Đào Tử Kiệt phát hiện gần đây mình có chút không bình thường.
Mất ngủ, mất ngủ nghiêm trọng, rõ ràng là cực kỳ mệt nhưng không cách nào đi vào giấc ngủ, cho dù có ngủ được, cũng rất dễ giật mình tỉnh lại. Sau đó cảm xúc tiêu cực lan tràn, nóng nảy bất an, muốn đại náo một hồi, nhưng năng lực không có chỗ sử dụng.
Cho nên khi Diệp súc sinh đưa cậu đến trước cửa tầng hầm, ném tới một con dao phay (thật sự không biết gọi nó là gì, có thể xem thêm
ở đây), bảo cậu đi gϊếŧ người, Đào Tử Kiệt cũng không có cách nào cự tuyệt.
Đào Tử Kiệt hai tay cầm dao, Diệp Sở Sinh theo sau vây chắc cậu, tay nắm chặt cánh tay đang cầm dao của cậu, hơi thở hừng hực.
“Bên trong đều là người bán đứng tôi, ở trong từ điển của tôi, phản bội tôi chỉ có một con đường chết.”
“Hừ, không hổ là súc sinh, muốn mượn tay tôi thanh lý môn hộ sao?”
“Sai rồi.”Diệp Sở Sinh ngậm vành tai cậu, gằn từng tiếng mà nói: “Tôi chỉ muốn mượn cơ hội này nói cho cậu, tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người đã phản bội tôi.”
Đào Tử Kiệt tránh khỏi hắn, cười lạnh: “Tôi vốn không trung thành với anh, tại sao lại phải phản bội anh.”
Nói xong, cậu đá văng cửa tầng hầm, cầm dao rảo bước đi vào.
“Thao, Diệp súc sinh tên biếи ŧɦái chết tiệt!”
Sau khi Đào Tử Kiệt thấy rõ hoàn cảnh bên trong, không nhịn được hung bạo rống lên một câu.
Tầng hầm âm u, trống trải lại chật chội, trong không khí tản ra hơi ẩm mốc bốc mùi, trên vách tường treo đầy vũ khí, đây chính là hiện thực của một cuộc đánh nhau kịch liệt.
“Mày là ai?”
Người vừa đặt câu hỏi là một người đàn ông cao to, cánh tay xăm trổ. Đào Tử Kiệt không nhìn hắn,
đảo mắt nhìn quanh, đối phương có bốn người, thoạt nhìn đều không phải thứ tốt đẹp gì.
Cậu bẻ cổ, nhếch môi nói: “Các vị, chào mừng đến với địa ngục.”
Sau đó vọt lên, một trận chém gϊếŧ liều mạng bắt đầu diễn ra.
Đối mặt với màn hình trực tiếp, hai mắt Diệp Sở Sinh sáng rực, nở nụ cười vừa quỷ dị vừa kinh người.
Quá tuyệt vời. thật sự quá tuyệt vời!
Thân thể của Đào Tử Kiệt lộ ra, cổ đeo vòng, hình ảnh múa dao chém người đẹp hơn bất cứ hình ảnh nào khác. Sức mạnh và sự dũng mãnh kia, giống như từ lúc sinh ra đã hòa vào xương cốt, không ai thích hợp để liều mạng hơn cậu.
Quả nhiên, áp lực càng lớn thì càng điên cuồng, đây là bản tính của dã thú.
Da đầu Mạc Bắc bắt đầu run lên, hỏi: “Lão đại, sao lại chơi đùa bằng cách này, chẳng lẽ anh không lo người chết sẽ là cậu ta sao?”
“Loại trình độ này mà không xử được thì đúng là phế vật, chết cũng không đáng tiếc.”
Quả nhiên là biếи ŧɦái, lời này Mạc Bắc chỉ dám giữ trong lòng.
