Nghiêm Đông Kỳ dùng hoa hồng để giảm mấy vệt máu ứ đọng, động tác nhẹ nhàng, trong miệng lải nhải mắng: “Em đúng là kẻ ngu ngốc, đánh thành cái bộ dạng đức hạnh này!! Sao em không trực tiếp va đầu vào bàn luôn để cho anh sau này đỡ phải để tâm.”
Hàn Dĩ Nặc nghe Nghiêm Đông Kỳ mắng, trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy đặc biệt thoải mái, trên mặt còn mang ý cười.
Nghiêm Đông Kỳ ngồi chếch bên giường dùng dầu hoa hồng xoa bóp cho hắn, vừa thấy vẻ mặt của hắn thì tức giận trào dâng: “Cười cái rắm, em cười cái gì mà cười, sao lúc trước anh không phát hiện da mặt em dày như vậy, ngu xuẩn như vậy chứ!!”
“Anh hai, cái quán đấy có mấy người lưu manh, còn có chuyện của anh với anh Đặng, xảy ra chuyện gì?” Hàn Dĩ Nặc dùng cùi chỏ đẩy thân thể lên, quay đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ.
“Là chủ một quán bi-a, thằng bé mà lúc trước anh nói chuyện ở đồn công an là chuyện khác, lần đó anh mở quán bar thì có người đánh nhau sau đó bị anh chỉnh đốn trừng trị nên ngoan hơn nhiều. sau lão Đặng kia thiếu người, mấy chỗ trọng yếu bị đè ép nên anh đưa mấy anh em sang bên đó hỗ trợ.” Nghiêm Đông Kỳ nhàn nhạt nói hai câu, con mắt nhìn chằm chằm vào mấy chỗ bị thương ứ đọng máu của Hàn Dĩ Nặc.
“Vậy ông chủ bọn họ thì sao?”
“Sách, em sao lại hỏi nhiều vấn đề như vậy…” Nghiêm Đông Kỳ giơ tay liền muốn ấn đầu của hắn xuống lại nhớ tới đôi tay đầy dầu hoa hồng, liền thu hồi tay đưa tới trên eo hắn: “Một người bạn, là người bạn cùng cấp với anh, lão bị đánh ngoài trường, lúc ấy anh vừa dịp gặp nên giúp đỡ một chút, vì thế mới quen biết.”
Hắn hơi dừng một chút, cuối cùng nhịn không được vừa mở miệng quở trách: “Anh nói cho em biết Hàn Dĩ Nặc, các em may mắn lần này là dính tới quán của lão Đặng, vào đồn công an là chuyện nhỏ, nhưng mỗi ngày mấy thằng lưu manh tập trung đến trước cổng trường của em mới là chuyện lớn, khi ấy thì ngồi ôm đùi anh trai em mà khóc nhè đi.”
“Em sai rồi, anh cũng đừng nói mãi vấn đề như thế, em còn muốn thay anh khát nước đây.” Hàn Dĩ Nặc nghiêng đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ một chút, sau đó táo bạo mà ngồi xích lại, đem đầu gối trên đùi Nghiêm Đông Kỳ rồi nằm nhoài trên giường.
Động tác Nghiêm Đông Kỳ dừng lại, cả người sững sờ rồi vò vò đầu hắn: “Hàn Dĩ Nặc, em bị đánh đến đầu óc choáng váng rồi à, một người cao to như em lại nằm trên đùi một ông anh cao to không kém, em không phải là muốn mình giống như chú chim nhỏ nép vào người ta làm tổ chứ?”
Nghiêm Đông Kỳ tuy nói như vậy nhưng cũng không có ý tứ dời đầu hắn đi, Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười, thanh thản ổn định nằm nhoài trên người hắn.
Hắn nhìn thấy bộ dáng Nghiêm Đông Kỳ lo lo lắng đau lòng vì hắn, tuy trong lòng bản thân thấy rất hạnh phúc nhưng cũng có chút hối hận.
“Anh hai, em sau này sẽ không như thế nữa.”
“Không phải, chính là… hôm nay em nói muốn ra ngoài anh còn tưởng em đi với bạn gái, kết quả nhận được điện thoại gọi vào trụ sở cảnh sát, một kiểu người lớn một kiểu lại làm người ta phát hỏa, trong lòng anh thấy quá chênh lệch.” Thanh âm cuối cùng của Nghiêm Đông Kỳ có chút ý cười.
