Từng giọt nước lạnh lẽo ào ào xối xả, ướt đẫm mái tóc, ướt đẫm cả gương mặt, ướt đẫm cả cơ thể đang run lên bởi du͙© vọиɠ, lạnh lẽo, anh vốn đã quen hoặc nói đúng hơn là chính anh, đôi mắt màu lam rất nhanh tìm được tiêu cự, ánh sáng từ đôi mắt ấy lúc nào cũng sắt lạnh như vậy, chỉ đối với duy nhất một người mới lộ ra được sự ôn nhu.
Từng giọt nước lướt qua gương mặt tuấn lãnh của anh, lướt qua chân mày kiêu ngạo, qua sóng mũi cao cao, qua sườn mặt cương nghị qua bạc môi lãnh tình, qua cái cằm tinh tế, xuống cổ, rồi xuống xương quai xanh nam tính, xuống cơ thể tráng kiện, không cơ bắp cuồn cuộn, lực lưỡng nhưng lại vô cùng săn chắc và tràn ra hơi thở nam tính bá đạo đến từng chi tiết nhỏ. Trong lạnh lẽo lại có chút cô độc, tản mạn ra uy thế khϊếp người.
Gương mặt không có chút biểu tình, cương lãnh mà tràn đầy uy thế của một vị vương đế. Từ bạc môi mỏng truyền ra một tiếng thở sâu, việc tắm nước lạnh này dường như đã luyện thành thói quen, dăm ba bữa anh lại phải tắm nước lạnh một lần để đè nén du͙© vọиɠ dâng trào mỗi khi cùng Tiểu Thiên động chạm da thịt.
Ẩn ẩn anh cảm giác được, khả năng chịu đựng của bản thân và nước lạnh dần yếu tác dụng, đó không phải khả năng kiềm chế của anh yếu đi mà vì bản thân cô nhóc ngày càng thu hút anh nhiều hơn, mỗi nụ cười, mỗi sự động chạm vô ý hay cố tình đều khiến anh khó khăn trong việc giữ được bình tĩnh trước mặt cô nhóc. Nhưng anh biết du͙© vọиɠ mà anh đối với cô nhóc là một loại tình cảm rất cực đoan, là chiếm hữu, cũng là cưng chiều, hơn hết là trân trọng.
Trân trọng từng phút từng giây ở bên cạnh Tiểu Thiên. Trước giờ, anh bảo bọc nhóc con, nuông chiều và yêu thương nhóc con, nhưng chưa hề tin tưởng có thể cùng nhóc con như vậy mãi, cũng không thể cam đoan là cô nhóc sẽ không yêu người khác, cũng không thể cưỡng ép cô nhóc yêu thích anh, tình yêu mà chỉ có chiếm hữu và giam cầm đó không phải là điều mà anh muốn mang đến cho Tiểu Thiên. Cái anh cần là cả hai đều hiểu rõ tình cảm của mình dành cho nhau là gì, hiểu rõ bản thân cần gì và đến với nhau như thế nào, hiện tại còn chưa phải lúc cô nhóc nhận ra rõ cảm giác của mình.
Nếu nói một ngày Tiểu Thiên thực sự yêu người khác thì sao? Anh cũng không biết ngày đó sẽ diễn ra như thế nào, có thể mỉm cười chúc nhóc con hạnh phúc, hay là điên cuồng chiếm đoạt? Nhưng anh biết, anh trên cơ bản không cách nào làm chuyện tổn thương đến Tiểu thiên, làm cô khóc hay đau lòng bởi vì như vậy anh còn đau hơn, l*иg ngực đau, tim đau, vậy thà để mình anh chịu đau đớn còn hơn.
Có lúc anh từng nghĩ, đến một ngày Tiểu Thiên và anh trở thành hai người xa lạ, cô nhóc không biết anh, anh cũng không biết cô nhóc, chỉ đơn thuần là hai người bình thường với nhau, giữa Tiểu Thiên với anh, không có ỷ lại, không có cưng chiều, như vậy anh có tình cảm với nhóc con thì sẽ quyết tâm đeo đuổi nhóc con tới cùng, sẽ khiến nhóc con nói yêu anh, cùng anh bước vào lễ đường, trở thành người phụ nữ của chỉ riêng anh. Nhưng Tiểu Thiên tốt đẹp như vậy, đừng nói trở thành người xa lạ với anh, rời xa đã là khoét đi trong l*иg ngực anh một mảng.
Người ta nói, trong chuyện tình cảm, người nào yêu trước, người đó ắt hẳn chịu thiệt thòi, nhưng anh không thấy thiệt thòi, còn thấy rất hạnh phúc, chỉ cần cô hạnh phúc vậy là đủ.
