Bang Chủ Đoạt Yêu

Chương 3

Vương Đại bị cận vệ của Hắc Lạc Kiệt triệu đến lập tức xử lý chuyện của Bạch Sấu Hồng, khi anh ta nhìn chằm chằm người con gái ngủ say trước mắt, không khỏi cau mày. Theo kinh nghiệm nhiều năm của anh ta, loại phụ nữ này làm sao có thể được bang chủ yêu thích.

Anh không hài lòng nói với cận vệ “Cô này là ai? Mặt chả đẹp, dáng chả ngon, để tôi đổi người khác.”

”Cô ấy do hai vị phó bang chủ đưa tới, bang chủ dặn dò không muốn người phụ nữ của người như khúc gỗ trên giường, cậu nghĩ cách giải quyết vấn đề này, bang chủ ước chừng sẽ đến sau 40 phút nữa.” Sau khi nói xong anh lập tức rời đi, thân là vệ sĩ không thể rời khỏi cạnh đại ca lâu được.

Vương Đại biết người phụ nữ này do hai phó bang chủ đưa tới, cũng không dám nhiều lời, vội vàng ra lệnh cho nữ giúp việc giúp đỡ đưa Bạch Sấu Hồng hôn mê vào phòng tắm rửa, sau đó đặt lên giường.

Không muốn cô gái này như khúc gỗ trên giường, đây với Vương Đại mà nói chẳng phải chuyện khó, chỉ cần cho cô số lượng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa phải, sẽ mặc người đàn ông tùy ý, cũng sẽ yêu cầu đòi hỏi nhiều sự chăm sóc hơn.

Vương Đại lộ ra nụ cười đắc ý, lấy ra một viên thuốc giao cho nữ quản gia, nữ quản gia và nữ giúp việc nâng Bạch Sấu Hồng dậy, sau khi cho uống xong, mọi người lập tức rời khỏi thuê phòng.

******

Hắc Lạc Kiệt lấy tay mở cửa phòng ra, anh mặc áo đen, bước nhanh đến bên giường, mắt sáng như đuốc đánh giá Bạch Sấu Hồng trên giường.

Qua nửa ngày, anh khom người nhấc khăn mỏng ném sang một bên, ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm thân hình tuyệt đẹp không một mảnh vải.

Vốn cảm thấy cô có chút mảnh mai, nhưng khi thân hình trắng nõn không tỳ vết của cô hiện ra trước mắt anh, anh vô cùng vừa lòng nhìn cảnh đẹp trong mắt.

Lông mi dài, cân xứng với cái miệng nhỏ hồng làm người ta muốn âu yếm, bộ ngực tuyết trắng đầy đặn làm cho người ta khát vọng, bụng phẳng, đùi ngọc thon dài, còn có nơi thần bí làm cho người đàn ông cảm thấy hưng phấn kia, không khỏi khiến anh xem đến ngây ngốc.

Hắc Lạc Kiệt vội cởϊ áσ trên người, lộ ra thân hình nam tính rắn chắc, ôm chặt thân thể mềm mại của cô, cúi đầu đoạt lấy vị ngọt từ đôi môi đỏ mọng.

Anh không khách khí cạy mở cánh môi cô ra, nếm rượu ngon ở môi cô, anh đã hoàn toàn bị khơi ngọn lửa du͙© vọиɠ.

Bạch Sấu Hồng mơ mơ màng màng tỉnh lại, thần trí như đi ra từ trong sương mù, lại bị một cảm giác kỳ lạ mê hoặc.

Cô nhẹ nhàng vặn vẹo thân hình, cố gắng loại bỏ cảm giác khó hiểu này, không ngờ ngược lại khiến cho phản ứng của anh càng thêm nóng, anh hôn vành tai mẫn cảm của cô, nhẹ nhàng trêu đùa cô, dường như chờ cô tỉnh lại mà trêu chọc cô.

Bàn tay to của anh âu yếm vuốt lên bộ ngực sữa nõn nà của cô, nụ hoa phấn hồng tựa hồ mời gọi anh chạm vào, nhấm nháp. Anh nhịn không được khẽ ngậm nhẹ nụ hoa của cô, răng vừa cắn vừa liếʍ trêu chọc, một tay chậm rãi dao động trên người cô.

