Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 1: Không duyên sẽ không gặp nhau

Đêm tối như mực, khắp nơi trên bầu trời đều giăng đầy mây đen, bao phủ cả vùng trời không còn chút ánh sáng, trong không khí vương đầy hơi hám ẩm ướt nhớp nhúa khiến cho người ta có chút khó chịu.

Tại một kho hàng bỏ hoang, hai nhóm người đứng nghiêm chỉnh, sau khi người cầm đầu hai phe khẽ ra hiệu, mỗi người xách cặp đứng phía sau tiến lên trước hai bước, sau đó mở cặp táp ra, một trong hai người mở ra chiếc cặp đều là những tờ tiền mặc được xếp ngay ngắn chỉnh tề, bên còn lại cũng mở cặp mình ra, bên trong chất đầy vật phẩm màu trắng.

Người hai bên lập tức kiểm hàng và tiền, sau đó gật đầu ra hiệu cho người bên mình.

"Hợp tác vui vẻ!" Người hai bên không nói lời thừa, mỗi bên tự đi về hướng của mình....

"Tất cả không được nhúc nhích!"

Đột nhiên, trong góc truyền đến một tiếng quát to, hiện trường ngay lập tức rơi vào hỗn loạn, cảnh sát đột nhiên xuất hiện và người hai bên chạy trốn tứ phía, trong nháy mắt trong kho hàng diễn ra cuộc quyết đấu, tiếng súng liên tục nổ vang ầm ầm, ánh sáng của tia lửa lóe lên trong đêm tối cực kỳ chói mắt.

"Cảnh sát ở đâu ra...." Tên đàn em cầm va li tiền trong tay nhìn người đàn ông đứng bên cạnh nãy giờ vẫn không hề sốt ruột tý nào, "Anh Thiên, làm sao bây giờ?"

Người đàn ông liếc nhìn đàn em, mượn ánh sáng của đạn bắn ra để đoán xem có bao nhiêu người, một lát sau nói: "Cậu và bọn Tiểu Lục vẫn theo kế hoạch đi từ phía sau, tôi dụ bọn họ sang hướng khác!"

"Nhưng...."

"Nhưng nhị cái gì? Chẳng lẽ cậu đi dụ bọn họ?" Người đàn ông trợn mắt nhìn tên đàn em, sau đó ra dấu bảo bọn họ cứ đi đi, còn mình nương theo bóng tối lặng lẽ di chuyển về phía cửa chính nhà kho.

Động tác của người đàn ông rất có kinh nghiệm, thân thủ nhanh gọn dứt khoát, thân hình thoăn thoắt len lỏi trong bóng đêm, mắt thấy sắp đến được gần cửa chính rồi, không ngờ vẫn bị cảnh sát phát hiện.

"Đứng lại!" Sau lưng vọng đến giọng của một nữ cảnh sát.

Người đàn ông nhếch môi cười lạnh, dựa vào địa hình quen thuộc mà cố tình chọn những nơi tối để luồn lách thoát thân....

Trong đêm đen, hai bóng người một trước một sau luồn qua lách lại trong ngõ hẻm, động tác của người đàn ông phía trước cực kỳ linh hoạt, vừa chạy trốn còn vừa để ý bên cạnh xem có thứ gì có thể dùng để ném về phía sau cản đường đối phương.

Con hẻm nhỏ vốn rất yên tĩnh, nhưng vì hành động này của anh ta mà thỉnh thoảng vang lên nhiều tiếng, “Ầm, ầm, loảng xoảng...." Âm thanh đồ đạc bị ném vỡ khiến cho lũ mèo hoang hoảng sợ chạy tán loạn bốn phía, chúng hoảng sợ kêu "Meo meo, meo meo" tiếng kêu sởn da gà khiến ai nghe cũng thấy phiền não.

"Shit!" Người đàn ông văng tục, vừa chạy vừa lẩm bẩm, "Mẹ nó, đã rượt đuổi lâu vậy rồi, còn muốn rượt tới khi nào đây?"

