“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Hàn Ngữ Phong toàn thân dính máu xuất hiện ở sài phòng cũ nát, khiến cho Cảnh nhi hoảng sợ.
“Cảnh nhi đừng sợ, tỷ tỷ không sao, để tỷ tỷ nghỉ ngơi một chút.” Hàn Ngữ Phong vừa quấn băng trước ngực, vừa nhẹ giọng an ủi Cảnh nhi.
“Vâng, tỷ tỷ, tỷ mau nằm xuống đi.” Cảnh nhi giúp tỷ tỷ nằm trên đống rơm rạ.
*******
“Vương gia, tha mạng, tha nô tỳ.” Trong đại sảnh của Vương phủ có một tiểu nha hoàn với khuôn mặt đẫm nước mắt, không ngừng bi thương dập đầu xin tha mạng.
Xuân nhi, Hàn Ngữ Phong hoảng hốt, nàng không phải là nha hoàn của Châu nhi sao? Nàng đã làm sai chuyện gì thế?
“Nói, là ai sai ngươi làm vậy hả?” Tư Mã Tuấn Lỗi không lưu chút tình nào mà đá nàng một cước, sắc mặt âm trầm băng lãnh.
“Tiểu thư, xin người hãy cứu nô tỳ.” Xuân nhi đi đến chân Châu nhi, khuôn mặt đẫm nước mắt, ai oán hô: “Xuân nhi, không còn cách nào khác, chỉ là bất đắc dĩ……”
“Không, tiểu thư, Xuân nhi xin lỗi người, nhưng mà Xuân nhi không muốn hại chết người, nô tỳ cũng không biết đó là độc dược.” Xuân nhi lôi kéo vạt áo của Châu nhi, giải thích.
“Đúng là ngươi hạ độc rồi, Xuân nhi, ai cho ngươi thuốc độc, lại giá họa cho Hàn cô nương?” Giọng điệu của Châu nhi vô cùng thất vọng.
Hàn Ngữ Phong đứng ở một bên ngạc nhiên, độc là do Xuân nhi hạ, nàng cảm thấy rùng mình từ lòng bàn chân đi hết toàn thân, Xuân nhi là nha hoàn bên cạnh Châu nhi nha, nhưng mà ngoại trừ Tư Mã Tuấn Lỗi, trong Vương phủ còn có người thứ hai hận nàng sao?
“Tiểu thư, độc là do Yêu Liên phu nhân cấp cho nô tỳ, trả cho nô tỳ một trăm lượng bạc, nói nô tỳ, đây chỉ là một chút thuốc xổ, sẽ chỉ khiến tiểu thư đau bụng một lát, rồi giá họa cho Hàn Ngữ Phong là được, bởi vì Vương gia quan tâm tiểu thư, nên nhất định sẽ nghiêm trị cô ấy, phu nhân nói, nàng chỉ là muốn giáo huấn cô ấy một chút, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cho nên nô tỳ liền tin.” Xuân nhi khóc sướt mướt, kể lại sự tình.
“Yêu Liên cũng là do ngươi gϊếŧ sao?” Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi sắc bén, giọng điệu hàn băng.
“Không phải, Yêu Liên phu nhân không phải do nô tỳ gϊếŧ, cho dù nô tỳ có mười cái lá gan, nô tỳ cũng không dám gϊếŧ người.” Xuân nhi kinh sợ, vội vàng lắc đầu lia lịa: “Huống chi lúc phu nhân bị hại, nô tỳ còn chăm sóc tiểu thư, Vương gia có thể hỏi tiểu thư.”
Châu nhi khẽ gật đầu với hắn, tỏ vẻ đồng ý, lại rũ mắt hỏi Xuân nhi: “Xuân nhi, ngươi cần ngân lượng lắm sao?”
“Ca ca của nô tỳ nợ tiền đánh bạc, người ta nói nếu không trả sẽ lập tức gϊếŧ chết huynh ấy, nô tỳ chỉ có một mình ca ca, nô tỳ không thể trơ mắt nhìn thấy huynh ấy chết, tiểu thư, người tha thứ cho nô tỳ đi, cứu nô tỳ đi.” Xuân nhi dứt lời, liền liều mạng dập đầu trên mặt đất cho Châu nhi.
“Cẩu nô tài, Vương phủ ta há có thể dễ dàng tha thứ cho những người như vậy, người đâu, lôi nàng ra ngoài, loạn côn đánh chết cho ta.” Tư Mã Tuấn Lỗi quát lớn một tiếng, lãnh khốc vô tình phân phó.
“Tuân lệnh.” Hai gia đinh bước đến nắm lấy Xuân nhi, kéo ra ngoài.
“A, tiểu thư, cứu nô tỳ, nô tỳ không muốn chết.” Xuân nhi bị dọa, cả người run rẩy, khuôn mặt sợ hãi đến không còn một tia huyết sắc, túm chặt lấy vạt áo của Châu nhi, không chịu buông tay.
Loạn côn đánh chết, mọi người không hẹn mà hít phải một luồng lãnh khí, lại không ai dám lên tiếng cầu tình, Hàn Ngữ Phong rốt cục hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra là Yêu Liên sai Xuân nhi hãm hại nàng, khiến cho nàng phải chịu đau đớn dưới roi vọt, sống không bằng chết, nàng hận Xuân nhi, nhưng mà loạn côn đánh chết, quả thật rất tàn nhẫn.