Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 75: Thánh Thủy đáng sợ

"Tử Vi. . . . . ."

Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn Tử Vi, không dám tin vào mắt mình… Một Tử Vi xinh đẹp như vậy, một Tử Vy dịu dàng như vậy, một Tử Vy người còn chưa khoẻ hẳn, giống như một bãi bùn ngã trên mặt đất, đã hoàn toàn thay đổi. Cổ họng nàng như có gì nghẹn lại, một âm thanh quen thuộc truyền tới: "Nhị tiểu thư, muốn gặp mặt ngươi một lần thật không dễ dàng."

Hồng Nhan?

Hạ Lan Phiêu quay đầu lại thì thấy khuôn mặt bình tĩnh của Hồng Nhan. Hồng Nhan cười ha ha, đi tới cạnh bàn đốt cây nến lên, thắp sáng cả phòng. Nương theo ánh nến, Hạ Lan Phiêu thấy rất rõ khuôn mặt thảm thương không nỡ nhìn của Tử Vi. Trên mặt của nàng máu và nước mô (mủ) không ngừng chảy, hồng vàng xen lẫn, rất doạ người. Nàng vội vàng tiến lên phía trước, kéo tay Tử Vi lại phát hiện tay của nàng cũng đã thối rữa, da hầu như không tìm được chỗ nào lành lặn.

"Đây là. . . . . . Chuyện gì đã xảy ra? Ngươi đã làm gì nàng?"

"Nhị tiểu thư, tốt nhất là ngươi nênhưng nói nhỏ giọng một chút, nếu đả động đến thị vệ vậy thì ta chỉ cần gϊếŧ người diệt khẩu thôi." Hồng Nhan lạnh lùng nói.

"Ngươi cuối cùng muốn làm gì!"

Hạ Lan Phiêu ôm thật chặt Tử Vi, trở nên điên dại. Hồng Nhan liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Ta không làm gì cả —— chỉ là độc tính của Thánh Thuỷ trong cơ thể nàng phát tác thôi."

Thánh Thủy? Ta cũng trúng loại độc này, Tiêu Mặc từng đưa cho ta hai viên Giải Độc Hoàn, không phải ta đã đưa cho Tử Vi ăn từ lâu rồi ư? Tại sao nàng vẫn bị phát tác?

Hồng Nhan như nhìn thấu nghi ngờ của Hạ Lan Phiêu, tay bắt lấy cổ tay của nàng. Hạ Lan Phiêu theo bản năng giãy giụa nhưng làm thế nào cũng không giãy giụa được. Hồng Nhan bắt mạch xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Chẳng trách lâu như vậy mà ngươi và Tử Vi cũng không bị phát độc, thì ra là có người giúp các ngươi chặn độc tính lại. Ban đầu nghĩ hôm nay là thời gian phát độc của các ngươi, ở ngoài cung ta chờ mòn chờ mỏi lại không chờ được tin tức bỏ mạng của đám tiện tỳ các ngươi, cuối cùng đành phải tới hoàng cung dò xét. Bây giờ nha đầu Tử Vi kia rất có bản lãnh, lại có thể không nói cho ta biết hành tung của ngươi, còn muốn gọi thị vệ đến. Ta không còn cách nào, đành trói nàng, vận công bức thứ thuốc không tên kia từ trong cơ thể nàng ra —— không có thứ thuốc đó, quả nhiên nàng bị phát tác. Nhị tiểu thư, ngươi nhìn cho kỹ, đây chính là cái chết mà Thánh Thủy mang lại. Ruột gan đứt ra từng tấc, da thịt toàn thân thối rữa, cái chết cực kỳ đau khổ. Sự đau khổ này sẽ kéo dài suốt cả một ngày, khiến người chịu tất cả hành hạ. Chỉ cần ta cũng bức thứ thuốc trong cơ thể của nhị tiểu thư ra, nhị tiểu thư cũng sẽ bị phát tác. Đến lúc đó, chủ tớ một nhà các ngươi sẽ cùng nhau xuống Hoàng Tuyền, cũng coi như là báo thù cho lão gia."

Hồng Nhan nói xong, từ từ tiến lại gần... Hạ Lan Phiêu kinh hãi, tiện tay cầm bình hoa đập lên người nàng: "Ngươi dám!"

"Ngươi cảm thấy ta có dám không?" Hồng Nhan buồn bã cười một tiếng: "Ngươi là con cháu (gái) nhà Hạ Lan, nhưng ngươi lại cấu kết cùng tên cẩu hoàng đế, tự tay diệt nhà Hạ Lan! Đại tiểu thư bị bán đi làm quan kỹ, nhị công tử, tam công tử cũng vì không chịu nổi cái lạnh rét buốt nên chết ở xứ người, ba ngày sau lão gia cũng bị xử trảm rồi, đây đều là chuyện tốt do ngươi làm! Tại sao ngươi còn sống? Ngươi mới là người thật sự phải chết!"

"Bọn họ. . . . . . đều đã chết?" Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, trong lòng bỗng cảm thấy mất mát.

"Đúng vậy, tất cả người nhà Hạ Lan chết rồi, dòng họ Hạ Lan đã không còn ai nối dõi rồi!"

"Nhưng rõ ràng hoàng thượng không gϊếŧ bọn họ. . . . . ."

