Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 116: Càng chạy càng xa

Edit: Bướm Giang Hồ

"Tôi tới giúp em!" Thương Nhĩ Kỳ đi qua, lấy khăn mặt từ trong tay cô, cẩn thận giúp nàng lau tóc, tấm kính bên cạnh giường lớn cho ảnh ngược, nhìn như hai người đang dựa sát vào nhau, trong ánh mắt nhu tình của người đàn ông, chuyên chú nhìn cô gái bên cạnh, cô gái thẹn thùng buông xuống ánh mắt, một nmanf này thực đẹp, thật ấm áp.

"Tôi không có bạn gái!" Thương Nhĩ Kỳ tiến đến bên tai Vận Nhi, đột nhiên thốt ra một câu.

Cách cô như vậy gần, có thể nhìn thấy da thịt nhẵn nhụi bóng loáng của cô dưới ánh đèn càng trở lên trắng hồng mềm mịn, Vận Nhi ngồi chồm hỗm ở trên giường, đưa lưng về phía anh ta, trên người cô truyền đến hương thơm thiếu nữ giống như độc dược một trêu chọc tâm trí anh ta. Thương Nhĩ Kỳ cảm giác được cổ họng nóng lên, giọng nói cũng có chút khàn khàn rồi.

Cảnh xuân dưới váy ngủ như ẩn như hiện, anh ta dán vào phía sau lưng của cô, nhìn ngắm trước ngực đẹp của cô đến mê mẩn.

Trước kia từng tiếp xúc da thịt với rất nhiều nữ minh tinh, cũng không giống hiện tại máu nóng sục sôi như vậy, khiến anh ta không khống chế được cảm xúc.

"A?" Thời điểm Vận Nhi xoay người, thấy Thương Nhĩ Kỳ thở dốc, Vận Nhi biết nó đại biểu cho cái gì, trước ở dưới một mái hiên với Âu Thừa Duẫn, cô biết nó là đại biểu cho đàn ông có phản ứng.

Vận Nhi khẩn trương kéo chặt áo chính mình, lập tức cách xa anh ta, "Bản thân tôi đến đây đi!"

"Tôi nói sự thật!"

"..." Vận Nhi bị ánh mắt hông hồng quái dị của anh ta dọa phát sợ, anh ta vừa rồi nói cái gì,

A..., nghĩ tới.

Vận Nhi làm bộ không thèm để ý gật gật đầu, trong lòng lại bất ổn, vừa rồi sự mãnh liệt ở đáy mắt của anh ta,

Cô không nhìn lầm, Thương Nhĩ Kỳ lúc này, Vận Nhi cảm giác có chút nguy hiểm.

Có lẽ cô cũng không biết, thời điểm đối mặt với cô, lý trí của đàn ông cũng khống chế không nổi.

Thương Nhĩ Kỳ nhìn ra kinh hoảng trong ánh mắt của cô, cảm thấy ảo não chính mình có phải đã làm cho cô sợ rồi hay không.

Cố gắng khắc chế trướng hỏa trong cơ thể chính mình bình ổn, Thương Nhĩ Kỳ trấn định mở miệng.

"Tôi nói cô bé kia có phải lại suy nghĩ tới đàn ông hay không? Qua đây, tôi giúp em ôn lại vũ đạo ngày hôm nay một lần!"

"Ách..."

Vận Nhi vã mồ hôi, cô không khỏi hoài nghi cô có nhìn nhầm ánh mắt kia hay không, chẳng lẽ là cô hiểu sai ý rồi hả?

Nhìn bộ dáng anh ta, Vận Nhi ngầm vì ý nghĩ xấu xa của mình mà xấu hổ một phen, gương mặt ửng hồng đi ra khỏi phòng với anh ta, thì ra anh ta vẫn thiết kế đặc biệt một căn phòng âm nhạc, bên trong bầy đặt đĩa CD,dღđ。l。qღđ, còn có album của anh ta, trang phục diễn xuất, Piano, đàn ghi-ta, đàn dương cầm, nhạc cụ được đặt chỉnh tề.

Kỳ thật Vận Nhi rất vất vả, bài múa hai ngày tới, rốt cục sau cùng đã định, quay xong những vũ đạo hoa lệ, Vận Nhi vẫn còn đảm đương nữ chính trong MV của anh ta, không thể nghi ngờ rằng cô không có áp lực, về vũ đạo thì cô còn có chút tự tin, còn quay MV thì một xíu tự tin cô cũng không có.

Nhưng Riche nói cô có thể làm được, đạo diễn cũng nói cô rất phù hợp, bất đắc dĩ, thời gian lại rất ngắn, cô lần đầu ra trận, nhưng kết quả lại cực kỳ tốt, vốn là Riche sẽ đơn ca, có thêm sự góp mặt của cô mà rạng rỡ không ít.

Như vậy, có cũng có thêm một chút tin tưởng là mình sẽ làm được!

"Thực xin lỗi, Tô tiểu thư, tổng giám đốc hiện tại không thể tiếp khách!" Tô Ân Huệ không nghĩ tới cô đã tìm đến trước mặt anh, mà anh lại không muốn nhìn mặt cô, tất cả bi phẫn hóa thành ai oán, cô lại không thể hận anh.

