Ấu Niên Ký Sự Bộ

Quyển 4 - Chương 6

“Chi Thiên đối xử em gái như em thật sự quá tốt.” Yêu Chi nghiêng người tựa vào giá sách, híp hai mắt, vuốt tóc, cả người tản mác ra một loại không khí yêu dã, đôi bích mâu của hắn lung linh đầy màu sắc, đột nhiên liếc về phía vết cháy trên mặt bàn, hắn cúi đầu, lông mi che khuất cảm xúc trong đáy mắt, câu môi, nhìn Hành Chi Nhược, giống như đang cười mà lại như không, “Còn tưởng rằng có kịch vui để xem, kết quả, cứ vậy không truy cứu.”

Hành Chi Nhược tốt tính gật đầu một cái, “Ảnh không truy cứu, Yêu Chi, hai chúng ta có thể tâm sự một chút…. Anh xem ra không có tinh thần, đêm qua ngủ rất trễ sao?”

Hắn giống như biết Hành Chi Nhược muốn hỏi cái gì, ánh mắt hàm chứa ý cười liếc nhìn nàng, “Không thể sớm hơn em.”

Hắn ngửa đầu liếc nhìn lên phía trên, chạm tay vào giá sách trên cao, có chút tiếc nuối, vẻ mặt kia rõ ràng là đang nói chuyện gì hắn cũng biết, lại lười nhác nói, “Đi thôi, gian phòng này một lát sẽ được thay khóa mới, cũng không biết là sẽ bị khóa lại bao nhiêu năm nữa đây.”

Yêu Chi giống như khách quen, xoay người hướng phía cửa đi ra.

Hành Chi Nhược nóng nảy, chạy tới vài bước, túm lấy ống tay áo của hắn, kimônô tuy làm bằng chất vải mềm mại nhưng rất lạnh, làm nàng thiếu chút nữa trượt tay, “Yêu Chi…. tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

Hắn dừng lại, chậm rãi quay đầu, giọng nói rất trầm thấp, “Hử?”

“Anh rốt cuộc biết được bao nhiêu, có phải còn rất nhiền chuyện không nói cho tôi biết…. Tôi cũng không có hoàn toàn khôi phục được trí nhớ đúng không….”

“Chi Nhược, ta biết rõ mối quan hệ của em với gia tộc này, em chính là một bộ phận của nơi đây, ta biết hết thảy mọi chuyện của em, ta so với bản thân em càng hiểu rõ em.”

“Cho nên….”

“Cho nên ta càng thích hợp với em.” Đôi mắt hắn tràn đầy trêu tức, không được đứng đắn cho lắm.

“Anh không định cho tôi biết sở hữu hết thảy mọi chuyện sao.”

Hắn cười, khó lý giải, chính là nắm lấy tay nàng, rất chặt, “Ta đáp ứng em hôm nay dẫn em ra ngoài, thời điểm cũng không còn sớm, chờ ca ca em xong việc thì trễ mất.”

Trên xe, lái xe đang nằm ở băng ghế phía sau mê man bất tỉnh.

Hành Chi Nhược cầm di động, đùa nghịch, mắt liếc xéo Yêu Chi đang lái xe, mím môi, trong lòng cân nhắc, nếu Hành Chi Thiên mà biết tài xế hắn phái tới giám thị hai người bọn họ, mỗi lần đều bị Yêu Chi thôi miên bất tỉnh nhân sự, trên mặt không biết sẽ có biểu tình gì.

Di động đang cầm trong tay ong ong rung lên vào cái, nàng cúi đầu nhìn lướt qua màn hình, lại vội vàng nhắn tin trở về.

Yêu Chi liếc nhanh Hành Chi Nhược, mở miệng nói, giọng điệu có chút chăm chọc, “Như thế nào, lại liên lạc với tên tiểu bạch kiểm kia?”

“Bạch Lạc Hề không phải là tiểu bạch kiểm, anh mới chính là nhất yêu nghiệt.”

Hắn hừ một tiếng, xoay mạnh tay lái, cua gấp, Hành Chi Nhược đổ vào trong lòng hắn, bộ dạng của hắn đầy vẻ hưởng thụ, cười tủm tỉm “hảo tâm” bổ sung một câu, “Sao lại bất cẩn như thế.”

Cánh tay đương nhiên trượt xuống vòng lấy eo nàng, “Hắn cũng chính là bạn nhỏ thanh mai trúc mã của em, nhưng ta lại biết trên ngươi em có bao nhiêu nốt ruồi, nằm ở chỗ nào….” (Cesia:)

“Ngươi….”

Tay hắn không an phận ở trên eo nàng vuốt ve, thủ pháp phải gọi là vô cùng ái muội.

Hành Chi Nhược lập tức thụt lùi lại thật xa, ngồi ở trên đệm ghế mềm mại, vẻ mặt bình tĩnh, “Anh không phải thỏa mãn chút ít ham muốn xem trộm sao, camera trong tòa thành đều đã bị tôi dỡ xuống, anh còn có thể làm gì tôi, đừng cho là tôi sẽ tin là anh yêu tôi.”

“Yêu? Đó là chuyện Hành Chi Thiên làm.” Hắn nhíu mày, làm bộ lắc đầu, đôi bích mâu có chút nghĩ ngợi nhìn nàng, hắn có vẻ như đang nói với chính mình, “Nhiều nhất, ta cũng chỉ là có hứng thú đối với em…. hoặc là, du͙© vọиɠ.”

——|| người này...

Có phải đối với ai đều có thể động dục hay không.

