Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 62: Tiêu Mặc thắng lợi

“Hoàng Thượng!” Tiêu Nhiên che cánh tay bị thương, vội vàng nhìn Tiêu Mặc: “Hạ Lan Thụy đã là vật trong tay chúng ta, cần gì nóng lòng nhất thời? Nếu như bắn tên, Hoàng Hậu sẽ chết không cần nghi ngờ.”

“Vậy sao….” Tiêu Mặc không nói đúng sai chỉ mỉm cười, sắc mặt âm lãnh. Hạ Lan Thụy cắn răng nghiến lợi nhìn Tiêu Mặc, nắm chặt Hạ Lan Phiêu ngăn trước mặt mình làm con tin, chiến hỏa vô cùng căng thẳng. Hạ Lan Phiêu bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, cười bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy cuộc đời nàng thật sự quá cẩu huyết rồi.

Có lầm hay không! Coi như ta là nhân vật chính, cũng không thể ngược đãi ta như vậy! Ta mới vừa dạy dỗ Thục phi không bao lâu, làm sao lại có báo ứng nhanh như vậy? Tại sao ta không thoát được số mạng bị kẹp giữa hai bên, còn là càng ngày càng nghiêm trọng….

Cách dáng người nhỏ nhắn của Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Thụy và Tiêu mặc cứ nhìn nhau như vậy, một tức giận như lửa, một lạnh lẽo như băng. Ánh mắt của bọn họ giao nhau trên không trung, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy ánh mắt của bọn họ đều rơi trên người mình, cả người giống như luân chuyển trong biển lửa và hầm băng, lúc lạnh lúc nóng, vô cùng khó chịu. Đầu của các tướng sĩ đã chết hiện lên trong đầu nàng, sắc mặt nàng tái nhợt, chán ghét muốn ói. Nhưng mà, hiện tại cũng không có thời gian cho nàng buồn nôn, cho nàng mảnh mai. Bởi vì Tiêu Mặc đã bắt đầu đếm.

“Một.”

Hạ Lan Phiêu nhìn chằm chằm cung trong tay Ngự Lâm quân.

Chỉ cần Tiêu mặc ra lệnh một tiếng, vạn tên cùng bắn, chính là thần tiên cũng biến thành con nhím. Huống chi, nàng còn ngăn trước mặt phụ thân mình, làm bia….

Nhắc tới đúng là buồn cười, tại sao tất cả mọi người đều ‘coi trọng’ nàng như vậy? Tiêu mặc bởi vì nàng có thể lừa gạt Hạ Lan Thụy mưu phản, mà Hạ Lan Thụy cho rằng nữ nhi của hắn là con tin có giá trị, có thể làm dao động tâm tư cứng như sắt của Hoàng đế. Đối phương rõ ràng không quan tâm, làm sao có thể uy hϊếp hắn đây? Phụ thân, ngươi quá coi trọng ta rồi….

“Hai.”

Ánh mắt của Hạ Lan Phiêu từ từ rời khỏi cung tên trên tay Ngự Lâm quân, nhìn khuôn mặt lo lắng của Tiêu Nhiên, sau đó nhìn thật sâu vào đôi mắt đen nhánh của Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc mặc áo giáp đen, có một cổ dương cương nam tính rất cường đại, Lông mày tuấn tú, con ngươi không gợn sóng, mũi cao thẳng, môi mỏng, không có chỗ nào không phải là dung nhan tuấn mỹ Hạ Lan Phiêu quen thuộc nhất. Nhưng mà, hắn như vậy, bất kể là trong mắt, trong lòng, đều không có một chút ấm áp.

Ngươi sẽ bởi vì bận tâm tính mạng ta mà thay đổi kế hoạch sao, Tiêu Mặc? Mặc dù biết rõ không thể nào, nhưng ta sợ chết, trong lòng vẫn có ảo tưởng không thực tế….

Ngươi từng cứu ta từ trong tay lưu manh, từng đồng ý tha chết cho ta, cũng từng cùng ta ôm nhau ngủ. Chúng ta là phu thê, chúng ta vốn nên là người đáng tin nhất, người thân cận nhất của nhau trên thế giới này, nhưng số mệnh an bài chúng ta ở hai phe đối địch. Coi như muốn có được Thủy Lưu Ly, ngươi kiêu ngạo như thế cũng sẽ không cúi đầu trước Hạ Lan Thụy ở trước mặt mọi người. Có lẽ, ta thật sự phải chết trước mặt ngươi….

