Sáng sớm, Vesley thức dậy đầu tiên. Nó bị vùi chặt nhất, bởi lẽ cả nhà Dursley ôm nhau mà ngủ, chặt cứng, như thể cái máy ép đang ép nước. Tách mình ra khỏi đống thịt là một khó nhằn. Vesley đứng dậy, nó nhìn xung quanh, rồi đi qua phòng bên cạnh xem thử, chẳng còn ai cả, chắc rằng Harry và lão già đầy râu thô lỗ kia đã rời đi. Như một cơn ác mộng, ai lại có tin những điều này chứ, nhất là với nhà Dursley (trừ Vesley ra) thì cá rằng ai cũng hoảng loạn, mặt mày tái mét, hồn vía lên mây cả!
Vesley bước ra ngoài, vươn vai, hít chút không khí trong lành sau cơn bão dữ. Nhà Dursley cũng thức giấc, họ bẽn lẽn bước ra ngoài, họ vẫn còn sợ, mỗi khi nhớ lại chuyện đêm qua, cảm giác ghê rợn lên tới óc, da đầu giật giật, sống lưng lạnh toát, chân thì run như tắm nước đá.
Họ lên xe, trở về ngôi nhà thân thuộc - Nhà số 4, đường Privet Drive. Dọc đường về, nhà Dursley mua chút thức ăn nhanh, mang lên xe và ăn.
Chưa lúc nào Vesley, đúng hơn là cả nhà Dursley khoái cái cảm giác ở trong nhà như thế này, dây thần kinh như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh, mọi thứ trở nên tuyệt vời hơn hết, phải chăng đây là cái cảm giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi những thứ yên lành?!
Vesley mệt mỏi lết từng bước lên phòng, nằm sóng soài trên giường, cái mùi chăn mền lúc này thật ấm áp và đầy tuyệt vời.
Đúng, mọi thứ thật tuyệt vời cho tới khi thứ quái gỡ đầy mùi ma phép kia xuất hiện.
Nó xuất hiện ngay giữa nhà, một con báo lông vàng. Và, nó hóa thành người, một cô gái quái dị bởi vẻ ngoài.
Nhà Dursley (lần này lại tiếp tục trừ Vesley ra) tiếp tục lâm vào hoảng loạn, Họ chúa ghét mấy thứ này, khốn nạn làm sao, họ không thể nào dứt nó ra được dù thằng Harry đã đi biệt tích!!
Qúy cô tự giới thiệu mình, tên cô nàng là: Gadby Edogawa Doyle. Mái tóc trắng toát như bị bạch tạng, mắt đen sâu hun hút như cái hố không đáy, da một màu xanh lá.
Ông Vernon cầm sẵn vũ khí trong tay, hăm dọa Gadby nhưng xem ra là vô ích.
Vesley nghe thấy tiếng tiếng thằng Dudley oang oang như sấm rền liền chạy xuống nhà, trời hỡi, bọn quái gỡ, hôm qua rồi bây giờ, chẳng lúc nào nghĩ ngơi được. Ông bà Dursley đang lo sợ cái bí mật họ chôn giấu bị lộ, họ lo sợ con quái vật xanh lè trước mặt họ, họ thêm ghét thằng Harry và cha mẹ nó, cả cái gã hôm qua cùng toàn bộ thứ can hệ tới.
- Muốn gì!? Đồ quái vật! Cút ngay, ngay lập tức, ra khỏi nhà bọn tao!!! - Ông Vernon hét, lấy cái cây gậy quơ quơ ngăn con quái vật kia tiến lại gần.
- Xin lỗi. Tôi đến để làm người dẫn đường cho Vesley Dursley, thưa ngài. Tôi không làm hại các vị. - Gadby nói.
- Người dẫn dẫn cái khỉ gì chứ. Chẳng có gì liên quan tới con gái tôi và chúng tôi. Cút đi! - Vernon gân cổ lên, mặt mày đỏ ngòm vì tức giận hoặc hoảng sợ quá độ.
- Thưa ngài, có lẽ tôi nên nói rõ ràng về việc này.
