Tốt, Em Nói Đó

Chương 31

“dù sao em không muốn anh có chuyện gạt em.” Hàn Dĩ Nặc vẫn rầu rĩ không vui.

Nghiêm Đông Kỳ bị hắn nói trong lòng mềm mại, cảm thấy có một đứa bé tri kỷ như thế thực sự rất tốt: “Hành hành hành, sau này khẳng định không dối gạt em, coi như nửa đêm đi nhà vệ sinh cũng đánh thức em để thông báo một tiếng, người xem như vậy đã thỏa mãn chưa Hàn thiếu?”

Thiếu niên nghe xong lời này nhìn qua thật sự hài lòng, muốn cười lại một bộ kìm nén, sau đó lung tung gật gật đầu.

“Ai, thực sự không rõ em từ sáng đến tối so sánh thế này có gì thú vị.” Nghiêm Đông Kỳ có chút phiền muộn nhìn Hàn Dĩ Nặc.

Hàn Dĩ Nặc bị hỏi đến có chút ngây ngốc, chính bản thân cũng không hiểu một người đàn ông lại để ý đến chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt như thế này.

“Em không hỏi một chút xem tay anh như thế nào mà oanh liệt hy sinh sao? tối hôm qua cứng rắn hỏi cho bằng được thế mà ngày hôm nay còn không thấy em hé răng.” Nghiêm Đông Kỳ phất phất móng vuốt của tên kia đang đặt trên đùi.

Ngày hôm nay Hàn Dĩ Nặc chỉ lo nghĩ đến chuyện hắn làm anh trai tức giận, đem chuyện cần hỏi vứt ra sau đầu, giờ được nhắc đến mới nhớ: “Muốn hỏi, chuyện gì xảy ra, quán bar xảy ra chuyện gì, ai gây sự?”

“Có thể nói như thế…” Nghiêm Đông Kỳ gật gật đầu: “Anh mang theo bảo an sang bên ấy khuyên can…”

“Bọn họ đánh anh?” Con mắt Hàn Dĩ Nặc đột nhiên mở lớn, một bộ dáng “FML dám đánh anh trai ta, lão tử liều mạng với cả nhà ngươi”.

Nghiêm Đông Kỳ nhìn vẻ mặt sốt ruột của hắn chọc cười: “Không, là chính anh không cẩn thận nên ngã xuống chống lên sopha bị dính mảnh pha lê. Những tiểu tử kia không quen mặt thấy anh chảy máu, đem bọn chúng sợ đến mức đứng ngẩn như bị điểm huyệt.”

Hàn Dĩ Nặc rất đau lòng đem tay Nghiêm Đông Kỳ nâng lên, cau mày cẩn thận quan sát một hồi: “Đau không?”

“Vẫn tốt, không đau lắm. Hiện giờ mấy đứa nít ranh đánh nhau đều phô trương thanh thế, không giống như bọn anh năm đó, buổi tối kéo bè kéo lũ đánh nhau, đem sách đặt trong ngăn kéo phòng học sau đó bỏ ít cục gạch vào cặp cứ thế đánh vào chân bọn nó mới đau.” Nghiêm Đông Kỳ không phản đối, hồi tưởng lại năm đó còn có chút kiêu ngạo.

Hàn Dĩ Nặc đem tay đặt trên salong, nhịn nửa ngày vẫn mở miệng hỏi: “Ngày hôm qua, người đưa chúng ta về nhà…”

“Em nói Mục Tử Lễ à?” Nghiêm Đông Kỳ hơi hơi hí mắt chú trọng trọng tâm câu hỏi, hững hờ đáp: “Người rất tốt, buổi tối hôm qua chạy trước chạy sau.”

Hàn Dĩ Nặc có chút không vui mím mím miệng: “Hắn là ai vậy, không nghe anh nói qua.”

“Anh quen biết từng người đều nói cho em, em nhớ được sao?” Nghiêm Đông Kỳ không nhìn hắn, tiếp tục chăm chú xem ti vi, câu có câu không mở miệng: “Thời gian trước ở trong quán bar quen biết người bạn đó, nói chuyện rất hợp nhau.”

“Trước em gọi điện cho anh đang lúc huấn luyện quân sự, anh nói cùng bạn tán gẫu, là hắn sao?” Hàn Dĩ Nặc trầm mặc một chút, đột nhiên mở miệng hỏi.

Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút, suy nghĩ rồi nghiêng đầu cười nói: “Em nói, cũng thật đúng nha, hai bọn anh lúc ấy mới quen biết nhau. Không hổ là người trẻ tuổi, trí nhớ tốt như vậy, em không nói anh cũng đã quên rồi.”

Hàn Dĩ Nặc còn muốn tiếp tục hỏi nhưng không biết nên hỏi cái gì, bản thân hắn nói ra vẫn sợ Nghiêm Đông Kỳ chê phiền phức, không thể làm khác hơn là ngồi bên cạnh Nghiêm Đông Kỳ xem ti vi, nhìn màn ảnh đến ngây ngốc.

“Người kia là một nhà làm nghệ thuật, trước nghe bạn học nhỏ Nghiêm Chỉ nói học khoa học tự nhiên vô vị, sau khi học văn muốn làm nghệ thuật mà bản thân nó cũng có năng khiếu. Mục Tử Lễ lại đang giảng dạy trong học viện mỹ thuật, anh còn tính toán sau có thể nhờ hắn giúp đỡ việc này. Bằng không anh đâu có đủ thời gian rảnh rỗi để ở quán bar kết bạn linh tinh chứ, vậy không đem anh mệt chết mới lạ.” Nghiêm Đông Kỳ một bên xem ti vi rồi tùy ý bổ sung vài câu.

Hàn Dĩ Nặc sau khi nghe xong lời giải thích của hắn tâm tình tốt lên không ít, liền đoạt lấy điều khiển ti vi rồi mở tới kênh quân sự sau đó tựa lưng vào thành sopha, nghiêng nửa người sang bên người Nghiêm Đông Kỳ, vui tươi hớn hở bắt đầu xem ti vi.

“Anh còn chưa xem xong.” Nghiêm Đông Kỳ bất đắc dĩ kháng nghị.

Hàn Dĩ Nặc hơi cười, lộ ra một hàm răng chỉnh tề trắng bóc: “Không hay, chúng ta đổi kênh.”

“Quả thực phục em rồi.” Nghiêm Đông Kỳ lườm một cái cũng không đổi tư thế, tùy ý để một thiếu niên cao hơn mình cuộn tròn ở bên cạnh mặt tràn đầy phấn khởi xem ti vi.

_________________

Đảo mắt đã qua một thời gian, Nghiêm Chỉ cùng Hàn Dĩ Nặc cùng lên lớp 11. Hai người một người chọn bên xã hội, một người chọn khoa học tự nhiên, còn có Tiết Giai cũng thi không tồi cũng Hàn Dĩ Nặc ở cùng một nhóm.

Lớp 11 học hành càng nhiều, buổi tối còn thêm lớp tự học, Hàn Dĩ Nặc mỗi sớm sáng đều một bộ không tình nguyện. Nghiêm Đông Kỳ nhìn thấy liền đào bới mười tám đời tổ tông mấy cha lãnh đạo hỏi thăm một lượt, mỗi ngày đều phải cân nhắc hơn nửa giờ để mua cái gì cho tiểu tử này bồi bổ.

Lúc hắn nhận được điện thoại của Chu Hải vô cùng bất ngờ, hai người cũng có một khoảng thời gian không gặp, cũng chính bởi tên béo này vì sắc quên bạn, từ lúc có bạn gái đến nay mấy người bạn thân trước giờ hắn đều vứt lên chín tầng mây, cũng không biết giờ bị giật cục cái gì bảo hắn nhất định tối nay phải ra ngoài gặp mặt.

Trời hôm nay cũng không tính quá lạnh, bởi vì trời đang có tuyết rơi. Đây là đợt tuyết rơi đầu tiên trong năm nay, từ giữa trưa đã bắt đầu, cứ một trận lại một trận tuyết tới, mặt đường nhiệt độ rất cao nên toàn bộ con đường đều hòa tan thành nước, từng đám từng đám lầy lội thành bãi.

Nghiêm Đông Kỳ mặc một bộ quần áo bó sát người, phía trên khoác thêm áo da, hai bước xông vào quán rượu, mới vừa ngẩng đầu đã thấy Chu Hải ngồi thù lù một góc chơi điện thoại di động. Trong quán rượu ánh đèn tối tăm, màn hình sáng xanh của điện thoại chiếu lên khuôn mặt béo từng thớ thịt của hắn nhìn qua vừa khủng bố vừa buồn cười.