Chết? Ta không muốn! Ta thiên tân vạn khổ (trăm cay nghìn đắng) sống đến bây giờ, tại sao có thể chết vì bị người kéo làm đệm lưng? Ta muốn sống, ta không muốn chết!

“Tiêu Mặc, ngươi dừng tay cho ta!” Hạ Lan Phiêu đột nhiên kêu to với hắn: “Ngươi ngu ngốc sao? Các ngươi nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ hắn chạy thoát? Ta mới mười lăm tuổi, ta không muốn chết! Chết, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi, nhất định sẽ hóa thành lệ quỷ (ác quỷ) mỗi ngày đều chọc phá ngươi! Ngươi dám ra lệnh binh lính bắn tên ta liền nguyền rủa ngươi đoạn tử tuyệt tôn!”

“Ba.”

Tiêu Mặc không để ý đến Hạ Lan Phiêu, tiếp tục đếm tới ‘ba’, nhưng giọng hắn đột nhiên thoải mái hơn. Từ ‘ba’ vừa thốt ra, Hạ Lan Thụy theo bản năng cúi đầu, mà Tiêu Nhiên giương cung bắn tên thật nhanh.

Một mũi tên, xé rách không khí bắn về phía nàng. Nó xẹt qua má Hạ Lan Phiêu, chuẩn xác bắn vào tay cầm đao của Hạ Lan Thụy. Tay Hạ Lan Thụy run lên, đao run lên, bị kinh hãi nhưng vẫn muốn giữ chặt Hạ Lan Phiêu, nhưng Tiêu Mặc đã nhanh hơn một bước. Hắn bước nhanh về phía trước, dùng roi ngựa quấn lấy hông của Hạ Lan Phiêu, sau đó dùng sức kéo, túm nàng đến bên cạnh. Hắn nhẹ nhàng ôm Hạ Lan Phiêu vào lòng, cười tà mị với nàng: “Lần này, cuối cùng Trẫm cũng không cần lo lắng đoạn tử tuyệt tôn.”

Tốt…. Đau quá! Eo của ta nhất định đã bị thương! Nào có người cầm roi cứu người! Cứu người cái gì chứ? Thật sự là rút da người! Đau quá!

Hạ Lan Phiêu nhe răng trợn mắt che máu ứ đọng, một mảng eo sưng đỏ, hung ác trợn mắt nhìn Tiêu Mặc một cái. Hạ Lan Thụy sớm đã bị binh lính tiến lên bắt giữ, hắn bị ép quỳ xuống, rất không cam lòng. Hắn nhổ một ngụm nước bọt, cuồng vọng nói với Tiêu Mặc: “Tiểu tử, ngươi cho rằng diệt trừ lão phu giang sơn sẽ vững vàng? Chỉ cần có người chiếm được thần khí kia, hắn có thể thay đổi triều đại, có thể nghịch thiên! Tiêu gia trên tay dính đầy máu tanh nhất định sẽ gặp báo ứng! Mạn Ngọc trên trời có linh thiêng nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”

“Mạn Ngọc….”

Tiêu Mặc lẩm bẩm tên này trong miệng. Hắn cảm giác đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra. Hắn lắc đầu một cái, đi đến trước mặt Hạ Lan Thụy, từ trên cao nhìn xuống hắn, truyền khẩu dụ: “Hạ Lan Thụy dĩ hạ phạm thượng, ý đồ mưu phản, tội không thể tha, nửa tháng sau xử trảm. Nam nhân Hạ Lan gia lưu đày biên cương, cả đời không được trở về nước; con cháu ba đời không được tham gia khoa thi; nữ quyến Hạ Lan gia xung làm quân kỹ, không có ý chỉ của Trẫm không thể thoát ly thân phận kỹ nữ. Phủ đệ Hạ Lan gia thu về quốc khố, binh lính tam do Trần Bình quản lý. Hoàng Hậu Hạ Lan Phiêu đức hạnh tồi tệ, ghen tỵ thành tính, tạm ở Phượng Minh cung chờ xử lý. Khâm thử!”

“Tất cả mọi người đều quỳ lạy Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu cũng tâm tình phức tạp mà quỳ xuống. Nàng biết, rốt cục Tiêu Mặc đã chiếm được thứ mình muốn, cũng sẽ không giống như trước kia dễ dàng tha thứ cho nàng. Mặc dù tạm thời hắn không phế hậu, nhưng ngày đó, rất nhanh sẽ đến….

Bù chương đây mọi người : ">