Hàn Dĩ Nặc nghe không hiểu: “Cái gì con gái?”
“Anh cũng không muốn nhìn trộm chuyện riêng tư của em nha.” Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy xem thư người khác nên có chút ngượng ngùng “Thì trước anh giặt quần áo nên thấy trong túi quần áo đồng phục của em có lá thư của cái gì Bội Bội, anh thấy hợp mắt nên mới nhìn một chút, em ấy nói muốn cùng Dĩ Nặc nhà anh cùng trải qua đêm giáng sinh đấy.”
“Em quên mất, lúc ấy nhận được thì mới tùy tiện nhìn qua rồi gần như bỏ vào túi!!” Hàn Dĩ Nặc bị xoa bóp có chút mệt mỏi hai mắt đánh nhau.
Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “Thật tùy tiện, cô gái người ta còn cố gắng chuẩn bị phong thư đẹp như vậy lại bị em vò thành đống thực không đức hạnh, cái này phải xin lỗi phần tâm ý của người ta chứ.”
thanh âm Hàn Dĩ Nặc trở nên mơ mơ màng màng: “Mong em đi ra ngoài nhiều con gái vây quanh rồi đều phải xin lỗi người ta thì em làm sao sống nổi chứ.”
“Cái này là nửa bộ mặt của thế giới đó.” Nghiêm Đông Kỳ rêи ɾỉ.
Hàn Dĩ Nặc rầm rì một tiếng, lười biếng cười rộ lên.
“Chủ yếu tất cả đều là nam còn chưa tính, các em còn đánh nhau…” Nghiêm Đông Kỳ âm thanh từ trên đầu hắn truyền xuống: “Em đánh nhau anh cảm thấy cũng không có gì, nhưng em cũng đánh quá đúng thời điểm đi. lúc nãy anh cùng Chu Hải ở trong quán rượu với vài cô gái xinh đẹp lại bị chuyện của em quấy nhiễu, thế là xong, một người để quen cũng không có.”
Hàn Dĩ Nặc nghe xong lời của hắn thì tỉnh táo hẳn, còn cảm thấy không thoải mái một cách khó hiểu. hắn ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, cảm thấy bản thân bị đánh lần này không thể nào tốt hơn được nữa.
Sau lễ giáng sinh thì tết cũng gần đến, cảm giác ngày tháng trôi qua quá nhanh. Đợi đến khi Hàn Dĩ Nặc đem phiếu điểm kỳ thi cuối kỳ tới trước mắt Nghiêm Đông Kỳ thì hắn mới ý thức được tết sắp đến.
Nghiêm Đông Kỳ gảy tờ phiếu điểm một lát: “Sách” một tiếng: “Đứng thứ sáu toàn lớp, thứ hai mươi chín cả khóa.”
Hàn Dĩ Nặc lấy một ít điểm tâm trên bàn trà cho vào miệng, híp mắt kêu lên một tiếng “Ăn ngon.”
“Thật không?” Con mắt Nghiêm Đông Kỳ từ trên phiếu điểm dời đi: “Vậy sau này lại làm cho em hai cái ***g bàn, các em còn phải học bù mấy tiết, mang cái này đi rồi đưa đến cùng với bạn học mà ăn.”
“Không cần đưa cho bọn họ, cái này làm phiền phức mệt nhọc như thế, để ở nhà mỗi mình em ăn được rồi.” Hàn Dĩ Nặc lắc lắc đầu, đứng ở nơi đó ăn tiếp.
Nghiêm Đông Kỳ liếc hắn một cái: “Anh vẫn còn chưa kêu phiền phức đây.… oái, còn có mấy câu định hỏi, em nói làm anh quên béng mất, anh hỏi lớp em bao nhiêu người? cả khối bao nhiêu người.”
Hàn Dĩ Nặc phủi phủi bột phấn của điểm tâm trên khóe miệng: “Em nghĩ, lớp em bốn tám người, còn cả khóa cũng không rõ lắm, có lần nghe thầy giáo nhắc thoáng qua, chắc hơn tám trăm gì đấy.”
“Bao nhiêu?” Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy không khí thiếu oxi, có chút thở không thông: “Cả khóa em tám trăm mà em thi đứng thứ hai chín??”
