Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 91

Tiêu Nhiên.

Hạ Lan Phiêu nhìn bóng lưng Tiêu Nhiên rời đi, trong nội tâm đau xót, nhìn đến ngây dại. Tiêu Mặc xoay đầu nàng lại, để nàng nhìn mình, giọng điệu có chút không vui nói: “Hạ Lan, ngươi nhìn nam nhân khác Trẫm sẽ ghen đấy.”

“Hoàng Thượng, xin người không nên nói những lời trái lương tâm nữa, được không? Nói đi, lần này ngươi lại có tính toán gì?”

Hạ Lan Phiêu cảnh giác nhìn Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc chỉ cười. Tiêu Mặc nhẹ vỗ đầu Hạ Lan Phiêu, thản nhiên nói: “Hạ Lan, ngươi rất hiểu Trẫm. Đồ vật của Trẫm, cho dù không thích, Trẫm cũng sẽ không đưa cho người khác. Trẫm biết rõ A Nhiên luôn mềm lòng không tranh giành với người khác, cho nên đoạt trước lời hắn, hắn chỉ có thể rời đi. Nếu là A Nhiên nói trước, Trẫm cũng rất đau lòng đấy….”

“Vậy…. Ngươi nói thích ta, tất cả đều là gạt người, đúng không?”

Trò chơi, đánh cuộc. [Cuốn Cung đình hoàn tất, cuốn Giang Đô sắp hoa lệ mở màn].

Tiêu Mặc không ngờ rằng Hạ Lan Phiêu sẽ hỏi vấn đề như vậy, không khỏi mất hồn. Nếu nói là ‘thích’, các nàng kia ‘thích’ đến cùng là thích thân thể của Trẫm, tiền tài của Trẫm, hay là vì có thể mang lại hư vinh cho nhà mẹ đẻ? A….

Từ nhỏ Trẫm đã biết, sự sủng ái của quân vương là một thanh kiếm hai lưỡi, có thể làm cho người ta thăng chức rất nhanh, cũng có thể làm cho người ta chịu hết đố kỵ rơi vào địa ngục khăng khít. Mẫu phi của Trẫm chính là ví dụ tốt nhất. Tuy dung nhan xinh đẹp, tư thái thướt tha, giọng nói ngọt ngào ở trước mặt Trẫm lại là tái nhợt vô sắc, Trẫm chưa từng thích cái gì, tự nhiên sẽ không chán ghét. Trừ nàng….

Trẫm vẫn không biết cảm giác của mình với nàng là gì, cũng không biết nàng có chỗ nào khác với mọi người. Rõ ràng không phải nữ nhân xinh đẹp không ai sánh được, nhưng mỗi nơi nàng xuất hiện đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Mỗi tiếng nói mỗi hành động của nàng đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng lại làm người khác khó có thể quên.

Trẫm sẽ không quên lúc nàng đau thương quỳ rạp trong mưa chỉ vì một cung nữ, cũng sẽ không quên cặp mắt vô hồn lúc ôm thân xác người cung nữ kia, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng. Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên Trẫm cảm thấy nàng sẽ rời khỏi Trẫm. Cho nên, Trẫm cắt tay của cả hai người, rốt cuộc cũng làm cho nàng tỉnh lại. Máu của Trẫm là vô cùng quý giá đấy, Hạ Lan Phiêu. Ngươi muốn dùng cái gì để đền bù tổn thất?

Trẫm không biết, lạnh lùng, ngây thơ, yếu đuối, kiên cường của nàng là chuyển đổi như thế nào, mà nàng đúng là một nữ tử đặc biệt. Nếu là một món đồ chơi, A Nhiên coi trọng còn không tính, nhưng hắn…. Trẫm không muốn.

Lúc nhìn thấy nàng và A Nhiên ôm nhau, Trẫm biết mình tức giận. Cái loại lửa giận tóe ra từ trong lòng rồi lan dần đến toàn thân, làm cho Trẫm mất đi lý trí trong giây phút đó. Như vậy thật không tốt. Nhưng mà, từ sau khi tám tuổi, Trẫm đã không cảm nhận được hỉ nộ ái ố (*) của người bình thường, có thể một lần nữa cảm nhận được tức giận đúng là nên cảm tạ nàng.

(*) hỉ nộ ái ố: các loại cảm xúc của con người: vui, buồn, tức giận, …

Trẫm nói đưa nàng cho A Nhiên, Trẫm đổi ý, Trẫm để cho Hoàng Hậu làm Thượng Nghi, nàng đều không có phản ứng. Thế nhưng, tại sao nàng phải hỏi Trẫm có ‘thích’ nàng không? Đáp án này, Trẫm cũng không biết….

Nếu Trẫm biết ‘thích’ là cái gì, mới có thể không chút nghĩ ngợi trả lời nàng thôi. Thì ra là, trên cái thế giới này, cũng có cảm xúc Trẫm không biết, không thể nắm trong tay. Nếu nàng ấy muốn biết đáp án, như vậy, Trẫm sẽ cùng với nàng tìm đáp án. Chỉ là, kết cục này ngươi có thể thừa nhận nổi sao, Hạ Lan Phiêu?

Bầu trời u ám đột nhiên đổ mưa, Vốn chỉ là mưa phùn nho nhỏ, theo thời gian liền thành mưa lớn rồi. Hạt mưa lớn bằng hạt đậu nặng nề rơi trên ngói lưu ly của đình nghỉ mát, đánh lên lá sen đã bắt đầu héo úa, văng lên trên bùn đất. Áo Hạ Lan Phiêu bị nước mưa xối tung tóe, tóc đen cũng dán lên trán, lộ ra khuôn mặt trắng nõn dịu dàng như gốm sứ. Tiêu Mặc cũng nhịn không nổi nữa, đưa tay đặt lên trán nàng, mỉm cười với nàng.