Trong tầng hầm, Đào Tử Kiệt đã giải quyết xong người cuối cùng, cả người đẫm máu, cậu rút dao ra, đá văng người vô lực ngã vào mình, nhìn máy theo dõi giơ ngón tay giữa lên.
“Vứt vũ khi đi, sau đi tới đây.” Thanh âm Diệp súc sinh trong máy khuếch đại âm thanh truyền đến.
Đào Tử Kiệt mắt điếc tai ngơ, nhặt một gói thuốc lá trên mặt đất, lại lấy bật lửa trong túi của thi thể, lưng dựa vào bức tường phía sau, chậm rãi thở ra một làn khói trắng, nheo mắt hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ nicotin mang đến.
“Lão đại, anh chú ý hình tượng được không? Tôi vẫn còn ở đây mà.”
Diệp Sở Sinh kẹp chặt chân, cảm thấy bất lực đối với tiểu huynh đệ đang phất cờ hò reo của mình, vẫy tay nói: “Lại đây, cúi đầu thấp xuống một chút.”
“Làm gì?” Mạc Bắc dù có nghi vấn, nhưng vẫn đi qua khom người cúi xuống.
Một lát sau, Diệp Sở Sinh mới nhìn xuống đũng quần nói: “Chiêu này quả nhiên rất hiệu quả, mỗi lần nhìn mặt cậu, không quá ba giây sau hứng thú của tôi sẽ bị dập tắt.”
Mạc Bắc: “…..”
Bởi vì Diệp Sở Sinh lo Đào Tử Kiệt bị thương, cho nên cố ý gọi Mạc Bắc đến, kết quả không dùng đến, lại kêu người trở về.
“Bảo bối,
cậu
giỏi quá.” Diệp Sở Sinh lại ca ngợi.
Đào Tử Kiệt tránh khỏi ma trảo của hắn, vẻ mặt ghét bỏ.
Không thể phủ nhận, sau khi phát tiết, trong lòng cậu thoải mái hơn nhiều.
Diệp Sở Sinh nhanh chóng ôm lấy thắt lưng Đào Tử Kiệt, liếʍ lên miệng vết thương xinh đẹp của cậu, giọng nói phấn khích: “Vừa rồi biểu hiện của cậu thực sự quá tuyệt vời, tôi rất muốn thưởng cho cậu.”
“Muốn phạt thì phạt muốn thưởng thì thưởng, anh nghĩ mình là thần sao?” Đào Tử Kiệt vung nắm đấm về phía hắn.
Diệp Sở Sinh một tay bao lấy bàn tay của cậu, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh dữ tợn, cùng biểu cảm ôn nhu của hắn không tương xứng một chút nào: “Đúng vậy, tôi chính là thần của cậu, chúa tể duy nhất của cậu, chỉ cần cậu làm cho tôi vừa lòng, tôi có thể cho cậu cả thế giới.”
Dùng toàn lực công kích nhưng lại bị hắn dễ dàng kiềm chế, sắc mặt Đào Tử Kiệt biến hóa, ánh mắt u ám.
Cậu tốt nghiệp trường cảnh sát, sau đó nằm vùng ba năm, ở trên đường tuy rằng có chút danh tiếng, nhưng lại không thể sánh bằng Diệp Sở Sinh. Trong ấn tượng, số lần cậu gặp mặt người này chỉ đếm trên đầu ngón tay, lấy thân phận và địa vị của cậu lúc đó, chỉ có thể đứng xa xa nhìn về phía trước, cho nên cậu hiểu rất ít về Diệp Sở Sinh.
Điên cuồng, ác độc, tàn nhẫn, âm hiểm, không có nhân tính, có thù tất báo,…Đó đều là những đánh giá về hắn trên giang hồ, nhưng không ai nói rõ được, rốt cuộc Diệp Sở Sinh lợi hại đến mức nào.
Muốn giành thắng lợi, đầu tiên phải hiểu rõ kẻ thù của mình, đây là điều đầu tiên mà huấn luyện viên lúc trước dạy cho cậu.
