Kỳ thực, Tiểu Tiểu minh họa như vậy, dù là người thông minh tài trí đến mức nào cũng khó lòng mà hiểu được. Nhưng dựa theo phỏng đoán của Tiểu Thiên về hành động kì quái của nó và dựa theo độ am hiểu trong quá trình nuôi dưỡng nó lâu nay, có thể giải thích đại loại như sa.
Nó lấy bàn chân nhỏ cọ qua cọ lại cổ tay nhóc con, ám chỉ một thứ gì đó được đeo ở cổ tay, lại ấn ở chính giữa, đây là một vật gì đó có mặt, có thể là cái đồng hồ, hoặc vòng tay gì gì đó, lại thấy nó điểm hai điểm trên mặt bàn kéo qua kéo lại, nếu theo chiều hướng suy nghĩ đồng hồ thì sẽ dễ dàng đoán được đây là đang chỉ giờ, mà khi kim phút và kim giờ thẳng hàng mà lại trùng với hai đầu mặt đồng hồ, vậy đó chỉ có thể là 6h, mà thông thường Hoắc Minh Long sẽ về lại Hoắc trạch vào lúc 6h, nên dụng ý của nó chính là đem lá thư này đưa cho anh tư vấn nên giải quyết thế nào.
Thật lòng là nó muốn nhe răng, biểu cảm hung dữ để miêu tả ác ma cho dễ dàng hơn, nhưng mà nghĩ lại, ác ma là khi anh đối mặt với người khác thôi, chứ trước mặt tiểu thư lúc nào cũng là thiên sứ dịu dàng ấm áp, mỗi lần bắt gặp cảnh đó, nó thường bị ảo giác rằng người mà nó thấy kia không phải là kẻ hâm he, dằn mặt, lạnh lùng đủ điều với nó, còn có hành động quyết tuyệt, tàn nhẫn, bá đạo của Hắc Long bang chủ.
---
Dạo gần đây thời tiết luôn nóng nực, bình thường trong Hoắc trạch có thể nói là nhiệt độ lúc nào cũng thoải mái dễ chịu, nhưng mỗi khi ra ngoài tản bộ một chốc là lại khiến cho cơ thể dễ dàng nóng lên. Tiểu Thiên sau khi cùng Hoắc Minh Long ăn cơm tối xong lại bắt đầu đi dạo trong khuôn viên Hoắc trạch, trời tối nên cũng bớt oi nóng hơn trong ngày.
Đi được một chốc, hai người mới ngồi nghỉ chân uống trà tại bàn đá. Lúc này Tiểu Thiên mới lấy lá thư ra, vừa mấp máy môi nói. " Long, nếu người khác gửi thư cho mình, mình có phải gửi thư lại không? Tiểu thiên sáng nay nhận được thư nhưng lại không biết nên phản hồi thế nào?" Vừa đó cũng giơ lá thư ra cho Hoắc Minh Long xem.
Gương mặt tuấn lãnh lạnh đi mấy phần, Ảnh theo bên cạnh cô nhóc cũng đã thông báo rõ đầu đuôi chuyện này cho anh rồi, nhưng mà hiện tại nhìn thấy sờ sờ trước mặt mình như vậy cũng là một chuyện không vui vẻ gì, trong miệng cơ hồ còn có vị chua, lời nói ra lại mang theo một chút mùi giấm. " Tiểu thiên đã đọc chưa? Ai gửi?" mới có mấy ngày mà đã... nếu biết trước như vậy, anh sẽ không đồng ý cho nhóc con đi học đâu.
Nghe giọng nói của anh, Tiểu Thiên cơ hồ nhận ra anh không vui lắm, đáp thành thật. " Là Tô học trưởng gửi, Tiểu Thiên còn chưa đọc qua." Ngồi trong lòng anh, mặt nhóc con hơi ngẩn lên, lại có chút đáng thương nhìn anh, buồn rầu mân môi, định cất lá thư đi lại nghe giọng nói của anh chậm rãi vang lên, vòng ta siết qua eo nhóc con lại chặt một chút.
" Ừm." Ngón tay nhỏ nhỏ trắng noãn, mở lá thư ra, bên trong là một cái thiệp cứng cũng màu lam nốt, bên trong đó cũng ghi có vỏn vẹn hai chữ " Thích em". Gương mặt nhỏ nhắn đơ ra, sau đó xì một cái cười hi hi. " Có hai chữ." Một lá thư to như vậy mà lại chỉ hai chữ, thiệt là, còn định sẽ nhiều nhiều chữ để người ta còn đọc tiêu khiển nữa chứ.
