“Tiên sinh, anh không thể đi vào!” Thương Nhĩ Kỳ bị bảo vệ ngăn lại trước cửa đại sảnh, nhưng lửa giận đang ngày càng dâng cao trong lòng, Thương Nhĩ Kỳ giờ như con gấu đã nổi điên, không để ý ngăn trở, khí thế sắc bén mà đường hoàng, bước thẳng vào trong đại sảnh tập đoàn SK.
Sắc mặt lễ tân trắng bệch vì lo sợ, thấy Thương Nhĩ Kỳ mạnh mẽ đi vào thì nhanh chóng gọi điện thông báo cho Âu Thừa Duẫn.
“Đinh” Hai người bảo vệ định tiến lên ngăn Thương Nhĩ Kỳ lại thì cửa thang máy chuyên dụng mở ra. Âu Thừa Duẫn đã thay một bộ véc màu xám bạc, thân hình cao lớn xuất hiện trước mặt Thương Nhĩ Kỳ.
“Âu Thừa Duẫn!” Thương Nhĩ Kỳ lập thức thoát khỏi sự khống chế của hai người, xông lên vung nắm đấm vào khuôn mặt tuấn tú của Âu Thừa Duẫn, miệng mắng chửi: “Mày thật là khốn nạn!”
Hai mắt Thương Nhĩ Kỳ đỏ ngầu vì tức giận, ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm người đàn ông vô tình vô nghĩa, định vung nắm đấm lần nữa với Âu Thừa Duẫn thì cành tay bị giữ lại, Âu Thừa Duẫn từng được huấn luyện chuyên nghiệp, có thêm vài người như Thương Nhĩ Kỳ nữa thì cũng không phải là đối thủ của anh.
“Mọi người lui hết ra đi!” Âu Thừa Duẫn ra lệnh khi thấy bảo vệ định tiến lên kéo anh ta ra, nhất thời, trong đại sảnh không có một bóng người.
Âu Thừa Duẫn đẩy Thương Nhĩ Kỳ một cái, làm anh ta loạng choạng, suýt thì đứng không vững.
“Nổi điên cái gì?” Âu Thừa Duẫn lau nhẹ khóe miệng rớm máu, hành động lưu loát và dứt khoát.
“Mày đã làm gì Vận Nhi? Hả?” Thương Nhĩ Kỳ không cam lòng, tiến lên túm áo của Âu Thừa Duẫn, quát ầm lên như mất đi lí trí, “Âu Thừa Duẫn, mày còn là con người sao? Tra tấn cô ấy thành ra như vậy?”
“Xem ra anh đưa cô ấy đi rồi!” Âu Thừa Duẫn cười lạnh vẻ đã hiểu rõ, nắm cổ tay Thương Nhĩ Kỳ đang túm áo anh, đẩy anh ta ra, “Chuyện của tôi và Tô Vận Nhi, anh không cần xen vào!”
“Mày có phải là thằng đàn ông hay không?” Thương Nhĩ Kỳ vừa tức vừa vội, bản thân từng luyện Tae-Kwon-Do năm năm, mà căn bản chằng là gì ở trước mặt Âu Thừa Duẫn, nhưng nghĩ đến lúc mình ôm Tô Vận Nhi, toàn thân cô ấy đầy vết máu, trong lòng đau đớn nghĩ, nếu mình không tới kịp lúc, Vận Nhi có thể sẽ không sống được. Mà việc xảy ra ở trước cửa công ty của anh ta, anh ta cũng không thèm quan tâm cô ấy như thế nào. Tim của anh ta đều là sắt đá cả sao?
“Anh lấy tư cách gì mà dạy dỗ tôi? Đối xử với cô ấy như thế nào là việc của tôi, vì cô ấy là người đàn bà của tôi!” Gương mặt Âu Thừa Duẫn dữ tợn, nhìn có chút vặn vẹo, Tô Vận Nhi, tốt lắm, đàn ông một người lại một người nguyện ý vì cô mà khuất phục.
“Bắt nạt đàn bà con gái, thì có gì hay ho! Âu Thừa Duẫn, mày thật đáng khinh!” Thương Nhĩ Kỳ không ngờ anh ta vẫn không có ý hối cải, mu bàn quệt qua mũi, ánh mắt khinh thường của Thương Nhĩ Kỳ thực sự khơi dậy sự tức giận của Âu Thừa Duẫn. Bản thân anh đã đủ khó chịu, mà anh ta còn không sợ chết mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.
“Thương Nhĩ Kỳ, tốt nhất trước khi nói anh nên đảm bảo mình có đủ đảm lượng để gánh chịu hậu quả của lời nói đó, sự nhẫn nại của tôi cũng chỉ có hạn thôi! Khuôn mặt dữ tợn của Âu Thừa Duẫn như phủ một lớp sương lạnh.
“Mẹ kiếp! Mày đừng mang cái vẻ mặt giả bộ nữa!” Thương Nhĩ Kỳ không để ý hình tượng mà lớn tiếng chửi mắng. Nếu không phải thân thủ của anh không bằng của anh ta, anh sẽ đánh cho anh ta răng rơi đầy đất! Vẻ mặt Thương Nhĩ Kì phẫn hận gườm gườm nhìn Âu Thừa Duẫn.
“Tô Vận Nhi nói gì với anh? Tôi thật sự đã xem nhẹ cô ta, nhanh như vậy đã sà vào lòng người khác, quả nhiên giống mẹ cô ra, đều là đồ đê tiện!” Âu Thừa Duẫn không phải kiểu người đi sỉ nhục người khác, nhưng Thương Nhĩ Kì đã động vào điểm mấu chốt của anh. Điều càng khiến anh cảm thấy tức giận là, anh ta là một ngôi sao quốc tế, nhưng lại vì người phụ nữ Tô Vận Nhi này mà không màng hình tượng động thủ với anh.