Cảm giác xa lạ tập kích trong lòng cô lần nữa, lửa nóng khó hiểu tràn ngập trong cô.

Bạch Sấu Hồng từ từ mở hai mắt, ánh mắt mê man nhìn chằm chằm người đàn ông đang bận rộn trên người cô, cô phát ra tiếng rêи ɾỉ, “Anh…”

Hắc Lạc Kiệt ngẩng đầu đón nhận ánh mắt khó hiểu kia của cô, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác, tay di chuyển đến giữa hai chân cô, người cô đông cứng, phát ra một tiếng hô nhẹ, hai mắt mở to nhìn anh, không thể tin được đây là sự thật.

Hai tay của anh lại hướng lên trên di động đến trước ngực cô, ngón tay thon dài vuốt ve nụ hoa của cô, sức lực khi thì mềm nhẹ khi thì cuồng dã, bộ ngực sữa của cô chậm rãi vươn thẳng lên.

Anh hiện lên vẻ mặt đắc ý, một tay vẫn thăm dò nơi tư mật của cô, một tay kia khẽ vuốt tóc cô, ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm hai mắt mê mang của cô, lúc này anh mới hiểu được cô đã bị hạ thuốc, cô gái trinh tiết nháy mắt liền biến thành người con gái lẳиɠ ɭơ.

Anh không muốn dựa vào thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ để có được cô, nhưng lúc này anh đã không còn cách nào để rút tay về, chỉ có thể quát cô thần trí không rõ ràng: “Nhìn anh! Nhìn anh!”

Bạch Sấu Hồng bị tiếng hô như sấm của anh làm sợ, theo lời nhìn về phía anh, có chút hoang mang nghĩ: anh ta là ai vậy? Sao cô phải nhìn anh?

Tay giữ tóc cô lại ra sức, khẽ đau đớn làm thần trí cô khôi phục một chút, kinh ngạc hỏi: “Anh là ai?”

Cô nhận thấy được hai người trần trụi ở cùng một chỗ, áng mây đỏ lập tức che kín mặt cô, giãy giụa muốn đẩy anh ra, nhưng anh dùng thân hình cường tráng đè chặt lên cô.

“Hắc Lạc Kiệt! Nhớ kỹ tên này!” Dù cho anh dựa vào thuốc mới có được cô, cũng phải để cô biết anh là ai

Cô thuộc về Hắc Lạc Kiệt anh!

Không biết nguyên nhân gì, biết rõ hành vi thân mật quá độ với đàn ông là không đúng, nhưng trong cơ thể cô có một loại cảm giác vô cùng sung sướиɠ, cô nhẹ nhàng cắn cánh môi, ánh mắt mê man nhìn anh.

Tay kia của anh đặt giữa hai chân cô, khiến cho cô hơi kháng cự, lại bị tác dụng của thuốc làm phát ra tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ.

“Nhìn anh nói, anh là ai!” Anh để cô nhìn anh, không để cô trốn khỏi ánh mắt anh ngón tay lặng lẽ thâm nhập vào cấm địa chưa từng ai thăm dò của cô. Thân thể mềm mại của cô không nhịn được run rẩy, trong miệng phát ra rêи ɾỉ kịch liệt.

Tóc bị anh kéo đau khiến cô lại khôi phục chút thần trí, cô cố gắng tập trung ánh mắt nhìn anh, nghi hoặc hỏi: “Anh… Là… Ai?”

“Hắc Lạc Kiệt! Gọi tên anh!” Anh nhất định phải nghe thấy tên anh từ miệng cô, thật giống như là tuyên bố quyền sở hữu của anh với cô.

Hắc Lạc Kiệt?

Bạch Sấu Hồng dưới tác dụng của thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thần trí lại trở nên hỗn loạn, không biết tên này có ý nghĩa gì với cô, cô chỉ biết là thân mình giống như bị lửa đốt, tựa hồ đang khát cầu gì đó, cô nâng bàn tay nhỏ bé vuốt lên gương mặt tuấn mỹ của anh.

Anh lại níu chặt tóc cô, hai mắt nhìn thẳng cô hỏi: “Anh là ai?” Anh nhịn du͙© vọиɠ mãnh liệt xuống, muốn nghe được cô gọi tên anh.

Cô từ trên thiên đường rơi xuống nhân gian, khó hiểu nhìn lại anh, không nhịn được rêи ɾỉ.

