Tối hôm ấy Hàn Dĩ Nặc có một đêm không yên ổn, từng giấc mộng tươi đẹp cứ thế hiện ra.
Trong mộng là cảnh tượng cực kỳ quen thuộc nhưng hắn không nhớ rõ đó là nơi nào, Hàn Dĩ Nặc đứng đó nghĩ rất lâu mới ý thức được đây là gác mái nhỏ chật chội hai năm trước hắn cùng chị đã ở.
Không, phải nói là mỗi mình hắn.
Chị vẫn ở bệnh viện, chưa từng tới nơi này. Chị ấy thi thoảng vẫn hỏi buổi tối Hàn Dĩ Nặc không ở bệnh viện thì ở nơi nào, nhưng Hàn Dĩ Nặc vẫn chỉ lắc đầu một cái rồi nói chị không cần bận tâm.
Một nơi quen thuộc như vậy nhưng tựa như sâu trong ký ức vẫn có chút không giống.
Trong ấn tượng của Hàn Dĩ Nặc, căn gác này vừa ẩm ướt vừa đen tối u ám, mỗi tháng chỉ 220 đồng tiền nhưng không ai hỏi thuê. Nó âm u đến mức có thể làm người ta cảm thấy bất an nhưng giờ phút này, Hàn Dĩ Nặc đứng đây chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Từ cửa sổ trên gác xép nhìn ra, bên ngoài giờ đã là buổi tối, đối diện cánh cửa nhỏ là các cửa sổ tròn nhỏ như vẽ bằng compa chiếu sáng tựa như mặt trăng, phát ra vầng sáng dìu dịu từ khe nhỏ chiếu vào, rọi xuống chiếc ga trải giường trắng bệch cùng chiếc chăn mỏng manh.
Hàn Dĩ Nặc đứng lại chỗ ngẩn người, hắn không rõ tại sao mình lại ở đây.
Phía sau cánh cửa chính vang lên một tiếng, Hàn Dĩ Nặc cấp tốc quay đầu lại, hơi sốt sắng nhìn qua, sau tiếng “Kẹt kẹt” truyền tới thì một khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn xuất hiện.
Anh hai.
Nghiêm Đông Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng mang, dưới ánh sáng chiếu qua có vẻ trong suốt phác họa một đường cong thân thể đẹp đẽ.một chiếc quần jean màu xanh nhạt bó chân. Người đàn ông có một đôi chân thẳng tắp gợi cảm.
Hàn Dĩ Nặc không tự chủ được nuốt nước miếng, hắn cảm thấy yết hầu phát khô lợi hại.
Đôi môi hồng nhạt của người đàn ông nhẹ nhàng giật giật nhưng Hàn Dĩ Nặc lại không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ ngơ ngác sững sờ nhìn Nghiêm Đông Kỳ hướng bên mình đi tới.
Nghiêm Đông Kỳ ở trước mặt hắn dừng lại, ôn nhu nở nụ cười rồi giơ tay xoa nhẹ gò má của hắn.
Bàn tay mềm mại ấm áp như làn gió xuân nhẹ nhàng.
Trong lòng Hàn Dĩ Nặc như có cái gì đó trêu chọc, hắn cúi người, đem môi của mình dán lên, hôn xuống cánh môi đang hé mở của người kia, sau đó thõa mãn mà thở hắt một hơi.
Người kia vẫn không né tránh, chỉ ôn hòa nở nụ cười, mang theo chút sủng nịnh đáp trả lại hắn. Cánh môi mềm mại ngọt ngào như thế, Hàn Dĩ Nặc không tự chủ được đưa tay ôm người trước mặt, lại như nâng niu bảo vật trân quý nhất của bảo tàng, chị một lòng sợ hãi cho dù người khác có nhìn thêm một chút.
Nghiêm Đông Kỳ vẫn ngoan ngoãn yên tĩnh ở trong lòng Hàn Dĩ Nặc, gò má cùng hai tai hiện ra một màu hồng nhạt mê người mang theo chút xấu hổ, nhẹ nhàng tựa trên bả vai của hắn. Người này khác hẳn với bộ mặt trong cuộc sống hàng ngày là một người anh trai làm Hàn Dĩ Nặc hưng phấn đến sắp phát rồ.