Được một lúc lâu sau, Đào Tử Kiệt mới nói: “Tôi muốn đọc báo hôm nay.”
Diệp Sở Sinh nở nụ cười, hôn nhẹ lên môi của cậu: “Bảo bối, cậu vẫn không hiểu, tuy rằng tôi nói muốn thưởng cho cậu, nhưng thưởng cái gì là do tôi quyết định, cậu không có quyền lựa chọn.”
Đào Tử Kiệt híp mắt, nhân cơ hội cắn chặt môi. Diệp Sở Sinh coi như cậu chủ động, nắm chặt cằm cậu, cạy mở khớp hàm bắt đầu xâm chiếm, ở trong khoang miệng của cậu không kiêng nể gì mà công thành đoạt đất, đầu lưỡi ướŧ áŧ,
hơi thở nóng bỏng không để cho cậu kháng cự, vô hình đan thành thiên la địa võng.
Diệp Sở Sinh vì chứng minh mình là người thành thạo, quyết định cho Đào Tử Kiệt hít thở, nhưng điều kiện tiên quyết là phải làm tốt biện pháp phòng hộ.
Lúc này, Diệp Sở Sinh cười đến tà ác. Hắn định cho vào trong cơ thể Đào Tử Kiệt một cái cầu điện, nếu đối phương có ý đồ chạy trốn, liền ấn công tắc điện là chân cậu sẽ không còn sức lực, loại chủ ý hạ lưu như vậy, đương nhiên sẽ bị phản đối mạnh mẽ.
Diệp Sở Sinh cũng không miễn cưỡng, nhún nhún vai nói: “Cậu có thể cự tuyệt, nhưng những thứ cậu muốn cũng sẽ bị xóa bỏ.”
Đào Tử Kiệt dùng mắt lăng trì hắn ba giây, thỏa hiệp: “Biếи ŧɦái hết sức, anh đừng chạm vào tôi, tôi tự mình làm.”
“Không thể được, đây là lần đầu tiên của phía sau của cậu, ít nhất để tôi….ngón tay…”
Đào Tử Kiệt không lên tiếng, bởi vì cậu không có lời nào để nói.
“Đến đây đi, bảo bối, tôi sẽ thật dịu dàng.” Diệp súc sinh mắt tỏa ra hào quang.
“Cút! Anh cút xa lão tử ra! Tôi không muốn! Anh có gan thì giam cầm tôi cả đời đi!”
Diệp Sở Sinh cũng không miễn cưỡng cậu, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay là hai mươi chín tháng tám.”
Đào Tử Kiệt cả người chấn động, như vậy tính ra, cậu đã bị nhốt hơn ba tháng!
Điều này thật không có thiên lý, không có tôn nghiêm, mỗi ngày mở mắt ra là bốn vách tường, chuyện này còn kéo dài đến bao giờ nữa?
Thấy sắc mặt cậu thực sự khó coi, Diệp Sở Sinh thở dài: “Như vậy đi, từ nay về sau tôi sẽ mở rộng phạm vi hoạt động của cậu, đương nhiên, về phần mở rộng đến đâu, vẫn là do tôi quyết định.”
Đào Tử Kiệt nhắm mắt, nơi nào đó trong ngực lại bị xé ra, máu tươi đầm đìa.
Cậu xoay người sang chỗ khác, quỳ gối nằm sấp trên mặt đất, vểnh mông lên, tư thế hèn hạ đến mức bản thân cũng tự khinh thường chính mình.
Diệp Sở Sinh liếʍ liếʍ môi, khống chế hô hấp của mình, nắm lấy hông giữ chặt cơ thể cậu, mỗi một đường nét trên cơ thể đều mang đường cong xinh đẹp, tràn ngập năng lượng, để lộ sự dũng mãnh của chủ nhân.
Ngón tay có vết chai dọc theo cặp mông lướt xuống, đi tới cửa cúc đang khép chặt, cảm giác Đào Tử Kiệt vừa run lên, thân thể căng cứng, co rút.