- Khỏi, cút lẹ đi!
Ông Vernon hét lên thì mặt kệ, Gadby cứ nói, giọng cô ta chậm rì rì, nói từng chữ thật rõ ràng:
- Thưa các vị, như đã giới thiệu ban đầu, tôi là Gadby Edogawa Doyle. Tôi là một người dẫn đường cho các học sinh có xuất thân từ gia đình muggle đến và học tại Hogwarts, lần này tôi vinh dự được ngài Dumbledore gửi tới làm người dẫn đường cho Vesley Dursley - con gái xinh xắn của nhà Dursley. Về thư nhập học, chúng tôi đã gửi tới khá nhiều, và chắc rằng Vesley Dursley cũng đã đọc chúng. Vậy nên, mong ông bà đồng ý cho Vesley Dursley tới nhập học ở trường Hogwarts!
Ông Vernon và bà Petunia bàng hoàng, dây thần kinh trong não họ như bị xung điện, cả thân người họ tựa như bị cửa kẹp mà mặt cau mày có.
Ông Vernon lấy lại tinh thần sau khi nghe những thứ mà Gadby nói, ông ta lớn giọng, gân xanh nổi lên hết:
- Không bao giờ!! Đừng nói mấy thứ nhảm nhí như thế đồ khốn!! Cút ngay đi!
Vernon di chuyển cái thân người đầy mỡ, cầm chắc vũ khí lao tới Gadby như muốn gϊếŧ chết cô nàng xanh lè vậy. Hung hăng lắm nhưng vô ích cả, Gadby tuy có thân hình nhỏ nhắn, nhưng sức mạnh của nàng ta như thể tên đàn ông hôm qua, bẻ gãy cây gậy, né tránh và đạp ông ta qua một bên. Vernon bị đạp, té nhào ngay, thân hình to béo kia chẳng thể nhúc nhích sau trận chiến [trong đầu Vernon thì đó chính là một trận chiến].
- Dừng lại, ngay lập tức! - Vesley phát hoảng. Ôi trời!!
Petunia chạy tới chỗ chồng mình, ôm chặt ông ta, mắt bà đỏ lên, mũi cay xè xè, sắp khóc rồi. Vesley cũng nhanh lẹ đi tới, chắn trước ông Vernon, cao giọng:
- Tôi không bao giờ theo học Hogwarts gì đó! Phiền cô đi mau!
- Xin lỗi vì sự cố khi nãy. Tôi là Gadby, tôi là người dẫn đường cho em - Vesley Dursley. Em là một phù thủy, em phải theo học ở Hogwarts. - Gadby cúi người, chất giọng bình tĩnh.
- Không! - Vẫn giữ nguyên ý định ban đầu của mình, Vesley đáp ngắn gọn mà chắc chắn.
- Đúng thế, con bé không bao giờ tới chỗ ghê tởm của các người, lũ quái vật! - Bà Petunia ôm chồng, giọng vừa lớn vừa chua mà hét lên. Một lũ kinh khủng, lạy trời, cái bí mật sắp không chôn nổi rồi.
Lại một ma pháp nữa xuất hiện, nhìn xem, ai kìa. Người quen cũ [có lẽ vậy] của Vesley - Matthieu, chính xác là cô ấy, xuất hiện bởi là khói mờ ảo.
- Lâu rồi không gặp, tới Hogwarts đi. - Matthieu nói như một lời chào, tự nhiên kéo ghế ra và ngồi xuống.
- Matthieu? - Với giọng điệu này và khuôn đó thì có thể là Matthieu, Vesley nghi ngờ tiến lại gần.
- Ừ. Để tôi giới thiệu mình nhé! Tôi là Queeneslove Matthieu, học viên năm thứ năm tại trường Hogwarts, huynh trưởng nhà Revenclaw. Tôi tới đây làm người dẫn đường cho Vesley Dursley, nói đúng hơn là phụ giúp làm người dẫn đường, chắc do ngài Dumbledore đã đoán trước việc này. - Vừa nói vừa gõ tay lên bàn theo nhịp, giọng trong trẻo như hát. Matthieu nhìn Vesley, rồi lại nhìn cái cảnh Petunia giật mình, bà ta càng ôm chặt chồng mình hơn.