Bàn tay không thể khống chế liền vói vào trong vạt áo của người đàn ông trước mắt, dùng sức xoa nhẹ vòng eo, thắt lưng gầy gò, như muốn đập đôi cánh hồ điệp đẹp đẽ mê người của Nghiêm Đông Kỳ.
Môi hắn dời đi, mang theo hơi thở hổn hển lưu luyến trên xương quai xanh, như không thể chờ đợi mà lưu lại dấu vết.
Người đàn ông đột nhiên không khống chế được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Thanh âm rêи ɾỉ đứt đoạn cướp đi tất cả lý trí và năng lực suy tư của Hàn Dĩ Nặc.
Hắn chỉ có thể dựa vào bản năng mà ôm ấp người dưới thân, nhẹ nhàng xoa nắn, hôi môi anh ấy.
Ánh sáng đêm từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu trên chiếc giường đơn rồi lan sang thân thể hai người quấn quýt trên giường. Người đàn ông dưới thân mang ánh mắt mê ly quyến rũ cùng chút bất đắc dĩ thỏa hiệp, anh rướn người hôn lên vai hắn, làn da trắng nõn duyên dáng cùng thân người hoàn mỹ dưới ánh trăng càng giống như một bức họa.
Chiếc giường đơn cũ kỹ nương theo tiết tấu động tác của hai người mà phát ra tiếng “Kẽo kẹt” Cùng ánh trắng yên bình chiếu xuống.
Đẹp như vậy, tốt như vậy.
Hàn Dĩ Nặc đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, đột nhiên bật dậy ngẩn ngơ một lúc mới chậm rãi xoa thái dương đã ẩm ướt mồ hôi.
Hắn chậm rãi đi tới phòng rửa tay, như sợ hãi lại như bối rối mà bắt đầu thả qυầи ɭóŧ xuống. Hàn Dĩ Nặc thoáng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của mình trong gương, rõ ràng không hề có chút cảm xúc, nhẹ nhàng xoa cánh môi, nhìn qua bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn nhưng hắn rõ ràng ham muốn *** từ tận đáy lòng đang dâng lên cuồn cuộn.
Cửa phòng đột nhiên vang lên một tiếng, Nghiêm Đông Kỳ đã trở về.
Hàn Dĩ Nặc nhất thời cương cứng tại chỗ không biết làm gì, trong tay còn cầm chiếc qυầи ɭóŧ đầy bọt xà phòng.
Hắn chưa đóng cửa, ánh sáng từ phòng vệ sinh chiếu rọi ra bên ngoài, rồi có tiếng bước chân từ phòng khách đang di chuyển lại đây, cánh cửa từ từ mở ra và một người đàn ông xuất hiện.
“Em đang làm gì đấy?” âm thanh Nghiêm Đông Kỳ có chút mơ hồ, hắn cau mày, híp mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc đang sững sờ nhìn mình: “Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?”
Nghiêm Đông Kỳ uống rượu, thần trí vẫn còn tỉnh táo nhưng tâm mắt lại không tìm kiếm được tiêu điểm.
Hàn Dĩ Nặc ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mắt, thân thể mang theo mùi rượu nhàn nhạt, ánh mắt mê ly, hai gò má ửng đỏ, con mắt híp lại mang theo hơi nước lại càng thêm gợi cảm, cùng với khuôn mặt trước mắt càng giống nhau, giằng co khó có thể phân biệt.
Hàn Dĩ Nặc đóng băng tại chỗ, nhiệt độ khô nóng không tự chủ được mà tỏa ra.
Nghiêm Đông Kỳ dán người lên cánh cửa một chút, cúi đầu nhìn xuống bàn tay của Hàn Dĩ Nặc rồi ngẩng đầu nhìn, đột nhiên nở một nụ cười giảo hoạt hiểu rõ “Ai u”
Hàn Dĩ Nặc vào lúc này mới phản ứng được, luống cuống tay chân muốn đem qυầи ɭóŧ trên tay dấu ra phía sau.
“Không cần giấu, đều là đàn ông, anh cũng đã trải qua thời tuổi trẻ như thế, cũng không phải chuyện gì quá mức nghiêm trọng, bé bỏng ngượng ngùng ~” Nghiêm Đông Kỳ lấy tay đẩy ***g ngực Hàn Dĩ Nặc một cái rồi phát ra một tiếng cười ngắn.