“Không nói, anh sẽ không thỏa mãn em, nói mau!”

Bạch Sấu Hồng tập trung tinh thần nhớ lại, lại chẳng nhớ ra gì cả.

Tay cô đặt lên mặt anh, cả người nóng rực làm cô khổ sợ, thật muốn thoát khỏi loại thống khổ này.

“Gọi tên anh, nếu không anh sẽ không làm gì hết.” Anh cố nén lửa nóng sắp nổ mạnh, cố đạt được thứ anh muốn.”Anh là ai?”

Cô thất bại rêи ɾỉ, thân thể mềm mại bất an vặn vẹo, khiến cho lực nhẫn nại của anh kém chút nữa hỏng mất mà trực tiếp muốn cô.

“Nói! Hắc Lạc Kiệt!” Giọng anh vi cố nén du͙© vọиɠ mà khàn khàn.

“Hắc… Lạc… Kiệt…” Cô vô thức lặp lại.

“Đúng vậy! Vĩnh viễn nhớ kỹ tên này, đây là người đàn ông của em, gọi là Hắc Lạc Kiệt!” Anh đắc ý tuyên bố, trực tiếp đưa lửa nóng vào, ánh mắt nồng cháy nhìn cô chăm chú, bàn tay to lại níu chặt tóc cô nói: “Nhìn anh!”

Cảm nhận được du͙© vọиɠ lửa nóng của anh đặt tại nơi mềm mại của mình, khiến cô càng thêm mê man và bất an, hai mắt hoang mang nhìn anh.

“Anh muốn em biết mình là của ai, biết rõ!” Vừa nói xong, du͙© vọиɠ của anh vọt vào trong cấm địa của cô.

Đau đớn vây quanh cô, ánh mắt khó hiểu hiện lên một tia tỉnh táo, tia tỉnh táo kia làm anh hiểu, cô sẽ nhớ rõ là cô thuộc về ai.

Anh cuồng nhiệt làʍ t̠ìиɦ với cô, điên cuồng giữ lấy cô.

******

Sáng sớm, ánh mặt trời ngày hè chậm rãi chiếu xuống trên người đôi nam nữ ôm nhau trên giường, đôi tay của chàng trai ôm chặt cô gái vào trong ngực, không để cô rời khỏi nửa phân, cô gái cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.

Bạch Sấu Hồng nhẹ nhàng chuyển động, mắt dài rung rung, hình như sắp tỉnh.

Từ lúc cô chuyển động, Hắc Lạc Kiệt lập tức tỉnh lại, chi lấy tay nâng má nhìn chăm chú vào cô, không biết cô có cảm tưởng gì với buổi tối điên cuồng hôm qua? Anh nhìn hai mắt khép chặt của cô, khát vọng muốn biết được tất cả từ hai mắt của cô.

Cô chậm rãi mở hai mắt, đập vào mắt là nam chính của giấc mộng xuân ngày hôm qua làm người ta đỏ mặt, cô ngơ ngác nhìn anh, không thể tin được.

Chẳng lẽ đêm qua tất cả là thật?

Cảm giác đau đớn truyền đến từ giữa hai chân, khiến cô nhớ lại đêm qua anh điên cuồng đoạt lấy cô, khuôn mặt nhất thời đỏ như cà chua.

Bạch Sấu Hồng ngồi dậy, kéo chăn mỏng ra, phát hiện trên người đầy dấu hôn xong, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía anh, khi nhìn thấy trong đôi mắt ngập tràn đắc ý, không khỏi giận dữ, cầm gối đầu ném vào mặt anh.

Hắc Lạc Kiệt dễ dàng tránh được cái gối ném về phía anh, vội đè cô dưới người. Nhìn dáng vẻ giận dữ của cô, anh có thể chắc chắn Bạch Sấu Hồng là cô gái kiên cường bảo vệ người thân năm đó.

“Tránh ra! Tên dê già vô sỉ kia, cút ngay cho tôi! Tôi thề, tôi nhất định sẽ đi kiện anh, nói anh cưỡиɠ ɠiαи, kiện anh cường bạo, còn kiện anh tội bắt cóc!” Sau khi tỉnh lại lý trí bắt đầu kéo về, ngày hôm qua cô mới về đến cửa nhà, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng động, cô vừa quay đầu lại đã bị một miếng vải bịt vào mũi, ngất đi.