Nhóc con không ngẩn lên, nên không thấy guơng mặt đen xì xì của Hoắc Minh Long, nhưng anh nghe ra được trong câu nói của Tiểu thiên lộ rõ sự thất vọng. Là thất vọng vì ít chữ, hay thất vọng vì được người ta thổ lộ mà lại đơn giản như thế này. " Tiểu Thiên định trả lời sao?" Bàn tay rất không thành thật lại bắt đầu ăn đậu hủ.
Đương sự vẫn không phát hiện gì, vừa nghịch ngợm vừa chồm lên nói nhỏ vào tai Hoắc Minh Long, anh cũng nghe xù xi xù xì vài lời, nhưng nội dung thực khiến cho đại băng lãnh nào đó có thể thở dài nhẹ nhỏm trong lòng rồi. " Vậy chi bằng để Long nói với Lôi gửi thư đáp đến tận nhà cho học trưởng Tô gì đó luôn, được không?" Hoắc Minh Long cười nhạt nói.
" À, vậy đi." Tiểu Thiên cười đáp lại.
Ngày hôm sau, Tô Khải Phong thức dậy, khi cậu ta còn chưa kịp rời giường đi đánh răng rửa mặt thì đã thấy một phong thư màu cam đặt ở tủ đầu giường của mình, người gửi đề là Thuần Hi Thiên, hồi hộp mở lá thư ra, bên trong một lá thư to thật là to lại cũng chỉ có được 2 từ "Không thích".
Tô Khải Phong: "..." Cậu ta cứ như vậy mà bị từ chối sao?
----
Mọi việc lại bắt đầu đi vào trật tự cho đến cuối tuần. Trong lớp Z dạo này đang đồn thổi một loại tin tức, bọn họ nghe đâu sắp có người chuyển vào lớp học này, chương trình học cũng chỉ bắt đầu chưa đến một tháng, nên chắc học sinh sẽ chuyển vào kia cũng không gặp trở ngại gì. Nhưng mà lớp Z, trước giờ ít khi tuyển thêm thành viên mới, chuyện của Tiểu Thiên đã gây nên một làn sóng bài xích may nhờ cuộc kiểm tra đầu năm mà tạm sóng yên biển lặng, lần này lại tuyển thêm người, nếu người này không có gia thế hùng hậu hoặc không có trình học thiên tài thì e là lại gặp không ít rắc rối đây.
Nhưng suy cho cùng, sự xuất hiện của người này trong lớp Z quả nhiên cũng gây ra một sự xôn xao không nhỏ, loại náo nhiệt này lại có xu hướng tiếp nhận. Bởi vì xét về thân phận hay địa vị gia tộc trong lớp Z mà nói có thể không thua bất kì ai.
Giờ sinh hoạt lớp...
Sau khi đã ổn định trật tự tất cả học sinh trong lớp học, ai cũng đã ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình duy trì tư thế sẳn sàng đón địch rồi, thì giọng của cô giáo chủ nhiệm mới cất lên. " Cô nghĩ là các em cũng nghe được thông tin trong lớp Z chúng ta sẽ lại có người mới chuyển vào, người này là con gái cưng của Tổng giám đốc Ái Nhĩ Kha, hiện là người đứng đầu của tập đoàn tài chính Tư Ái Nhĩ - Ái Nhĩ Lệ Linh. Chúng ta cùng chào đón thành viên mới nào."
Bên ngoài một bóng dáng nho nhỏ bước vào, một thân mái tóc màu nâu xinh đẹp dài quá eo, gương mặt nhỏ nhắn với đường nét tinh xảo thanh lịch, gò má khẽ hồng, mi dài hơi cong khẽ chớp, một đôi mắt đen xinh đẹp như hắc bảo thạch, cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo, môi nhỏ xinh xắn, tất cả tạo nên ngũ quan hài hòa và cân đối, kiêu ngạo mà tao nhã, tất cả tạo nên một cô gái có vẻ ngoài như búp bê lại tràn đầy sức sống, ngay khi bước vào lớp đã thu bắt được mọi ánh mắt nhìn đến. " Chào các bạn, mình Ái nhĩ Lệ Linh, rất mong nhận được sự giúp đỡ của mọi người. Khi cuối đầu trong con ngươi lóe lên một tia tinh quang khó phát hiện, trong đó còn có sự đắc ý và mong đợi. Giống như mọi chuyện đều đã được sắp xếp xong chỉ còn khởi động là hoàn thành.
Nhìn gương mặt đầy tự tin cùng xinh đẹp đang đứng trước lớp đó, Tiểu Thiên cơ hồ nhìn ra được sự phát triển của một cô bé ngày nào, cũng nhận ra được người đó là ai, đã năm năm không gặp quả thực thay đổi đến khiến người ta nhận ra. Quả nhiên chính là cô gái đó.