Hàn Dĩ Nặc cấp tốc hướng lùi về sau hai bước, bởi vì hắn biết, nếu như không làm thế hắn nhất định sẽ nhào tới.
Người đàn ông cười cười, một bên lôi kéo cổ áo lộ ra hình dáng xương quanh xanh, ánh mắt Hàn Dĩ Nặc trốn tránh không dám đặt lên đó.
Nghiêm Đông Kỳ một bên lôi kéo cổ áo một bên thấp giọng mắng một câu: “***, uống rượu là phiền nhất, nóng chết rồi.”
Sau đó ngẩng đầu dặn dò một câu: “Giặt xong qυầи ɭóŧ thì mau ngủ đi, đã mấy giờ rồi còn đứng đấy.” Nói xong vững vàng đi tới phòng ngủ của mình.
Hàn Dĩ Nặc đứng tại chỗ một lúc liền thở dài một tiếng, đem qυầи ɭóŧ trong tay tẩy sạch sẽ, rồi dùng nước lạnh rửa mặt.
Hắn từ phòng vệ sinh đi ra rồi ngừng lại, cuối cùng không tự chủ được mà bước vào phòng ngủ của Nghiêm Đông Kỳ.
Mùi rượu lưu động nhẹ nhàng, không khó chịu ngược lại tăng thêm cảm giác mê người. Nghiêm Đông Kỳ đã sớm ngủ, khuôn mặt ôn hòa, hô hấp đều đặn.
Hàn Dĩ Nặc dựa vào ánh đèn yếu ớt từ cửa phòng ngủ đưa vào, đứng tại chỗ nhìn khuôn mặt người đàn ông đang ngủ say, sau đó hít một hơi thật sâu, nghiêng người đánh bạo cúi xuống, ở trên môi hắn hôn khẽ một cái.
Đôi môi mang theo mùi rượu nhàn nhạt, như trong mộng mềm mại ngọt ngào.
Thiếu niên híp mắt, có chút trẻ con thỏa mãn nở nụ cười, sau đó xoay người trở về phòng.
_________________
Ngày hôm sau Hàn Dĩ Nặc dậy tương đối sớm, vừa vặn Nghiêm Đông Kỳ cũng rời giường để thanh toán hóa đơn quán bar nên đυ.ng mặt nhau. Hàn Dĩ Nặc nhớ tới mông hôm qua, trong lòng bắt đầu xao động lại có chút chột dạ.
Nghiêm Đông Kỳ cũng ngây ngốc nhìn hắn: “Em hôm nay dậy sớm thế?”
Hàn Dĩ Nặc “Ừ” một tiếng: “Ngày hôm nay muốn đi thư viện.”
“Anh biết rồi.” Nghiêm Đông Kỳ gật gù, sau đó lại hỏi một câu: “Buổi trưa có về ăn cơm không?”
Hàn Dĩ Nặc sửng sốt một chút: “Buổi trưa hôm nay anh có về?”
Nghiêm Đông Kỳ gật đầu một cái, đưa dao cạo râu đặt xuống rồi ra khỏi phòng vệ sinh: “Anh đến thanh toán cho hết tiền năm nay, trả được thì trả, kinh doanh năm sau cũng thuận lợi hơn. Hôm nay cũng chỉ có việc ấy thôi, sẽ sớm trở về.”
Hàn Dĩ Nặc ở trong phòng vệ sinh nghe không rõ lắm, ngậm bàn chải đánh răng vừa nhìn cửa phòng ngủ của Nghiêm Đông Kỳ nhìn hắn đứng ngay đó thay quần áo.
“Anh trưa nay về trước đi siêu thị mua ít thức ăn, thuận tiện mua ít đồ tết. mấy ngày nay bận bịu quá, cảm giác như đã một thời gian dài chưa ăn cơm với em.”
Nghiêm Đông Kỳ thay đổi một chiếc áo lông dê hình chữ V, quần kaki, theo cách nhìn của Hàn Dĩ Nặc thì cảm thấy tương đối khá.
“Ai, cũng chưa cải thiện thức ăn, thực có lỗi với em.” Nghiêm Đông Kỳ thay quần áo rồi đi tới, vốn định xoa đầu thiếu niên một hồi ai ngờ đứa bé này giờ càng ngày càng cao, hắn chỉ có thể ở trên lưng hắn vỗ nhẹ hai lần.