“Em gọi đêm qua là cưỡиɠ ɠiαи? Hay là cường bạo?” Anh hừ lạnh một tiếng, “Anh nhớ lúc đó em rất hưởng thụ mà.”

Nghe vậy, cô tức giận vung đấm dùng sức đánh anh, “Ti bỉ! Vô sỉ, nếu không phải các người làm tôi hôn mê, còn bỏ thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm sao tôi lại không biết hổ thẹn cùng anh.. cùng anh…”

“Cùng anh làm gì! Thân mật? Hay là làʍ t̠ìиɦ?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của cô, anh nhịn không được cúi đầu che môi cô lại, lại mạnh mẽ đoạt lấy vị ngọt của cô.

Bạch Sấu Hồng dùng sức đẩy anh ra, lại phát hiện cô yếu đuốt căn bản chẳng làm gì được anh. Anh dùng sức ôm chặt cô, môi càng xâm lược lưỡi cô, làm cô không thể né tránh, cho đến khi cướp hết ngọt ngào anh muốn.

Cho đến khi cô không thở nổi, nụ hôn của anh từ từ rời xuống, cho đến khi anh khẽ cắn vào nụ hoa đỏ hồng của cô, cô mới giật mình đến hành động của anh, thẹn thùng lại bất an quát anh: “Anh muốn làm gì?”

“Sau đêm qua, em không biết anh muốn làm gì à?” Hắc Lạc Kiệt nhếch mày xem xét cô, trong hai mắt đầy du͙© vọиɠ lửa nóng, bàn tay to dạo chơi trên thân thể mềm mại của cô.

“Dừng tay cho tôi!” Cô kinh hoảng gào thét.

“Nơi này không tới phiên em lên tiếng!” Anh bá đạo nói, đồng thời dùng du͙© vọиɠ thăm dò cô.

Cô tức giận giãy giụa, lại phát hiện sức giãy dụa của bản thân, đối với anh mà nói tựa như con kiến không hề có tác dụng.

“Chấp nhận đi, em thuộc về anh!” Một tay anh kéo hai tay cô đặt lêи đỉиɦ đầu, từ từ động người, một luồng sóng du͙© vọиɠ dần di chuyển đến người cô, động tác chống đối dần biến thành hùa theo….

Anh tiến vào càng lúc càng nhanh, cho đến khi lửa nóng bắn vào cơ thể tươi đẹp của cô…

Khi Bạch Sấu Hồng tỉnh lại lần nữa là vì tiếng động trong phòng, chàng trai có nhu cầu mạnh mẽ kia đứng bên giường, mà hai nữ giúp việc, tựa hồ đang lo lắng có nên đánh thức cô không.

Thấy cô tỉnh lại, trong đó một nữ giúp việc mở miệng nói: “Cô ạ, cô muốn rửa mặt chải đầu một chút không?”

Cô cố nén nước mắt nhục nhã, nghẹn giọng nói: “Quần áo của tôi ở đâu?”

“Trong phòng tắm.” Nữ giúp việc chỉ vào phòng tắm trả lời.

Bạch Sấu Hồng dùng chăn mỏng quấn chặt thân thể, chạy nhanh vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, không muốn lưu lại hơi thở tà ác của gã kia trên người.

Hai nữ giúp việc kia nhìn vết máu trên giường, sắc mặt lập tức biến đổi.

Họ ngây ngốc nhìn nhau, bang chủ đều không muốn động đến xử nữ, mà hiện thời…

Đây có nghĩa gì?

Các cô chạy nhanh đến báo cáo chuyện vừa phát hiện cho Vương Đại, Vương Đại sau khi nghe xong thoáng suy tư, anh không thể không thừa nhận cô gái này rất đặc biệt, chưa bao giờ có người phụ nữ từng ngủ lại trong phòng bang chủ, cô là ngoại lệ duy nhất.

Anh đưa các cô gái đến đây, đều là đưa đến phòng khách, bang chủ mây mưa xong rồi đi luôn, chưa bao giờ ngủ một tốt với người nào.

Hơn nữa bang chủ luôn luôn không dính đến xử nữ, Bạch Sấu Hồng là trường hợp đặc biệt duy nhất!