“Cậu muốn gọi tớ ra ngoài trong đêm gió tuyết này làm gì hả?” vừa vào mùa đông, Nghiêm Đông Kỳ không thích uống rượu trong cửa hàng, cảm thấy lạnh giá, hắn liền thẳng thắn ngồi xuống đối diện Chu Hải, một bộ tư thái đại gia đang rửa tai lắng nghe.

Chu Hải nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ đi đến ngồi xuống trước mặt, lập tức đem điện thoại di động cất qua một bên, kéo ra một vẻ mặt vô cùng thần bí: “Cậu đoán đoán xem, tớ hôm nay muốn nói với cậu cái gì?”

Nghiêm Đông Kỳ thật muốn tát một phát lên khuôn mặt béo phì trước mắt: “Chu đại gia, cậu nói cái gì thì nói nhanh đi, coi khéo cái đống trong thắt lưng của cậu đang run rẩy đấy.”

“Cậu nhàm chán vậy, nói cậu đoán thì đoán đi, có chỗ nào cho cậu nói nhảm chứ?” Chu Hải không hề bị lay động, chớp chớp mắt nhìn Nghiêm Đông Kỳ.

“Xin anh tha cho em đi đại ca.” Nghiêm Đông Kỳ giơ tay nhìn đồng hồ: “Có chuyện gì mau nói, Dĩ Nặc mười giờ là tan học, hôm nay có tuyết rơi, xe không dễ đi lắm, tớ muốn đến đón hắn về thuận tiện đem Nghiêm Chỉ về nhà luôn.”

Chu Hải mỗi lần nghe Nghiêm Đông Kỳ nhắc tới Hàn Dĩ Nặc đề có chút ý tứ chê cười: “Nghiêm đại gia, cậu năm nay mới hai mươi sáu tuổi, có thể đừng đem bản thân thành ông lão bốn mươi sáu – người cha độc thân được không, cả ngày vây quanh tiểu tử ấy, nhìn cậu nói ba câu thì cả ba không rời Hàn Dĩ Nặc, tớ thực sự không muốn nghe a.”

Nghiêm Đông Kỳ vẫn biết Chu Hải nghĩ bản thân mình là người chịu thiệt, vì thế cũng không tức giận, cười cười đáp: “Tớ cũng không phải ngày nào đều bận tâm như thế, chỉ vì hôm nay có tuyết rơi thôi.”

“Đồng chí Nghiêm, không phải tớ muốn nói cậu, nhưng cậu cũng không phải vì một mối tình đầu liền đem cả đời mình hủy hoại được không? Tớ hỏi cậu, cậu định nuôi dưỡng Hàn Dĩ Nặc bao lâu?” Chu Hải liếc mắt nhìn hắn.

Nghiêm Đông Kỳ thật ra không nghĩ tới vấn đề này, lúc đó Hàn Giai cũng chỉ nói nuôi Hàn Dĩ Nặc đến lúc mười tám tuổi rồi đem bán cũng được. Bán thì không thể, tuy rằng nhìn theo phẩm chất của Hàn Dĩ Nặc tuyệt đối có giá tiền, vấn đề là chính mình không có con đường lừa bán người như thế.

“Tớ… Không nghĩ tới vấn đề này, vốn là nghĩ cứ như vậy là tốt rồi, chờ Hàn Dĩ Nặc kinh tế có thể độc lập…” Nghiêm Đông Kỳ vừa nói vừa nhìn vẻ mặt Chu Hải càng ngày càng không cam lòng, âm thanh dần dần nhỏ lại.

Chu Hải vô cùng đau đớn: “Tớ nói này Nghiêm đại gia, lão tử vẫn cho cậu là một người thông minh, làm sao bây giờ lại ngu ngốc như vậy chứ! Cậu dựa vào cái gì để nuôi dưỡng người ta đến khi kinh tế độc lập, cậu nợ hai chị em nhà hắn cái gì? Nếu cậu nói chăm lo cha mẹ, nuôi dưỡng Nghiêm Chỉ, anh em này sẽ không nói hai lời, đó là việc nên làm nhưng tiểu tử này là sao?”