Hàn Dĩ Nặc gãi gãi tóc nở nụ cười: “Vẫn có thể chứ?”
Nghiêm Đông Kỳ gảy phiếu điểm một lúc sau đó đem tờ phiếu điểm đặt cẩn thận từng li từng tí lên bàn, đứng lên thong thả bước đi: “Không được, lần này nhất định phải ra ngoài ăn một bữa tiệc chúc mừng để kỷ niệm.”
“Anh còn chưa nói em thi như thế có được hay không đấy.” Hàn Dĩ Nặc ngửa đầu nhìn hắn, nở nụ cười xán lạn.
Nghiêm Đông Kỳ rất hưng phấn cười toa toét: “Em giờ là muốn anh khen ngợi em đi, thật tốt nha, đứng hai chín toàn khóa tám trăm người đấy, anh đây hồi còn học cao trung đã đứng thứ ba mươi ở vị trí đầu bảng từ dưới lên… đến đến đến, bảo bối nhỏ nhắn, cho anh ôm một cái.”
Hàn Dĩ Nặc lúc đầu sửng sốt một chút, sau đó cấp tốc từ trên ghế sa lông bắn lên chạy qua hai bước ôm chặt eo Nghiêm Đông Kỳ.
Nghiêm Đông Kỳ ở trên lưng hắn mạnh mẽ xoa xoa hai cái, sau đó giơ cánh tay cong cong lên sau gáy văn văn tóc: “Em trai anh trâu bò quá, đêm nay phải gọi điện thoại cho mẹ anh khoe khoang. Nghiêm Chỉ khẳng định không thể thi bằng em được, cho họ xem người được anh dưỡng tốt thế nào.”
Hàn Dĩ Nặc nằm nhoài trên bả vai hắn rầm rì một tiếng.
Nghiêm Đông Kỳ vỗ vỗ lưng, sau đó buông người đang núp trong lòng ra, giơ tay lên mặt Hàn Dĩ Nặc vỗ nhẹ: “Lo lắng chuyện học hành động não thế nào mà giờ gầy như vậy, cùng anh ra ngoài ăn bữa cơm sịnh soạn bồi bổ một chút.”
“Không…” Hàn Dĩ Nặc lại dán lên người, ở trên vai Nghiêm Đông Kỳ ma sát: “Em không muốn ra ngoài ăn, em muốn anh làm thịt kho tàu cùng với gà rang muối cho em ăn.”
Nghiêm Đông Kỳ đáp ứng rất thoải mái: “Được, em gọi món ăn, anh đi siêu thị mua đồ rồi trở về làm cho em ăn ngon.”
_________________
“Không phải…” tay đang lấy cam của Nghiêm Đông Kỳ dừng một chút, có chút khó mà tin nổi quay đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc: “Em nói cái gì?”
Hàn Dĩ Nặc gật gù: “Anh không nghe lầm, hai ngày nữa trường học của chúng em muốn mở cuộc họp phụ huynh, anh đến đó một lúc được rồi.”
“Em thi tốt như vậy, thầy cô còn muốn gặp phụ huynh?” Nghiêm Đông Kỳ có chút tan vỡ: “Anh đối với trường học có bóng ma đại ca a!!”
Hàn Dĩ Nặc nhận quả cam từ trên tay hắn: “Cũng không phải chỉ nói chuyện thành tích, cuối kỳ nhà trường còn có sắp xếp gì đấy, nghe mấy thầy cô nói có chuyện rất phiền toái.”
“Được thôi…” Nghiêm Đông Kỳ gãi đầu một cái: “Đi thì đi, các thầy cô của em cũng không thể đem người nhà mà mắng chửi xối xả được.”
“Anh nghĩ thế nào mà nghiêm trọng vậy.” Hàn Dĩ Nặc cầm túi cam đi cho vào xe đẩy, Nghiêm Đông Kỳ đẩy xe đi phía sau: “Hơn nữa lúc ấy em cũng đến, trường học muốn mở đại hội thì học sinh cùng phụ huynh phải cùng đi sau đó phụ huynh đi gặp thầy cô họp bàn còn bọn em quay lại dọn dẹp quét tước sân bãi.”
“Cái lão hiệu trưởng có phải điên rồi không, trời lạnh như thế bắt các em đi quét dọn sân tập? thế này tuyệt đối không được, nhỡ may đem em đông lạnh đến cảm mạo thì lão tử đây tìm ai nói lý lẽ!!” Nghiêm Đông Kỳ vừa nghe đến chuyện quét dọn sân tập có chút không vui.