"Ngươi cho rằng hoàng thượng sẽ bỏ qua cho dòng họ Hạ Lan sao?" Hồng Nhan cười lạnh, nước mắt lưng tròng: "Ngày tịch thu gia sản, ta vừa khéo không có trong phủ, đã tránh được một kiếp, nếu không thì đã sớm chết dưới đao của tên cẩu hoàng đế đó rồi! Cả 247 kẻ nô bộc nhà Hạ Lan đều bị ngự lâm quân của tên cẩu hoàng đế vây quét bắn chết, không một ai còn sống! Tên cẩu hoàng đế để ngăn miệng lưỡi người đời, vờ để nhị thiếu gia và tam thiếu gia chạy thoát, lại cố ý lưu đày bọn họ tới một vùng đất lạnh giá, khiến bọn họ làm những công việc hèn hạ, hành hạ bọn họ đến chết! Đại tiểu thư. . . . . . đại tiểu thư xinh đẹp, đoan trang hiền thục như vậy mà lại bị bán làm gái lầu xanh, chịu nhạo báng của mọi người trong thiên hạ! Trả thù như vậy, còn tàn nhẫn hơn việc trực tiếp gϊếŧ bọn họ đi! Nhưng tại sao ngươi còn có thể sống tốt như vậy? Tại sao!"

"Vậy sao?" Hạ Lan Phiêu dùng hết sức giúp Tử Vi cởi bỏ dây thừng, ôm Tử Vi, lạnh lùng nhìn Hồng Nhan: "Hoàng thượng không gϊếŧ bọn họ, nếu không nhân cơ hội đó mà sống sót thì đó là do bản thân bọn họ vô dụng. Ta trúng độc, ta bị bán làm thϊếp cho lão già biếи ŧɦái, ta chịu sự khuất nhục không kém người nào trong số bọn họ. Thế nhưng ta vẫn sống sót. Bởi vì ta không muốn chết, nên ta nghĩ mọi biện pháp để sống. Nếu tự vứt bỏ mình thì trách ai được? Cũng chỉ là đồ vô dụng thôi."

"Ngươi. . . . . . Ngươi lại ngang nhiên mắng công tử và đại tiểu thư? Đồ tiện nhân!"

Hồng Nhan nói xong, hung hăng vả vào mặt Hạ Lan Phiêu một cái tát, rất thuần thục . Hạ Lan Phiêu không tránh không né, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, nhìn tới nàng không khỏi chột dạ. Tử Vi che ngực, cố gắng đứng dậy, trợn mắt nhìn hồng nhan: "Không cho tổn thương nương nương. . . . . . Là lão gia có lỗi với nương nương, ngươi. . . . . . Ngươi không có tư cách dạy dỗ nương nương. . . . . ."

"Thật đúng là chủ nào tớ nấy, đều thấp hèn như nhau. Tử Vi, nếu ngươi còn sức lo lắng cho tiện nhân kia thì hãy lo cho bản thân một chút đi. Ngươi đã phát độc, nhất định đang rất đau đúng không —— đây chính là cái giá của sự phản bội! Mà Hạ Lan Phiêu ngươi cũng sẽ như vậy! Ta sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy đâu!"

Hồng Nhan vừa nói, mạnh mẽ đánh tới. Hạ Lan Phiêu theo bản năng tránh được, một chưởng của Hồng Nhan bổ vào trên bàn, trong nháy mắt bàn gỗ tử đàn vỡ ra thành hai nửa. Hồng Nhan lại một chưởng đánh vào ngực Hạ Lan Phiêu, khiến cổ họng nàng mặn tanh, theo bản năng phun ra một ngụm máu. Hồng Nhan nhìn nàng, thê lương cười cười: "Lão gia, cuối cùng Hồng Nhan cũng báo thù được cho ngài. . . . . . Hồng Nhan vô dụng, không thể cứu ngài khỏi thiên lao, chỉ có thể gϊếŧ chết tiện nhân này để tế bái ngài. . . . . . Lão gia, chờ Hồng Nhan."

Hồng Nhan nói xong, bổ đao về phía Hạ Lan Phiêu. Đúng lúc đao của nàng gần chạm vào người Hạ Lan Phiêu thì Tử Vi không biết lấy sức đâu, nhào ngay ra trước đao của Hồng Nhan. Nàng khảm đao trong thân thể mình, hai tay khăng khăng giữ lấy lưỡi đao không buông, không để Hồng Nhan rút ra khỏi người nàng. Sức mạnh tiềm tàng của con người là vô cùng lớn, huống chi Tử Vi đánh cược cả tính mạng, chỉ vì cứu Hạ Lan Phiêu. Nàng mỉm cười với Hạ Lan Phiêu: "Nương nương, đi mau. . . . . ."

"Tử Vi!"

"Nương nương đi mau! Nô tỳ không chống đỡ lâu được. . . . . . Nương nương, cám ơn. . . . . ."

Không cho Hạ Lan Phiêu thời gian để nghĩ gì. Mắt nàng đã thấy Hồng Nhan mạnh mẽ ***** đao ***** trái tim của Tử Vi, rồi lại đuổi theo, vội vã vừa đẩy cửa ra vừa chạy ra ngoài. Nàng chạy rất nhanh, mà Hồng Nhan như càng nhanh hơn. Nàng vấp phải cục đá, nghĩ sẽ nặng nề ngã xuống đất, nhưng không ngờ đột nhiên sức hút của trái đất lại mất đi, nàng đột nhiên bay lên trời.

Chẳng lẽ ta đang khinh công? Hay thật ra Hạ Lan Phiêu thân mang tuyệt kỹ, không phải lúc nguy cấp sẽ không bộc phát? Rất tốt! Ta có thể cùng liều mạng bà điên này!