Cô đứng ở đại sảnh SK đến tận trưa, cô chỉ muốn gặp anh một lần, như vậy có khó lắm sao?

Cho dù cô cam tâm tình nguyện làʍ t̠ìиɦ nhân của anh, anh cũng không muốn cho cô cơ hội sao?

Tô Ân Huệ không chống đối Âu Thừa Duẫn, trong lòng anh lại bị dày vò, đối với Tô Ân Huệ, ngay từ đầu cũng không hận thấu xương, hiện tại anh tàn nhẫn mới giúp cô được giải cứu.

Nhưng Tô Ân Huệ lại ngây ngốc muốn ở cạnh anh, cho dù biết yêu anh là như thiêu thân lao vào đốm lửa, cô cũng không hối hận.

"Điện hạ, Tô tiểu thư vẫn đứng ở đại sảnh!" Đã là lần thứ ba Tín đi vào văn phòng của Âu Thừa Duẫn, nhìn anh ngồi ngay ngắn trên ghế xoay, một tay xoa nhẹ cằm, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú ngoài cửa sổ,Tây trang bao quanh thân hình thon dài di chuyển đến cửa sổ, mở miệng nói.

Ánh mắt lạnh lùng của Âu Thừa Duẫn dần dần thu lại, l, trong mắt có chút thay đổi, "Tôi biết rồi!"

"Điện hạ..." Trên trán Tín chảy đầy mồ hôi, dường như vừa tiếp xúc với chị em nhà họ Tô, điện hạ có chút khác thường.

Đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, anh muốn anh ta thông báo hành tung của Tô Vận Nhi trong vòng hai ngày qua.

Ánh mắt Âu Thừa Duẫn lưu động, ngoài mặt thì không có gì lạ, trong lòng thì đã gió rít sóng gào rồi, từ khi nghe thấy cô gái đó và Thương Nhĩ Kỳ ở cùng một chỗ, các ngón tay gắt gao địa nắm thành quyền.

Cuối cùng vẫn cỗ kìm nén tức giận trong người, hai tròng mắt thâm thúy phát ra hàn quang.

Cứ để cho cô tự do vài ngày, anh còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.

"Đương" một tiếng, thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc được mở ra, bóng dáng kiêu ngạo của Âu Thừa Duẫn bước ra từ thang máy, ánh mắt bị mắt kính che khuất, cũng che đi chí khí nghiêm nghị toát ra từ toàn thân anh, bước đi mạnh mẽ của Âu Thừa Duẫn nện xuống nền đại sảnh, không đếm xỉa đến tiếng thán phục ngưỡng mộ xung quanh, ánh mắt như miếng băng mỏng.

"Duấn!" Bước đi bị một tiếng gọi kéo lại, Âu Thừa Duẫn xoay người, ánh mắt sắc bén quét một vòng bốn phía, ánh mắt tò mò kia lập tức thu về, Âu Thừa Duẫn lười nhác xoay người, đôi mắt đen như mực không nhìn ra cảm xúc, như nhìn một người không quen biết vậy,"Có chuyện gì?"

Tới cùng người thay đổi là cô hay là anh?

Tô Ân Huệ không rõ, ánh mắt ngập nước nhìn anh, giờ khắc này, nhìn thấy anh, tất cả ảo niệm đều ào ra, giờ cô mới biết mới biết, tình yêu đối với anh, sớm đã xâm nhập cốt tủy.

"Duẫn, phải đối xử với em như thể sao?" Ánh mắt gần như cầu xin, đôi mắt kia, Âu Thừa Duẫn thấy được ảnh ngược của mình trong đó,, phút chốc bỏ cánh tay của cô ra, giọng mỉa mai, nụ cười lạnh dương lên khóe miệng, "Tô Ân Huệ, cô chờ mong cái gì?"

Trong cặp mắt kia, anh không nhìn thấy một tia bóng dáng của Vận Nhi, bọn họ không phải chị em ruột sao?

"Anh và Vận Nhi đã ly hôn rồi sao? Em có thể..."

"Đừng có nằm mơ, cho dù tôi có ly hôn với Vận Nhi, tôi xó thể chọn bất cứ người phụ nữ nào, nhưng người phụ nữ đó tuyệt đối không phải là cô." Lời nói tuyệt tình, như kim tiêm đâm vào lòng Tô Ân Huệ,dღđ。l。qღđ, cô thiếu chút nữa đứng không vững.

Một khắc cô ngã vuống, Âu Thừa Duẫn đã đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cô, Tô Ân Huệ có thể nhìn ra một tia nhu tình trong ánh mắt đó, dù cho chỉ có một giây, cô cũng nhận ra!

"Thừa Duẫn..." Trong lúc đó, Tô Ân Huệ gắt gao bắt lấy Tây phục của anh, cô muốn bắt lấy tay anh, không buông ra, sẽ không có cơ hội lần thứ hai.

"Cơ hội chỉ có một lần, cô buông tay ra! Về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!" Ném ra một câu, Tô Ân Huệ bị anh đẩy ra.