Hàn Dĩ Nặc nghe được lời của Nghiêm Đông Kỳ thì đặc biệt thoải mái, khóe miệng ép không được mà khều lên: “Vậy thì anh đến nói với chủ nhiệm lớp xin cho em nghỉ một ngày, nói Hàn Dĩ Nặc thân thể ốm yếu nhiều bệnh, không thể ra bên ngoài hưởng khí lạnh cảm mạo, vậy phỏng chừng không qua hai ngày em sẽ phát hỏa ở trường học.”
Nghiêm Đông Kỳ nhẹ nhàng ở trên bả vai Hàn Dĩ Nặc gõ một hồi: “Em sao có thể phiền chán như thế chứ, không phải anh chỉ sợ em cảm lạnh thôi sao?”
“Nhất định không thể, em giờ đã sắp cao lớn hơn anh rồi. mấy cô gái nhỏ nhắn còn ra ngoài quét dọn cũng không có chuyện gì, em mặt dày da dày thế này có thể có chuyện gì chứ.”
Nghiêm Đông Kỳ nghe xong gật gù, không nói lại chuyện quét tước sân tập: “Thế cái đại hội này là sao? sao phải cần hai chúng ta cùng đi?”
“Thực ra cũng không có chuyện gì, chỉ là thầy chủ nhiệm nói năm nay không chỉ thông báo phê bình còn có xử phạt nữa, sau đó nói về việc nghỉ đông cần chú ý những chuyện gì?”
“Trường học của em cũng lắm chuyện cười thật, mới lên cao trung thôi chú ý cái gì chứ?” Nghiêm Đông Kỳ từ trên giá cầm hai túi muối cùng một túi thịt gà bỏ vào xe đẩy “Cái này cũng quá lo xa đi.”
Nói xong câu đó hắn cười hai tiếng: “May anh so với em sinh sớm hơn, nếu như mỗi học kỳ đều sẽ xử phạt thì bằng cái tính đáng yêu hoạt bát tính tình rộng rãi của anh hồi ấy phỏng chừng thế nào cũng gọi tên anh.”
Hàn Dĩ Nặc cũng theo Đông Kỳ cười: “Anh trước đây thực sự tệ hại như vậy?”
“Anh nghĩ không tệ thế…” Nghiêm Đông Kỳ đẩy xe lên bỏ hai bắp cải bẹ: “Nhưng cũng không tốt đẹp lắm, yêu đương, kết bè kết đảng đánh nhau, trốn học, chống đối thầy cô giáo, những chuyện có thể làm được anh đều làm.”
Hắn suy nghĩ một chút rồi bỏ thêm một câu: “Anh đây chỉ là phản lệ, đừng theo anh học theo đấy!!”
(Phản lệ: ngược lại bình thường, trái với lề thói)
“Anh sao phải nhất định làm thế, chăm chỉ học hành không được sao?” Hàn Dĩ Nặc xoay đi xoay lại bắp cải bẹ rồi mang một bao đậu ném vào.
Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, đẩy xe đi về phía trước: “Có cái gì mà tại sao chứ? Anh không giống em yêu thích việc học tập, anh ham chơi hơn.”
“Em cảm thấy việc học tập thực sự rất vui vẻ.” Hàn Dĩ Nặc nhỏ giọng nói một câu, đi trên đường lấy một hộp socola trên giá sau đó chạy nhanh về phía trước.
_________________
“Ăn cơm đi, chuyện thường như cơm bữa, em cứ tùy tiện ha ha.” Nghiêm Đông Kỳ ngồi đối diện với hắn, ném sang cho Hàn Dĩ Nặc một lon cola rồi mở một lon bia.
Hàn Dĩ Nặc đem thức ăn trên bàn từng cái từng cái cho vào miệng, cười đến cả con mắt đều thành cái khe: ”Thật là thơm.”
“Đến, đến, đến, kính nam thần tài hoa của chúng ta nào.” Nghiêm Đông Kỳ giơ lon bia, Hàn Dĩ Nặc vốn đang cầm đũa, không thể làm gì khác hơn là thả xuống cầm lon cola lên đυ.ng nhẹ một cái để chúc mừng.