Đặc biệt nhiều như thế, Vương Đại phải ghi chi phiếu lớn hơn. Khi Bạch Sấu Hồng mặc quần áo ngày hôm qua bước ra khỏi phòng tắm, anh một mặt cao ngạo ném ra tấm chi phiếu kia cho cô.

Bạch Sấu Hồng chịu đựng lửa giận ngập trời, cúi đầu nhặt chi phiếu kia lên, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh nói: “Thì ra trị giá con người tôi là hai trăm vạn!”

“Đó vì cô vẫn là xử nữ nên mới có giá này, nếu không luận dung mạo, dáng người và thanh danh, cô tuyệt đối không đáng giá này!” Vương Đại thường dùng tiền tài để cân đo phụ nữ.

Trong lòng cô tràn ngập nhục nhã, bị thất thân bởi một chàng trai xa lạ, đã làm cô thống khổ vạn phần, còn phải nhận loại lời nói vũ nhục này nữa. Bạch Sấu Hồng lạnh giọng nói: “Vì sao tìm tới tôi? Nếu dung mạo, dáng người và thanh danh của tôi đều không tốt, vì sao lại tìm một người dân bình thường như tôi?”

Bị cô nhìn, Vương Đại cảm thấy khẽ bất an, cô tựa hồ không giống những người phụ nữ trước, nhưng phụ nữ đều yêu tiền, không phải sao?

Anh hừ lạnh một tiếng, “Đừng quá đắc ý, nếu không phải cô do hai phó bang chủ đưa tới, cô tưởng có thể tiến thêm một bước với bang chủ chắc, đó là không có khả năng.”

“Hai phó bang chủ? Bang chủ?”

“Chẳng lẽ cô không biết người cùng cô tối hôm qua là ai hả?”

“Anh ta là ai vậy?” Cô cố nén nước mắt, không muốn lộ ra một mặt yếu ớt trước mắt người khác, đã thất thân, trái tim bị tổn thương, cô không cho phép bản thân lại mất đi tôn nghiêm.

“Bang chủ Diễm bang Hắc Lạc Kiệt!”

“Hắc Lạc Kiệt” Cái tên này gợi lên trong trí nhớ của cô tốt qua, đêm qua anh ta rất muốn cô gọi ra tên của anh ta.

Thì ra mình bị một tên đại ca xã hội đen vấy bẩn, dựa vào một người dân không quyền không thế như cô, dù mất đi sự trong sạch thì cô có thể chống cự làm gì chứ?

Sự trong sạch của cô sẽ quay về chắc?

Lỡ đâu có khi còn phiền toái hơn.

Bạch Sấu Hồng nắm chặt chi phiếu trong tay, cô hận!

Vì sao cô lại gặp chuyện này chứ?

“Bang chủ không thích có phụ nữ ở lâu trong này, ngài ấy cũng chẳng thích phụ nữ, lấy tiền rồi biến.” Vương Đại đắc ý hạ lệnh đuổi khách, anh cũng không tin sẽ có người phụ nữ bất bình với anh.

******

Đồ ngu!

Vương Đại giờ mới biết được bản thân mình là đứa ngu nhất trên đời!

Khi cận vệ của bang chủ gọi điện thoại cho anh, anh còn đắc ý dào dạt nói cho anh ta biết, anh đã sớm đuổi người phụ nữ kia đi rồi..

Khi cận vệ chuyển lời bang chủ đến, chỉ nghe thấy bang chủ giận dữ hét: “Lập tức cút lại đây cho tôi!”

Không cần cận vệ truyền lời, Vương Đại đã bị cơn giận của bang chủ dọa từ sáng sớm tinh mơ, vội vàng cúp điện thoại chạy đến biệt thự.

Anh một bước tiến biệt thự, chỉ thấy Hắc Lạc Kiệt mở mắt nhìn anh trong cơn giận dữ.

“Bang chủ?” Vương Đại không biết bản thân đắc tội với bang chủ ở đâu, anh đều làm việc theo quy định mà.

“Người đâu!” Hai mắt Hắc Lạc Kiệt lộ ra sát khí.

Sáng sớm anh lại một lần nữa không nhịn được muốn cô, không để ý đêm qua đã muốn cô mấy lần, sau đó vì nhu cầu của anh quá lớn mà cô chìm vào giấc ngủ.