Anh không muốn thừa nhận là mình ghen tỵ, đúng vậy, anh ăn giấm đấy, anh không muốn người đàn ông khác đối xử tốt với cô!
“Âu Thừa Duẫn, mày câm miệng cho tao!” Thương Nhĩ Kì tức giận muốn tiến lên đánh cho hắn ta một đấm, nhưng Âu Thừa Duẫn lại dễ dàng tránh thoát. Ở địa bàn của anh, chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay, Thương Nhĩ Kì đừng mong rời khỏi đây mà toàn thân không có vết thương nào.
“Một cô gái tốt như Vận Nhi, vậy mà mày lại nhẫn tâm đối xử với cô ấy như vậy? Mày có còn nhân tính hay không?” Thương Nhĩ Kì không thể ngờ rằng, ngay cả cốt nhục của mình mà anh ta cũng không buông tha. Phải có thâm cừu đại hận như thế nào, mới khiến hắn ta trở nên đáng sợ như vậy, mới đối xử tàn độc với một người con gái xinh đẹp thiện lương như thế.
“Cô ấy làm sao?” Dường như nhận ra trong lời của Thương Nhĩ Kì có điều kì quái, Âu Thừa Duẩn cảm thấy có điều bất thường. Chiều nay lúc gặp cô, tinh thần cô có vẻ hoảng hốt, nhưng điều này không đủ khiến cho Thương Nhĩ Kì đến đây gây sự với anh.
Dù sao, người có lập trường lớn hơn là Tô Thượng Đông cũng còn chưa đến tìm anh.
“Cô ấy sẩy thai! Thiếu chút nữa sẽ chết mày có biết hay không?” Thương Nhĩ Kì hừ lạnh một tiếng, kinh ngạc khi thái độ Âu Thừa Duẫn thay đổi, chẳng lẽ anh ta không biết mình đã gây ra chuyện gì cho cô ấy sao?
“Anh nói gì? Sẩy thai? Cô ấy mang thai?” Âu Thừa Duẫn như thể nghe được một tin tức khó có thể tin, kích động túm lấy áo của Thương Nhĩ Kì, đôi mắt thâm thúy tràn ngập kinh ngạc.
Tô Vận Nhi, cô mang thai con của anh?
“Đừng nói với tôi là anh không biết!” Thương Nhĩ Kì không bỏ qua nét mặt nào của Âu Thừa Duẫn, thừa dịp anh ta không để ý, đá một cái thật mạnh, đầu gối Âu Thừa Duẫn đau nhói, lập tức nửa ngồi nửa quỳ trên nền nhà bằng đá cứng rắn.
“Cô ấy đâu? Tô Vận Nhi giờ ở đâu?” Trong mắt tràn ngập sự vội vàng, bây giờ anh mới hậu tri hậu giác nhận ra, sao lúc ấy anh lại không nghĩ đến, lúc cô đến tìm anh có chút bất thường. Tại sao anh lại không nghĩ đến điều này, khi quan hệ anh không hề dùng biện pháp ngừa thai, tại sao anh lại không nghĩ đến khả năng là cô sẽ mang thai con của anh?
Nhưng là, anh còn chưa biết đến sự tồn tại của đứa bé ấy, nó đã không còn…
Âu Thừa Duẫn anh chưa bao giờ làm việc mà mình sẽ hối hận. Cho dù đứa bé đó là ngoài ý muốn, nhưng anh lại biết được từ miệng của một gã đàn ông khác. Tô Vận Nhi rõ ràng có cơ hội nói cho anh biết, chẳng lẽ cô không muốn đứa bé ấy sao?
“Bây giờ anh đang giả từ bi mèo khóc chuột sao? Cái thai của cô ấy vốn không ổn định, lại mắc mưa, sao anh có thể để cô ấy đứng dưới mưa mà không quan tâm, nếu không phải tôi nhìn thấy cô ấy ngã ở trước cửa công ty cỉa anh, cô ấy sẽ thế nào, anh có nghĩ đến không?” Cơn giận của Thương Nhĩ kì bộc phát rít gào với Âu Thừa Duẫn.
“Người phụ nữ chết tiệt này, quá ngu ngốc!” Âu Thừa Duẫn không biết, anh không biết cô ấy mang thai. Vì sao biết được việc cô phải chịu sự đau khổ này, sự rối rắm trong lòng anh lại càng lớn. Chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào dám mang thai con của anh mà không có sự cho phép của anh.
Nhưng cô ấy không giống với người khác, cô ấy là Tô Vận Nhi, là người con gái duy nhất mà anh động lòng.
Giữa bọn họ, vậy mà đã từng có một đứa con!
Bây giờ Âu Thừa Duẫn phát hiện, thù hận gì đó, trong mắt anh giờ đây đều không quan trọng bằng an nguy của cô. Lúc anh biết được khi anh đi rồi cô ngã ở ven đường, anh hận chính bản thân mình sao khi đó không quay lại nhìn cô một lần.
Rõ ràng, anh luyến tiếc cô như vậy!
Tô Vận Nhi, người phụ nữ ngu ngốc này, tôi phải làm gì với em đây?
Không bỏ được, khuông buông tay được, nhưng lại vì quan hệ đối lập lẫn nhau, bọn họ không có khả năng ở bên nhau!