Hàn Dĩ Nặc nhấp một hớp cocacola, cũng không biết thế nào mà cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt. Sau đó sảng khoái cười hai tiếng.
“Đứa ngốc.” Nghiêm Đông Kỳ nhìn thấy hắn cao hứng, cũng theo đó mà cười rộ lên.
_________________
Còn năm phút đồng hồ nữa là đến giờ toàn trường họp phụ huynh, thầy chủ nhiệm đứng trên đài cao lật lật tờ bản thảo chốc nữa phát biểu, trên sân tập người so với ngày thường đông gấp đôi, nhìn qua có chút chen chúc, chật chội.
Trời hôm nay đặc biệt lạnh, Hàn Dĩ Nặc sáng sớm đã dậy đi học sớm, vì nghĩ đến chuyện buổi chiều còn họp phụ huynh cùng tổng vệ sinh sân trường nên mặc thêm vài áo, lúc nãy vẫn rất ấm áp, chủ yếu chính là ở đây quá đông đến độ không có cách nào nói chuyện.
Tiết Giai ở bên cạnh hắn hôm nay mặc hơi ít, đông lạnh đến cả người co thành một đoàn mà cúi gập người xuống. Mẹ hắn bên cạnh vỗ trên lưng mà nói: “Thôi đi, nhiều người ở đây như vậy, chú ý hình tượng một chút.”
“Mẹ biết ở đây nhiều người như vậy còn nói con.” Tiết Giai thiếu kiên nhẫn mà lườm bà một cái, người từ từ đứng thẳng dậy.
Mẹ Tiết Giai trừng đứa con một chút rồi quay đầu vẻ mặt ôn hoa cùng Hàn Dĩ Nặc nói chuyện: “Hàn Dĩ Nặc à, con cùng Tiết Giai ngồi cùng bàn với nhau, con lại học tốt như vậy, sau này chỉ bảo thêm cho nó với”
Hàn Dĩ Nặc không hé răng, muốn kéo ra một nụ cười biểu thị lễ phép, nhưng bị cái nhiệt độ này chỉnh đến nửa cái mặt cũng đơ.
Cũng may mẹ hắn không chút nào để ý mà nói tiếp: “Ai, cũng gần tới cuộc họp phụ huynh rồi, Hàn Dĩ Nặc, người nhà con sao chưa tới?”
“Anh của con đang trên đường tới, nói là lập tức tới ngay.” Hàn Dĩ Nặc đem nửa cái khăn quàng cố kéo xuống rồi miễn cưỡng trả lời một câu rồi nhanh chóng kéo lên.
“Anh trai con?” mẹ Tiết Giai trợn trắng mắt, lông mi cao chụm vào nhau nhìn qua có chút buồn cười: “Ba mẹ con quá bận không có thời gian đến sao?”
Hàn Dĩ Nặc nghe xong sửng sốt một chút, mím mím môi, sau đó nhìn mẹ Tiết Giai lộ ra một nụ cười đẹp đẽ: “Không phải, cha mẹ con đã qua đời.”
Bà nghe thấy cổ như bị ai bóp lấy, nửa ngày cũng không nói ra được một câu.
“Các vị phụ huynh cùng học sinh xin hãy yên tĩnh, đại hội của chúng ta bắt đầu.”
Có lẽ là do có cha mẹ ở đây, sân tập so với thường ngày đã nhanh chóng ổn định và vô cùng yên tĩnh.
Lúc Nghiêm Đông Kỳ tiến vào vừa gặp cảnh tượng này, cả hội trường tối om đều người là người nhưng đặc biệt tĩnh lặng. Hắn cảm thấy có chút lúng túng, liền khều khều mái tóc trước trán, hơi khẽ cau mày, sau đó nhẹ nhàng hướng qua đài chủ tịch rồi nhìn ban gần nhất mà bước tới.
Hàn Dĩ Nặc thân hình cao lớn đứng trong đội ngũ lớp luôn ở vị trí cuối cùng. Thầy chủ nhiệm của bọn họ nói chậm rãi, còn thích kéo dài âm thanh, mỗi lần hắn nghe đều cảm thấy buồn ngủ. Hắn cúi đầu cầm điện thoại trong tay, đang cân nhắc chút xem có nên gửi tin nhắn cho Nghiêm Đông Kỳ đã đến chưa, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng người quen thuộc đứng trên sân tập.