Lại nói, suy nghĩ và sự kiên định của anh vì những việc xảy ra gần đây mà nổi lên nghi vấn, đúng là Tiểu Thiên thân cận với anh, hay đi cùng với anh, hoặc là gần gũi, nhiều khi còn là thân mật, nhưng cùng lắm cũng là thơm má, hay ôm thôi, mà anh giống như khống chế không được bản thân ham muốn nhóc con, cảm giác này không chỉ xuất phát từ nội tâm dường như còn có tác nhân bên ngoài, mặc dù anh muốn làm điều đó với nhóc con, nhưng không phải là tùy tiện như vậy. Huống hồ, Tiểu Thiên như là hiểu được anh muốn cái gì, không những không phản đối anh động chạm, thậm chí còn dung túng, còn thuận theo anh. Nhóc con có biết như vậy, càng khiến anh khó lòng mà kìm nén du͙© vọиɠ không?
Rồi sẽ đến một ngày, anh thực sự là làm chuyện mà anh nghĩ là "tổn thương" đến Tiểu Thiên, nhóc con chẳng khóc chẳng nháo, cũng không có lấy một tia đau buồn, lúc ấy anh mới nhận ra, việc làm sai lầm của mình kia lại là điều mà nhóc con đã chờ đợi từ lâu, từ rất lâu, rất lâu, chuyện tình cảm mà anh cho là đơn phương này thực chất chính là anh tự làm khó chính mình thôi. Nhưng đó là chuyện của vài năm sau nữa... còn bây giờ, anh đã bước ra khỏi phòng tắm.
Ra đến bên ngoài, Tiểu Thiên đã thay quần áo xong, nở nụ cười tươi tắn đi về phía anh. Bàn tay nhỏ bắt tay anh kéo kéo nói. " Long, Tiểu Thiên muốn cùng nhóm Thanh Thanh với Hoa Hoa đi chơi có được không?" Nhóc con mặc dù chưa từng nói với Hoắc Minh Long và Thanh Thanh là ai, nhưng tin tưởng anh biết rõ, bình thường, đến trường, tuy Ảnh không xuất hiện bên cạnh cô nhóc, nhưng hơi thở trong góc tối đó, Tiểu Thiên vẫn là cảm nhận được.
Nếu là người khác, biết bản thân bị người ta theo dõi như vậy sẽ là một chuyện vô cùng bất thường nhưng Tiểu Thiên biết, Long làm như vậy là muốn bảo đảm an toàn cho mình, từ sau chuyện Hà Tiêu bắt cóc nhóc con, đi bên cạnh nhóc con bao giờ cũng có Ám vệ, có khi là Ảnh, có khi là Nặc, vài lần trong lúc họ đi theo Tiểu Thiên thì bị nhóc con bắt gặp, những lần như vậy đều bị nhóc con cười cười cho qua, còn ép họ phải giữ bí mật chuyện này với Long. Nhưng rút cuộc họ vẫn thông báo với anh chuyện này, anh hỏi đến thì nhóc con dẩu môi cười khúc khích vừa nói vừa ra vẻ, ta đây chính là đại cường nhân có nhãn lực thần thông, chọc cho anh không nhịn được cười, thành ra cũng thành thói quen, có cái đuôi theo sau Tiểu Thiên cũng không thấy phiền.
Vuốt tóc mai của cô ra sau vành tai, trong đôi mắt màu lam xinh đẹp lóe lên một tia bất đắc dĩ, nhưng lời nói ra lại thuận theo ý của cô. " Được. Nên để Nặc đi theo làm tài xế cho Tiểu Thiên." Ảnh làm nam nên trong một số trường hợp là bất tiện, nhưng Nặc thì không, anh đào tạo ra Nặc cũng chỉ vì mục đích duy nhất là có thể làm một ám vệ chuyên trách đi theo Tiểu Thiên.
" Ừm." Tiểu Thiên gật đầu cái rụp.
---
Trong một chiếc Limousine màu trắng đậu ở một góc khuất các trường Đông Hoa vài con đường. Trong xe, một cô gái đang ngồi bắt chéo chân, nhìn chăm chú và lắng nghe người đàn ông đang nửa quỳ nửa ngồi thông báo thông tin vừa điều tra được.
" Nhóm người Tô Khải Phong dự định sẽ cùng nhau ra ngoài vào chủ nhật tuần này."
" Chuẩn bị người xử lí đám ranh con đó đi." Giọng nói lạnh lùng vẫn còn pha vài phần non nớt vang lên, nhưng không khó ra sự lạnh lùng không thích hợp trong đó.
" Vâng." Người đàn ông áo đen đó cuối đầu phụng mệnh rồi biến mất.
Chiếc xe chạy ra khỏi ngã hẻm lăn bánh rồi cuối cùng dừng lại trước cánh cửa trường Đông Hoa.