Tô Ân Huệ đi đến cửa
bệnh viện thì nhìn thấy một chiếc xe Lamborghini đỗ trước mặt, cô nhận
ra ngay người ngồi trong xe là Tín- người đàn ông cô gặp ở tập đoàn SK.
“Tô tiểu thư, tối hôm qua cô có nhìn thấy chiếc nhẫn mà Điện hạ làm rơi?”
Tín từ biệt thự ở lưng chừng núi tới, anh tìm ở đó nhưng không thấy vật
mà Âu Thừa Duẫn muốn tìm, nên mới phải gặp cô ta để hỏi.
“Không
thấy, hôm qua anh ấy chỉ đến một lúc rồi rời đi luôn, sao tôi có thể
nhìn thấy?” Tô Ân Huệ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tín mà nói, sao Âu
Thừa Duẫn không tự đến tìm mình, chẳng lẽ đến nhìn mặt mình, anh ấy cũng không muốn sao?
“Vậy thì đã quấy rầy cô rồi, xin cáo từ!” Tín cố ý nhìn cô ta như muốn đánh giá lại sự chính xác của lời nói đó, rồi sau đó mới khởi động xe rời đi.
Tô Ân Huệ nhìn theo chiếc xe cho
đến khi mất dạng, rồi cất bước, tiếng giày cao gót khua cộc cộc trên mặt đường, ngón tay nắm chặt quai túi đeo trên vai.
Tín đem tình
huống báo lại cho Âu Thừa Duẫn, trên mặt anh dường như lóe lên chút thất vọng, khoát tay với Tín, để anh ta ra ngoài, một mình ở lại trầm tư
trong văn phòng rộng lớn.
Chẳng lẽ kỷ niệm, ý nghĩa cho cuộc hôn nhân này của bọn họ cũng không còn sao?
Ý nghĩa mà anh muốn biểu đạt, cũng nhận ra Vận Nhi rất thích chiếc nhẫn đó, là do ý nghĩa mà chiếc nhẫn đem lại.
“Tổng giám đốc, Tô tổng của Viễn Thái muốn gặp anh.” Âu Thừa Duẫn từ điện
thoại nội bộ nghe thấy thông báo của Vu Nhuế liền ra lệnh: “Để anh ta
vào đi!”. Tô Thượng Đông đến để khởi binh vấn tội sao?
“Có việc
gì?” Âu Thừa Duẫn vừa cắt điện thoại, Tô Thượng Đông đã đẩy cửa bước
vào. Âu Thừa Duẫn cười nhẹ, nhìn Tô Thượng Đông đi đến trước mặt, tay
cầm hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
“Âu Thừa Duẫn, mày làm gì
cũng nên có chừng mực thôi!” Cho đến hôm nay Tô Thượng Đông mới biết, em gái mà mình xem như bảo bối lại bị tên đàn ông trước mặt xem là đối
tượng để trả thù, nếu bản thân có thể tìm ra manh mối về thân thế của
Vận Nhi, có lẽ đã ngăn chặn được việc hắn ta làm.
“Lời này của Tô tổng là có ý gì?” Ngón tay Âu Thừa Duẫn gõ nhịp trên mặt bàn thủy tinh, liếc thấy Vu Nhuế mang hai tách cà phê tiến vào mà không chú ý đến mùi
thuốc súng tràn ngập trong văn phòng, mắt hướng Vu Nhuế ra hiệu, cô ta
lập tức đặt cà phê và đi ra ngoài.
“Mày đã sớm biết quan hệ giữa
tao và Vận Nhi đúng không?” Vài lần trước Âu Thừa Duẫn ám chỉ làm Tô
Thượng Đông vẫn còn rối rắm, hắn ta đã sớm nhận ra, Vận Nhi và anh không phải anh em ruột, nhưng vẫn không lộ ra, thận trong như thế, vì muốn
đem ân oán đời trước trút giận lên người Vận Nhi sao?
Cô ấy vô tội mà!
Không dám nghĩ đến, nếu Vận Nhi biết mình vẫn sống bên một kẻ xảo trá như thế, liệu có phải gục ngã hay không?
“Tô tổng che dấu thật giỏi, tôi còn đang tự trách mình không nhận ra ngay
từ khi nhìn thấy anh lần đầu tiên đây!” Âu Thừa Duẫn một tay vuốt cằm,
một tay hướng Tô Thượng Đông làm tư thế “mời”, động tác tự nhiên mà tao
nhã bưng tách cà phê trang trí tinh xảo, nhấp một ngụm. Thật đắng, cà
phê hôm nay dường như đắng hơn mọi khi rất nhiều.
Lần đầu tiên
nhìn thấy ánh mắt đặc biệt của anh ta khi nhìn Vận Nhi ở biệt thự, chính bản thân mình hoài nghi, một người đàn ông khôn khéo như vậy, sao lại
để lộ sơ hở trước mặt mình, có khi là vì quá áp lực đi? Tô Thượng Đông
yêu Vận Nhi, chính là tình cảm lσạи ɭυâи bị cấm đoán!
“Dừng lại
đi! Buông tha cho Vận Nhi!” Hai tay Tô Thương Đông chống mạnh lên mặt
bàn làm việc, cánh tay phản chiếu hình cong cong trên mặt bàn bằng thủy
tinh trong suốt. Trong mắt của Tô thượng Đông là sự khống chế sắp đến
lằn ranh của sự giới hạn. Chẳng sợ phải trả giá bằng mọi thứ anh có, anh cũng muốn bảo vệ tốt Vận Nhi!