- Không được làm tổn hại người thường. Thô lỗ làm sao. - Nhìn qua cô nàng Gadby xanh, Matthieu nói.
- Không, tôi... - Gadby lên tiếng giải thích. Và bị Matthieu chặn lại.
- Hãy nói với ngài hiệu trưởng, Doyle. - Lần nữa nhìn chằm chằm vào Vesley, vẫn cái giọng như muốn mời gọi hồi ở ngôi nhà cũ:
- Sao, suy nghĩ nào. Nhớ nhé, Vesley Dursley, giờ cô là phù thủy, một phù thủy ở thế giới của con người, một phù thủy chưa qua đào tạo, sẽ rất dễ xảy ra chuyện, chưa biết là điều gì quái gỡ, nhưng nó không hay ho gì đâu. Vesley, nhanh nào, tôi còn phải gửi thư cho hiệu trưởng báo tình hình.
Vesley lần này do dự, đến nơi này, tự do, bình yên, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, đáng lẽ ra Vesley không được quên lần trước xem hợp đồng có ghi rõ rằng "sẽ có thêm phần kịch tính cho người tham gia thông qua nhiều sự kiện có sẵn hoặc được thêm vào ở thế giới mới.", giờ nhớ ra có hơi muộn thật, chưa kịp phòng bị gì nốt. Vesley nên đối mặt thế nào chứ, nhà Dursley chắc chắn sẽ chẳng mong chờ chuyện này, Vesley cũng thế.
- Vesley, hãy khám phá, tìm hiểu, và... tạo thêm nhiều thứ thú vị nữa đi, như thế này rồi sẽ chán thôi. - Matthieu dụ dỗ, cô nhìn Vesley, quan sát Vesley tỉ mỉ.
- Đừng, Vesley! Nơi đó rất kinh khủng! - Petunia nhào tới, ôm lấy con gái, khẩn hoảng nói.
- Mẹ Petunia... - Cũng không khác gì cái lần Vesley lựa chọn tới nơi này lắm, Vesley khó xử, nó chẳng biết nên làm gì cho đúng và không hối hận vào lúc này.
- Sẽ có kì nghỉ mà. Vesley, cô có thể về nhà vào dịp giáng sinh, và kì nghỉ hè. - Có lẽ Vesley ghét cái cách bình thản mà Matthieu đang mời gọi mình như thế này đây.
- Doyle, có mang theo thư nhập học chứ? - Matthieu hỏi.
Gadby gật đầu ngay rồi đưa thư cho huynh trưởng Revenclaw.
- Đây, Vesley. Thư nhập học, giống cái mà cô đã xé bỏ. - Chất giọng Matthieu luôn thế, điềm tĩnh, trầm lặng, mang chút gì đó cao quý của giới thượng lưu.
Lá thư đặt trên bàn, Vesley nhìn nó, nhận hoặc không, một vấn đề nan giải. Petunia ôm mình, bà ấy với vẻ van nài hiếm có, Vesley như bị dồn ép. Thật tế là không, Vesley vừa muốn ở lại nhưng cô nàng cũng muốn tới thử Hogwarts, Vesley cần cái chính kiến như lúc nó quyết định rũ bỏ cái họ Mafouchusy.
Vesley đưa tay lên bàn, chậm rãi đưa tay di chuyển tới chỗ bức thư, cái cảm giác lạ kì như cả thế giới đang quay chậm lại, ngàn tỉ đôi mắt đang xem nó có lựa chọn gì cầm lấy lá thư và nhập học hay trả lại bức thư và theo học ở trường mà Petunia đã định sẵn. Vesley đã có tự do, nhưng nó cũng muốn khám phá, song nó cũng có chút gì đó mong ước trở về Mafouchusy, rồi cũng mong chờ gì đó sau khi kết thúc trò chơi đến thế giới khác. Một kẻ tham lam!