Nghiêm Đông Kỳ cũng không biết nên nói như thế nào, không thể làm gì chỉ biết gãi gãi tóc: “Ngược lại mẹ tớ cũng rất thích đứa trẻ này, muốn tớ nuôi hai ngày liền vứt bỏ nó phỏng chừng mẹ đem chân chặt đứt không chừng. Hơn nữa Hàn Dĩ Nặc cùng Nghiêm Chỉ quan hệ rất tốt, hai người đều có bạn.”

“Cậu cảm thấy cái rắm, không nói chuyện vô nghĩa với cậu, ngược lại anh em tớ nói đều nói, cậu con mẹ nó là người làm ăn, cái chuyện lỗ vốn này cậu cũng không tính ra à!!” Chu Hải đem nước dâu trước mặt tu hết một hơi, lúc nói chuyện còn mở cái miệng lớn như chậu máu nhìn quả thực biếи ŧɦái.

Nghiêm Đông Kỳ qua loa gật gù: “Được rồi, biết rồi, lúc trở về tớ khẳng định sẽ cân nhắc chuyện này.”

“Cân nhắc? Cậu phải thực sự cân nhắc chuyện này!!”Chu Hải nói một nửa đột nhiên vỗ trán: “Nói vớ vẩn đột nhiên quên chuyện chính. Trước tớ có nói Na Na có nhiều bạn bè, đã nói trước với cậu chuyện này nên tớ rất tích cực xem xét cho cậu đấy.”

Nghiêm Đông Kỳ sớm đã đem chuyện giới thiệu đối tượng này sớm quên không còn một mống, giờ đột nhiên được nhắc đến mới nhớ, nhất thời nổi lên hứng thú “Sách” một tiếng cười nói: “Chu đại gia, không hổ là anh em với nhau, chính cậu ăn thịt còn không quên giữ lại cho anh em tí canh, thật không tồi, không tồi.”

“Nhất định rồi…” Chu Hải đắc ý nở nụ cười: “Bọn tớ ở nhà đã thương lượng rất lâu, tìm được người phù hợp với tiêu chuẩn của cậu hơn nữa Na Na còn đem bức ảnh của cậu cho người ta nhìn, cô ấy rất thích cậu đấy.”

Nghiêm Đông Kỳ nghe có chút vô căn cứ: “Không phải chứ, sao cậu có thể tự ý như vậy, cứ thế mang ảnh của tớ phân phát ra ngoài, có phải hay không lão tử thành người có chút khát gái?”

“Không có chuyện gì, hiện tại người em gái kia rất yêu thích cậu, kiểu người lớn lên đẹp trai còn đói khát.” Lúc nói câu này Chu Hải có chút hèn mọn: “Hơn nữa đã hơn một năm rồi cậu vẫn chưa có đối tượng, nếu như thực sự không có chút đói khát nào thì anh em thực sự đại nghĩa diệt thân đưa cậu đến bệnh viện xem xét.”

“***, thực sự là cái gì từ trong miệng cậu cũng phun ra được.” Nghiêm Đông Kỳ bị hắn nói đến bật cười.

“Cho cậu xem vài bức ảnh, cậu chọn một, nếu như cảm thấy cả hai đều được thì có thể gặp gỡ, chọn một người rồi tìm hiểu người ta. Theo sự quan sát của tớ thì trong vòng một tháng có thể truy bắt được người ta rồi đấy.”

Nghiêm Đông Kỳ nhận điện thoại rồi nhìn bức ảnh cô gái trong màn hình, cao ráo xinh gái, da dẻ trắng thuần là một cô gái trong sáng, trong lòng Nghiêm Đông Kỳ có chút ngứa.

Hắn trượt đi trượt lại mấy lần rồi quyết định một cô tóc dài đen thẳng duyên dáng liền trả điện thoại cho Chu Hải.

Chu Hải liếc mắt nhìn gần như vui vẻ: “Tớ đã biết cậu sẽ chọn cái này, tớ hiểu cậu mà, nhìn thoáng qua đã biết cậu thích người như thế nào rồi, Na Na còn nhất định để cử thêm một người khác, nói là cùng vợ cùng chồng kìa.”

Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, từ trong túi sờ soạng hộp thuốc đưa cho Chu Hải một điếu, Chu Hải liên tục xua tay: “Không hút, người yêu tớ mũi thính vô cùng, ngửi thấy tớ hút thuốc sẽ nháo lên muốn tớ chia phòng ngủ.”