"Đứng lại, chạy nữa tôi sẽ nổ súng...." Nữ cảnh sát phía sau mặc thường phục vừa rượt đuổi vừa tránh né vật thể không rõ ở phía trước bay tới, vừa hô lớn, đôi chân hoàn toàn không vì đuổi theo một thời gian dài mà có vẻ mệt mỏi.

"Mẹ kiếp!" Người đàn ông nọ lại văng tục, đoán chắc cô không dám nổ súng, thân hình vẫn linh hoạt luồn lách trong ngõ hẻm, bộ dáng kia quả thực đối với địa hình chung quanh đây cực kỳ quen thuộc, cho dù dưới tình huống không có bất kỳ ánh sáng nào, vậy mà anh ta vẫn chạy băng băng trong đêm.

Nữ cảnh sát mặc thường phục vẫn kiên trì đuổi theo, càng đuổi càng thấy có gì đó không đúng, cô chắc chắn người người đàn ông kia đang chạy về hướng nội thành, mà đầu hẻm đối diện phía trước chính là một con phố giải trí về đêm phồn hoa nhất của thành phố A.

Mộ Thiên Thanh nhíu mày, sợ dẫn đến náo loạn nên cô cất súng vào trước, nhưng bước chân vẫn không ngừng đuổi theo bóng dáng trước mặt....

"Két ...."

Tiếng thắng xe chói tai truyền đến, Mộ Thiên Thanh phản ứng cực nhanh, thân thể gần như lướt qua chiếc xe kia xoay một vòng tròn sau đó đứng vững ổn định thân thể....

Tài xế xe vội vàng xuống xe, không nói hai lời tiến lên xem xét coi Mộ Thiên Thanh có bị thương chỗ nào không, "Thưa cô, cô không sao chứ, có bị thương ở đâu không?"

"Tôi không sao!" Mộ Thiên Thanh quẳng lại một câu, đang định nhấc chân đuổi theo người nọ thì lại bị tài xế kéo lại.

Tài xế giống như rất lo lắng cho tình trạng của Mộ Thiên Thanh, tỏ ra áy náy, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi....Có cần tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không?"

Lòng Mộ Thiên Thanh nóng như lửa đốt, ánh mắt đảo một vòng chung quanh, khắp nơi đều là người sinh hoạt về đêm, đầu người nhốn nháo nhưng nào còn bóng dáng của người kia?

Mặc dù trong lòng tức giận nhưng cũng không thể nổi giận với người ta, nói thế nào tất cả đều do mình đột nhiên từ ngõ hẻm xông ra, không trách được người ta, "À, tôi thật sự không sao, chắc do tôi không để ý."

Tài xế lại nói xin lỗi mấy câu rồi quay lại xe, nhưng lúc mở cửa, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Mộ Thiên Thanh.

"Đến đầu đường phía trước đón A Thiên!" Tài xế mới ngồi vững vào ghế lái, phía sau xe truyền đến một giọng nói trầm lắng mà đầy từ tính, tao nhã như tiếng đàn vi-ô-lông.

"Dạ!" Tài xế lên tiếng trả lời, liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng hờ hững ngồi ở phía sau qua tấm kính chiếu hậu, ngay sau đó di chuyển tầm mắt khởi động xe rời đi.

Người đàn ông ngồi sau xe khẽ quay đầu nhìn tới chỗ Mộ Thiên Thanh đang đứng ở ven đường cố gắng tìm kiếm mục tiêu qua kính cửa sổ, đôi tròng mắt sắc bén như chim Ưng khẽ híp lại, che giấu đáy mắt sâu thẳm như đại dương mênh mông, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng khinh thường. Sau đó anh di chuyển tầm mắt, trên gương mặt điển trai như điêu khắc lộ rõ sự lạnh lùng khiến người khác tránh xa ngàn dặm không dám đến gần.