Có thể cái gì? Hạ Lan Phiêu mê mang nhìn hắn.

“Không nói lời nào mà nói, ta cho là ngươi chấp nhận nha. . . . . . Tiểu Hạ Lan, ta muốn ngươi làm nữ nhân của ta ~~ “

Hạc Minh tà mị mà cười cười, tách ra thân thể căng thẳng của Hạ Lan Phiêu. Nụ hôn của hắn chính là có kỹ xảo, dù là Hạ Lan Phiêu ngây ngô cũng ở dưới sự hướng dẫn của hắn đối với thân thể của nam nhân cũng có chút khát vọng không hiểu. Hô hấp của nàng từ từ nặng nề, trước mắt cũng hoàn toàn mơ hồ. Ở bên trong một mảnh mông lung, nàng nhìn Hạc Minh và một người nam tử chồng chéo trùng khít, mà trong lòng nàng rõ ràng biết bọn họ là hai người hoàn toàn khác biệt.

Nhưng mà, vậy thì như thế nào đây? Bây giờ, nàng chỉ muốn phóng túng mình, chỉ muốn chứng minh nàng sẽ không đau, chỉ muốn chứng minh nàng còn sống thôi.

Lần này, ta nên cho Tiêu Mặc chân chính cắm sừng đi! Không biết sau khi hắn biết sẽ có vẻ mặt gì đây?

Không, hắn căn bản sẽ không để ý. . . . . . Bởi vì hắn không quan tâm ta. . . . . .

Đã như vậy, ta cần gì phải quan tâm hắn? Dù gì bộ dạng của Hạc Minh cũng xinh đẹp như vậy, xảy ra quan hệ với hắn ta cũng không lỗ. Huống chi, theo tính tình có mới nới cũ của hắn mà nói, có lẽ sau khi chiếm được ta, có thể so với Tiêu Mặc càng nhanh vứt bỏ ta hơn thôi. . . . . . Đến lúc đó, ta mới chính thức có được tự do. . . . . .

Nhưng mà, tại sao vẫn sẽ khổ sở, vẫn là suy nghĩ muốn khóc?

Không khóc. . . . . . Hạ Lan Phiêu không khóc. . . . . .