“***, ân ái vợ chồng chết rồi.” Nghiêm Đông Kỳ cười mắng một tiếng, tự châm cho mình một điếu.

“Em gái này tên là Đặng Hiểu Hiểu, nhỏ hơn cậu ba tuổi, mở một trang bán qua mạng còn mua bán cái gì tớ không rõ lắm, nghe Na Na nói tính cách cực kỳ tốt. như vậy đi, để tớ sắp xếp, vừa hay giờ thời gian giờ còn rảnh, cậu cũng chưa thấy người yêu của tớ, lúc nào đó bốn người chúng ta cùng ăn bữa cơm.” Chu Hải đem ảnh của Đặng Hiểu Hiểu gửi cho Nghiêm Đông Kỳ.

Nghiêm Đông Kỳ gật gật đầu, giơ tay nhìn đồng hồ một chút rồi đứng lên: “Được thôi, trước hết cứ như thế, thời gian thì cậu cứ nói cho tớ, tớ đi đón hai đứa tan học.”

Chu Hải cũng theo đứng lên, Nghiêm Đông Kỳ rất kinh ngạc: “Làm gì, cậu không phải nói không quá mười hai giờ thì không về nhà sao, tuần trước tớ mới nhập về rượu mới đấy, muốn thử thì đến quầy bar đàng kia.”

“Không được…” Chu Hải đứng lên đem áo khoác mặc vào, hai người đồng thời đi ra ngoài “Na Na nhắn tin cho tớ nói ở nhà có làm hoành thánh ăn khuya, chờ tớ trở về ăn.”

Sau khi nói xong còn cười đến một mặt hạnh phúc.

Nghiêm Đông Kỳ quả thực ước ao ghen tị: “Cậu được rồi, cẩu độc thân còn có thể sống hay không đây? Còn ăn khuya, đã mập thành như vậy, nhìn cái bụng nhỏ khiêu gợi của cậu kìa.”

“Cậu biết cái gì…” Chu Hải không phản đối: “Có bụng mới biết là sinh hoạt hạnh phúc, không giống cậu, một tay sờ lên còn không thấy cơ bụng, điều này nói rõ cái gì đây, không có đối tượng nhàn nhã không được vận động.”

Hắn không chờ Nghiêm Đông Kỳ phản ứng đã chạy đến trước xe rồi quay lại nhếch cái bụng kéo ra nụ cười trào phúng.

Nghiêm Đông Kỳ đứng một phía sau nhìn không biết nên khóc hay nên cười, cũng chỉ có thể nhìn Chu Hải rồi khoát tay nói Chu Hải mau cút.

Tác giả có lời muốn nói: Em trai rất nhanh nhận ra tâm ý của mình là không sai, ta có thể hiểu, nhưng ta cũng phải nói rõ, thể loại của ta là đô thị nhẹ nhàng hài hước nhưng không phải tách rời hiện thực xã hồi.

Em trai nhận ra tình cảm thực sự của mình vẫn là một quá trình gian nan, dù sao mỗi người cũng không đem tình nghĩa sự quan tâm thành đồng tính, huống hồ đứa em còn đang thời kỳ trường thành, đối với khác phái luyến còn mê man, hơn nữa nó còn thích chính anh trai của mình, cái này nhất định phải có một quá trình.

Thứ hai nói Chu Hải giới thiệu em gái, đó là một lực cản, cũng là một phương thức ở chung của hai người. trong cuộc sống sẽ không có anh em nào khuyến khích anh em của mình đi nào đồng tính, đây là tâm lý người bình thường.

Nghiêm Đông Kỳ đối với Mục Tử Lễ vẫn tương đối bài xích, trong đó hắn là một người đàn ông thành thục, không thể nói là người đức nghệ song hinh nhưng tuyệt đối tin cậy, cũng không so với Hàn Dĩ Nặc kém nơi nào, chỉ thua ở cảm tình thôi.

Nghiêm Đông Kỳ đối với Hàn Dĩ Nặc không phải là thái độ bình thường có thể có. Hàn Dĩ Nặc gặp phải tình địch sẽ đỏ mắt mà thôi.

Cho dù là huyền huyễn, ngôn tình, thuần yêu thì nhất định cũng cao hơn sinh hoạt bình thường nhưng không thoát ly nó.