Thấy cô đi vào giấc ngủ, anh đi trước quản lý công chuyện, không ngờ sau khi trở về, cô lại không thấy bóng dáng, anh lập tức phái người đi tìm cô, lại nhận được tin tức cô đã bị đuổi ra ngoài!

Tự nhiên có người dám cả gan đuổi cô đi, anh tức giận như lửa thiêu.

“Em đưa cô ấy đi rồi.”

“Là đưa hay là đuổi?” Hắc Lạc Kiệt nhìn Vương Đại.

“Bang chủ đi rồi, em đã viết chi phiếu hai trăm vạn cho cô ấy. Vốn em muốn đưa cô ấy đi, nhưng cô ấy kiên quyết không muốn lên xe, nên cô ấy tự đi khỏi biệt thự.” Vương Đại càng nói càng nhỏ giọng.

Nghe vậy, Hắc Lạc Kiệt như núi lửa phun trào: “Hai trăm vạn! Đuổi đi!”

“Bởi vì vết đỏ trên giường, cho nên em mới viết chi phiếu hai trăm ngàn cho cô ấy. Là tự cô ấy không muốn ngồi xe, em liền để cô ấy đi.” Vương Đại không biết vì sao cơn tức của bang chủ lớn như vậy, chẳng lẽ người phụ nữ kia hầu hạ không tốt? Nhưng việc này cũng không thể trách anh, muốn trách chỉ có thể trách hai vị phó bang chủ, người phụ nữ kia là bọn họ đưa tới.

“Mẹ kiếp!” Hắc Lạc Kiệt tức giận đến ném bình hoa cổ đến chỗ Vương Đại.

Vương Đại vội đón bình hoa ném đến, không thể tin được bang chủ lại lấy bình hoa yêu thích nhất ném anh, sắc mặt anh trở nên vô cùng tái nhợt, không biết bản thân đã làm sai chỗ nào?

Hắc Lạc Kiệt tức giận tận trời mở mắt nhìn anh, giọng như gió lạnh nói: “Lấy tay chân của cậu ta cho tôi!”

“Bang chủ… Tha mạng cho em!” Vương Đại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nếu đánh gãy tay chân, chẳng phải anh sẽ biến thành một phế nhân, sống không bằng chết đấy!

Cận vệ theo lời đi đến chỗ Vương Đại, Vương Đại liều mình lắc đầu cầu xin nói: “Bang chủ, xin cho em cơ hội lấy công chuộc tội, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành lệnh của bang chủ, bang chủ!”

Hắc Lạc Kiệt cũng không nhìn anh cái nào, ngồi xuống ghế thẳng, lạnh lùng nói: “Các cậu còn không mau vào!”

Tiếng anh chưa dứt, Đồng Thiệu Vĩ và Tiết Trấn Kỳ liền nhanh chóng đi vào trong nhà. Thật ra khi Vương Đại nói được một nữa, bọn họ cũng đã đứng ngoài cửa hóng mát, dù sao không phải bọn họ chết, vội vã làm cái gì.

“Bang chủ.” Hai người cung kính hành lễ.

Sớm biết công lực của bang chủ vô cùng tốt, nhưng không dự đoán được dưới cơn thịnh nộ bang chủ vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ của họ.

“Đi đón cô ấy về!” Mới mấy giờ không thấy, cả người anh liền tràn ngập mong muốn gặp cô, thật không dám tưởng tượng anh lại có thể chịu đựng mười năm.

Mười năm rất dài đấy!

Anh tuyệt không cho phép lại lãng phí thời gian nữa, cô thuộc về anh.

Hắc Lạc Kiệt đứng dậy đi nhanh ra ngoài, ba người theo sát phía sau, có người chuẩn bị thi hành mệnh lệnh vừa rồi của bang chủ với Vương Đại.

“Bang chủ, cho em cơ hội, em nhất định hội lấy công chuộc tội!” Vương Đại cầu xin.

Hắc Lạc Kiệt dừng chân lại, quay đầu nhìn anh, giọng điệu lạnh như băng nói: “Đi theo, nếu người không về cùng tôi, nên làm thế nào, tự cậu rõ!”

Vương Đại nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đi theo phía sau bọn họ.

Dù sao phụ nữ đều yêu tiền, Bạch Sấu Hồng cũng nhận chi phiếu kia không phải sao?

Muốn cô trở về để kiếm ít tiền, sao lại không đồng ý chứ!