“Hạ Lan, chúng ta chơi một trò chơi đi.” Tiêu Mặc tà mị nhìn nàng: “Nếu ngươi đồng ý Trẫm sẽ cùng ngươi đi Giang Đô tìm tỷ tỷ ngươi lấy thuốc giải. Trong lúc đó, nếu Trẫm yêu ngươi, Trẫm thả ngươi đi; nếu là không yêu, cả đời ngươi đều là Thượng Nghi của Trẫm, cả đời không được rời khỏi cung. Lần đánh cuộc này, ngươi chơi hay không?”

Nếu như chưa bao giờ biết rõ cảm giác ‘thích’, nếu là ngươi chủ động trêu chọc Trẫm, vậy thì từ ngươi làm cho Trẫm biết rõ thế nào là ‘thích’ là được. Nếu ngươi có thể làm được, Trẫm ban thưởng cho ngươi, nhưng nếu như ngươi làm không được, Trẫm sẽ không giữ người vô dụng. A….

Cái gì?

Giang Đô? Tỷ tỷ Hạ Lan Phiêu ở Giang Đô? Thủy Lưu Ly cũng ở Giang Đô? Đây là trùng hợp ngẫu nhiên, hay là sự an bài của vận mệnh? Mà ta…. Nhất định phải đi Giang Đô!

Tiếng mưa rơi đầy trời đột nhiên im lặng, Hạ Lan Phiêu chỉ nghe tiếng nói của Tiêu Mặc vang vọng bên tai, mà gương mặt của Tiêu Mặc cũng phóng đại trước mắt. Nàng khó khăn nuốt nước miếng, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, lại cảm thấy đề nghị của Tiêu Mặc giống như là cái bẫy, dẫn dụ nàng nhảy xuống.

Cái gì mà ‘yêu liền thả đi’?Tiêu Mặc hắn lại đang giở trò gì? Lần này không giống như bình thường ‘Ngươi không nghe lời ta liền đánh’, ‘Ta mất hứng sẽ hạ độc’, ‘Năm nay ăn tết không tặng lễ, tặng lễ sẽ đưa Hạ Lan Phiêu’ tiết mục truyền thống biến thành ‘trò chơi yêu đương’? Choáng nha! Thật sự là Hoàng đế đại thúc hạ lưu bỉ ổi!

Chỉ là…. Đây thật sự là một cơ hội! Những thứ khác không nói, Tiêu Mặc chịu dẫn ta đi tìm thuốc giải đúng là mặt trời mọc phía tây. Ta thật không muốn chết! Thủy Lưu Ly và thuốc giải đều ở Giang Đô, nếu muốn sống về nhà, đây thật sự là một cơ hội tốt. Hơn nữa, từ tình huống lần trước, Tiêu Mặc vẫn có thể tin tưởng, có thể suy tính trò chơi yêu đương này của hắn. Chỉ cần, hắn sẽ không đổi ý….

“Tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Ngươi đổi ý thì làm sao?” Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu hỏi.

“Ngươi có lựa chọn sao? Nếu như Trẫm đổi ý, ngươi cũng không có cách nào, nhưng nếu ngươi chọn chơi trò chơi này, ngươi sẽ có cơ hội xuất cung, không chọn, sẽ không có bất cứ cơ hội nào. Hạ Lan, đáp án của ngươi là gì?”

“Ta đồng ý. Hi vọng Hoàng Thượng giữ lời.” Hạ Lan Phiêu nói.

“Thật nghe lời.”

Tiêu Mặc hài lòng gật đầu, mắt híp giống như hồ ly. Hạ Lan Phiêu mơ hồ cảm giác mình lại bị tính kế, có chỗ nào đó không đúng, nhưng làm thế nào cũng không nói ra được. Mà Giang Đô đáng yêu, cuối cùng cũng đợi được bọn họ vẫy tay rồi.

___________________________________________ Hồ ly nói:

Quyển thứ hai: Giang Đô mở ra. Cuốn cung đình chủ yếu nói về chuyện bối cảnh, tính kế. Cuốn Giang Đô chính là từng bước vạch trần, lấy sự phát triển của tình cảm làm chủ.

Tỷ tỷ của Hạ Lan Phiêu – Hạ Lan Khinh Vũ, Hạc Minh, Hoa Mộ Dung dẫn đầu các diễn viên hoa hoa lệ lệ lên đài. Công bố một nửa bí mật của Liên phi, nhưng chuyện này không nhất định là chân tướng mọi chuyện, hắc hắc; thuốc giải của Hạ Lan Phiêu, một nửa Thủy Lưu Ly còn lại xuất hiện; đường về nhà của Hạ Lan Phiêu cũng được công bố.

Đề nghị của Tiêu Mặc cũng là đánh lừa tiểu Hạ Lan đấy. Dựa theo tính tình của hắn, nếu yêu nhất định sẽ giữ người bên cạnh; nếu không yêu, tiểu Hạ Lan sẽ phải làm Thượng Nghi cả đời hầu hạ bên cạnh hắn. . . (*_*)… hì hì. . .

Nếu như Tiêu Mặc yêu Hạ Lan Phiêu rồi hết sức cưng chiều thì sao? Vạy Hạc Minh đại nhân ra sân thế nào? Đợi cuốn Giang Đô xuất thế sẽ rõ! Ha ha ha. . . .

#lề: hự, cuốn cung đình, tác giả không chia chương rõ ràng, chúng ta theo chương đúng ý rồi đó, sao lại thấy đến đây là hết mà cuốn Giang Đô xuất phát từ chương 144 nhỉ? Huhu, thôi thì coi như đây là kết hết chương 143 nha các tềnh iu

^_^