“Không cần anh đến nói cho tôi
biết nên làm gì, Tô Thượng Đông, chỉ là Tô Ân Huệ và Tô Vận Nhi mà thôi, tôi chưa khiến Tô gia sụp đổ hoàn toán, anh đã nên hài lòng rồi!” Ánh
mắt Âu Thừa Duẫn lạnh như hàn băng, dùng ánh mắt còn âm lệ hơn để đón
nhận con ngươi phẫn nộ của Tô Thượng Đông.
“Mày biết Tô gia là vô tội, vậy Vận Nhi còn không phải như thế sao?” Nắm tay của Tô Thượng
Đông đạp mạnh lên mặt bàn thủy tinh. Đều do anh đã biết quá muộn, bây
giờ ngăn cản anh ta như thế nào đây?
“Hướng Chỉ Lan đã chết,
đương nhiên Tô Vận Nhi phải trả nợ thay cho bà ta, anh yên tâm, tôi sẽ
không lấy mạng của cô ây!” Nụ cười của Âu Thừa Duẫn mang theo tàn nhẫn
và ác độc. Đôi khi, sống không bằng chết, mới là phương thức trả thù tốt nhất.
Nhưng là, anh không lường trước được rằng, trong trò chơi này, bị cuốn vào không chỉ có Tô Vận Nhi, còn có anh nữa…
“Đây là toán bộ số cổ phiểu của tập đoàn ở Mĩ mà tôi sở hữu, đổi lấy việc
anh buông tha cho Vận Nhi, có thể chứ?” Đáy mắt Tô Thượng Đông hàm chứa
sự cầu xin, tại giờ phút này, anh không còn là Tô đại thiếu gia luôn có
bề ngoài ngan nắp nữa, chỉ là một người đàn ông mong muốn bảo hộ được
người phụ nữ mà mình yêu thương mà thôi.
Âu Thừa Duẫn giương mắt
nhìn anh ta, AY là ngôi sao mới trong giới thương mại, chính anh cũng
không ngờ, một công ty có tiềm lực thị thường như vậy mà Tô Thượng Đông
lại dùng để bàn điều kiện với anh, đáng giá sao?
Địa vị của Tô
Vận Nhi trong lòng anh ta đã vượt qua giá trị tài sản bạc triệu đó?Vì cô ấy, Tô Thượng Đông thậm chí có thể buông bỏ mọi thứ mà mình đang sở
hữu!Có điều, cái mà Âu Thừa Duẫn anh không thiếu nhất, chính là tiền!
“Tô tổng thật sự hào phóng, ở trong lòng anh vị trí của em gái còn quan
trọng hơn cả bản thân!” Nếu như bị phá sản, anh ta có thể sẽ phải ngồi
tù, Tô Thượng Đông không phải không biết, nhưng lại vẫn khư khư cố chấp. Không thể không nói, anh rất bội phục dùng khí của anh ta!
“Đây
là chuyện của tôi, anh chỉ cần nói cho tôi biết, là gật đầu, hay là lắc
đầu?” Tô Thượng Đông đặt cược một lần cuối cùng, nếu như anh không thể
thay đổi được ý định của Âu Thừa Duẫn, vậy thì anh chỉ có thể mạnh mẽ
đưa Vận Nhi đi.
Anh sẽ không trơ mắt nhìn anh ta thương tổn cô,
cho dù là thương tổn tàn khốc về tinh thần, anh không cho phép anh ta
động vào Vận Nhi dù chỉ là một sợi tóc! Trước đó vài ngày, nhìn thấy cô
ấy vì Âu Thừa Duẫn biến mất mà thương tâm, anh đã chịu đủ rồi!
“Tôi đã nói, chỉ khi tôi buông tay, anh mới có cơ hội!” Âu thừa Duẫn ném văn kiện trước mặt về phía Tô Thượng Đông, bóng dáng kiêu ngạo đứng lên từ
ghế xoay, nói gằn từng tiếng, “Cho nên, câu trả lời của tôi là, không có khả năng!”
“Âu Thừa Duẫn, một ngày nào đó mày sẽ phải hối hận vì những hành đông của mình ngày hôm nay, đúng như mày nói, cơ hội chỉ có
một lần, nếu mày buông Vận Nhi ra, có nghĩa là sẽ không còn cơ hội có
được cô ấy nữa!” Tô Thượng Đông biết kết quả sẽ là như vậy, nhưng vẫn
không ngờ thái độ của Âu Thừa Duẫn lại kiên quyết như vậy.
“Nếu
anh nhìn mẹ mình mỗi ngày đều trôi qua trên xe lăn, thậm chí nói cũng
không thể nói, liếc nhìn bà ấy một cái cũng cảm thấy khó khăn, anh sẽ
hiểu sự tàn nhẫn của tôi hôm nay nhỏ bé như thế nào?” Sở dĩ Âu Thừa Duẫn ở lại đây, thậm chí không dám thường xuyên gặp Kiều Sa, chính là bởi
trong lòng anh sợ hãi, sợ hãi đối mặt với mẹ của mình. Anh là hoàng thất điện hạ cao quý, tổng giám đốc của tập đoàn Khóa Quốc, nhưng anh lại
không thể quyết định vận mệnh và sự sống chết của người khác.
“Vậy mày có nghĩ đến hay không, sự cố chấp thù hận của mày lại chỉ là một
việc ngoài ý muốn, một sự hiểu lầm?” Tô Thượng Đông nghe xong lời Âu
Thừa Duẫn, đang chuẩn bị rời khỏi lại dừng lại, xoay người nói.