“Thả lỏng một chút, nếu không cậu sẽ rất khó chịu.” Diệp Sở Sinh khàn giọng nói.
“Anh con mẹ nó nhanh lên! Đừng nói nhiều như vậy!”
Ánh mắt Diệp Sở Sinh lạnh lùng, mạnh mẽ đem ngón trỏ đi vào, thô bạo mà nới rộng. Đào Tử Kiệt gắt gao bám vào nền đất, kiềm nén đau đớn cùng sỉ nhục, cắn chặt môi đến bật máu.
Cầu điện hình trứng chim loại lớn, đối với người chưa từng trải nghiệm qua như Đào Tử Kiệt mà nói, chắc chắn đi vào không dễ dàng chút nào. Bên trong cậu
chặt đến mức làm cho Diệp Sở Sinh cảm thấy vừa thích vừa phiền não, vì thế hắn liếʍ ngón tay mình, nhờ nước bọt làm ướt rồi lại tiến công.
Hai người đều nhẫn nại hết sức, tiếng hít thở ồ ồ đè lên nhau.
Diệp Sở Sinh tuyệt đối không phải quân tử, lúc chưa có được cậu trong đầu hắn đã có vô số ý nghĩ muốn chiếm giữ cậu.
Nhưng khi Đào Tử Kiệt thật sự rơi vào trong tay hắn, thì hắn lại không vội vã như vậy nữa. Giống như khi con người ta quá đói khát…thì bữa ăn sáng không thể thỏa mãn được cơn đói bụng, thứ hắn muốn chính là một bữa tiệc lớn, một bữa tiệc có thể đem lại cho hắn vui sướиɠ tràn trề. Đơn phương cường bạo và phát tiết, tuyệt đối không phù hợp với mỹ quan của hắn.
Bởi vậy có thể thấy được, Diệp súc sinh không chỉ độc ác với người khác, mà còn không nương tay với chính mình!
Đào Tử Kiệt cố kìm nén sự khó chịu đi vào trong phòng thay đồ, tiếp đó há hốc mồm.
Trên giá có đủ loại quần áo rực rỡ, ngay cả cà-vạt, khăn choàng cổ, găng tay cũng đầy đủ. Mấy thứ này đều là đồ mới, dựa vào số đo của cậu để làm, Diệp súc sinh hóa ra đã dự tính từ lâu. Buồn cười là cậu lại ở trong căn phòng trống trơn cách vách ngây người ba tháng!
“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Đào Tử Kiệt nhìn cửa kính xe hỏi, chiếc Bentley màu đen lao vun vυ't, cảnh sắc trên đường đều lướt qua rất nhanh.
Diệp Sở Sinh không đáp, tay lục tìm trong túi, ấn mở nút điều khiển từ xa.
Đào Tử Kiệt không kịp chuẩn bị, dòng điện mạnh mẽ ở trong cơ thể tàn sát bừa bãi, cảm giác nóng bỏng làm cho cậu thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng, ngồi trên ghế phía sau ôm bụng.
Diệp Sở Sinh túm tóc cậu, bắt cậu nhìn vào mắt hắn nói: “Nhớ kỹ, tôi muốn cậu đi đâu, làm cái gì, cậu chỉ có thể tuân theo, tôi không thích nghe nghi vấn dài dòng.”
Diệp Sở Sinh hôn lên đôi mắt đỏ ngầu, hưởng thụ sự khống chế phẫn hận của cậu. Đào Tử Kiệt, tôi muốn cậu phải tuyệt đối phục tùng tôi vô điều kiện.
Xe xuyên qua đường ngầm dưới đáy biển, đừng ở bãi đỗ xe ngầm của tòa án trung cấp đảo Hồng Kông.
“Không được rời khỏi phạm vi tầm mắt của tôi.” Diệp Sở Sinh bỏ lại câu nói, vỗ vỗ mặt cậu đi xuống xe.