Hàn Dĩ Nặc càng thích như vậy.
Hắn đem bàn chải đánh răng từ trong miệng lấy ra, mơ hồ không rõ nói: “Gà quay, còn có khoai tây hầm thịt bò.”
Nghiêm Đông Kỳ ở phía sau cười tươi một cái, lặp lại một lần: “Gà quay với khoai tây hầm thịt bò đúng không, không thành vấn đề, anh rán cá rồi chiên một đĩa tôm lớn cho em, cho em bồi bổ, thế nào?”
Hàn Dĩ Nặc đang muốn mở miệng nói chuyện, bị Nghiêm Đông Kỳ chặn đứng: “Bảo bối của anh, em cũng không cần nói, nói anh chẳng tránh được, mở miệng nói “Khoai tây” phun đầy kem đánh răng vào mặt anh.”
Hàn Dĩ Nặc nghe thế bật cười.
Nghiêm Đông Kỳ cũng cười cười hai tiếng, đưa tay vỗ lưng hắn: “Anh đi trước, em tí nữa uống sữa bò rồi nướng bánh mì trong tủ ăn tạm, đừng để bụng rỗng ra ngoài, tuyết hôm nay rơi có vẻ dày.”
Hàn Dĩ Nặc gật gù, trở lại phòng rửa tay phun bọt biển.
_________________
Lúc ra cửa cũng không lạnh như trong tưởng tượng, lúc trước Nghiêm Đông Kỳ đã mua cho hắn một chiếc áo khoác nhung rất ấm áp. Hơn nữa thi thoảng trên đường sẽ có mấy học sinh nữ nhìn qua.
Áo khoác nhung của Hàn Dĩ Nặc có hai cái, trong chiếc tủ đa số đều là các áo khoác đầy đủ màu sắc. Hắn không sợ lạnh cũng không đòi hỏi gì, chỉ cảm thấy đồ hơi mắc một chút. Tuy nhiên Nghiêm Đông Kỳ lại không thấy như thế, hắn thấy mặc áo khoác nhung rất phiền phức nên không thích quá, vì thế Hàn Dĩ Nặc cũng liên đới mà thuận theo.
Theo lời giải thích của Nghiêm Đông Kỳ chính là, hắn ghét nhất áo nhung có thêm kim tuyến, cảm giác cả người mặc lên như một con sâu xanh xám, nếu không thì chính là giun, nói chung không phải động vật có đốt thì đó chính là ấu trùng đang bọc kén.
Hơn nữa Nghiêm Đông Kỳ còn dùng ngôn từ chuẩn xác nói với khuôn mặt này của Hàn Dĩ Nặc nên tận dụng dùng, cho thị giác của xã hội được bay cao. Dù sao cũng không nên dọa người, Hàn Dĩ Nặc vì thế mà vui vẻ theo hắn.
Đầu tiên là Hàn Dĩ Nặc ở cửa hàng hoa gần đó mua một bó hoa hồng trắng lớn, bên ngoài bọc một giấy hồng đứng màu sắc sặc sỡ. Cô gái bán hoa vừa gói vừa nhìn một người thanh niên cao to anh tuấn mặc một chiếc áo khoác bó người đang chờ trước cửa.
Hắn cầm bó hoa hồng trên tay rồi vẫy một chiếc taxi, bởi vì nơi hắn muốn đến không có trạm xe bus dừng đó.
Nghĩa trang.
Hàn Dĩ Nặc đem bó hoa hồng trắng đặt ở trước bia mộ Hàn Giai, ngón tay cứng ngắc đem chiếc khăn quàng cổ của mình che chắn một chút rồi thu tay lại bỏ vào túi.
Hắn lẳng lặng nhìn bức ảnh Hàn Giai trên bia mộ, đó là ảnh được chụp khi bệnh đã đến mức nghiêm trọng, cô ấy biết mình đã không còn thời gian nên muốn Hàn Dĩ Nặc chụp cho cô một bức ảnh.
Trong hình là một cô gái gầy gò mang theo khuôn mặt nhợt nhạt không có một tia tươi cười, Hàn Dĩ Nặc nhìn rất lâu rồi thở dài một hơi. Màu trắng sương mù rất nhanh tan biến trong không khí.