“Yêu Chi, chỗ đó…. ở nhà sách phía trước ngừng lại một chút, tôi có chút việc phải đi xuống.”

Xe đột nhiên thắng lại, két một cái rất lớn.

Cổ tay của Hành Chi Nhược bị người tóm lấy, đôi bích mâu của Yêu Chi tràn đầy lửa giận, “Em thật đúng là hẹn với tên tiểu tử kia? Em bảo ta mang em ra ngoài, chính là muốn lấy ta ngụy trang?”

“Đúng vậy.” Hành Chi Nhược cười tủm tỉm, vang vang dội dội đáp lại.

“Cho nên….” Đôi bích mâu của Yêu Chi nheo lại nguy hiểm.

“Cho nên anh trước cứ lái xe đi dạo phát tiết một chút du͙© vọиɠ, sau đó một hai tiếng sau, chúng ta gặp lại.” Hành Chi Nhược bày ra vẻ mặt lưu manh liếc hắn, “Dù sao anh đối với tôi cũng không phải là yêu, tội gì phải ép buộc tôi, một kẻ xứng đáng với tiêu chí nhất giới mỹ nam như anh sẽ có rất nhiều phụ nữ hứng thú đối với anh, tùy tiện kiếm đại ai đó cũng được, đóng cửa tắt đèn, ai cũng thấy không rõ ai, đàn bà không phải đều cùng một dạng….”

“Hành Chi Nhược!!” Khuôn mặt tuấn mỹ của Yêu Chi bởi vì tức giận mà đỏ bừng càng tăng thêm vẻ yêu dã, “Em không cần quá đáng!”

Hành Chi Nhược ngây thơ nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp mở to, thuần khϊếp chớp chớp, vẻ mặt vô tội.

“Ta không tức giận.” Yêu Chi hít sâu vào một hơi, thu hồi tức giận, khôi phục vẻ mặt bình thường, nhẹ giọng nói, “Ta sẽ không trúng kế kɧıêυ ҡɧí©ɧ của em, không cần thiết phải phát giận với em.”

Hành Chi Nhược nhu thuận gật đầu.

“Ta là bác sĩ điều trị của em, cho nên, phải cùng em như hình với bóng.”

Rét lạnh….

Khuôn mặt của Hành Chi Nhược suy sụp xuống, người này…. tại sao cứ luôn cắn lấy người ta không chịu nhả a, trêu ai chọc ai.

Nàng xoay người lại, lo lắng liếc nhìn phía trong nhà sách, vẻ mặt đáng thương túm lấy áo hắn, khẩn cầu, “Vậy anh ở trong xe chờ 5 phút đi, tôi sẽ lập tức quay lại.”

Yêu Chi gật đầu, đôi bích mâu cực kỳ chuyên chú nhìn chằm chằm nàng.

Đợi cho nàng mừng rỡ như điên mở cửa xe, thân mình của Yêu Chi miễn cưỡng xê dịch một chút, duỗi tay ra, rầm một cái, cửa xe bị khóa lại.

Hành Chi Nhược cứng đờ, đôi mi thanh tú nhíu lại, giống như đối đãi giai cấp địch nhân nhìn Yêu Chi.

Yêu Chi cả thể xác và tình thần đều hưởng thụ đắm chìm trong ánh mắt đó của nàng, bộ dạng giống như đại lão gia, thoải mái an trí ngả lưng vào đệm xe, liếc xéo nàng, “Hoặc là cùng đi, bằng không, cứ để cho ca ca em tự mình đến chỗ này đón em.”

Tức giận….

“Anh rốt cuộc muốn thế nào?!”

Đôi mắt của Yêu Chi lơ đãng đảo qua khuôn mặt nàng, mâu quang nhẹ nhàng quét qua, liền nhìn về phía sau nàng, thất thần trong chốc lát, rồi đột nhiên khóe miệng của hắn nhếch lên, cực kỳ yêu mị, ngón trỏ lướt nhẹ qua khóe môi, “Em hôn ta, một phút liền thả cho em đi một tiếng, hai phút liền hai tiếng.”

A….

Không phải chỉ là hôn thôi sao.

Đơn giản à,

Lão nương ta ngay từ nhỏ đã là tiểu lưu manh….

Cứ coi như bị chó cắn đi. (Cesia: hôn mỹ nam mà bé xem như bị chó cắn, ta cũng muốn bị chó cắn nha)

Hành Chi Nhược xăn tay áo lên, hai tay chống hai bên vai hắn, nhích lại gần ngồi lên trên đùi hắn, chất vải kimônô quả thật cực kỳ mềm mại, trơn bóng đến mất ngồi lên cứ cảm giác bị trượt, Yêu Chi cười, tự chủ đưa đầu lại gần, mùi trúc hương thanh nhã phảng phất đập vào mũi, làm cho Hành Chi Nhược có chút hoảng thần…. tên yêu nghiệt này dùng mùi hương cũng thật khác biệt….

Môi hắn thật ngọt, có hương vị của rượu…. đầu lưỡi giống như đang cố ý tránh né, lẩn trốn khắp nơi, ngay sau đó lại mang theo tính xâm lược xâm nhập miệng của nàng, tùy ý càn quấy lục lọi, thắm đẫm hương vị nam tính…. rốt cuộc phân không rõ là ai đang hôn ai….

Đầu óc của nàng thoáng chốc có cảm thấy choáng váng.

Làm cho nàng cơ hồ muốn vứt bỏ áo giáp chạy trốn, thân hình nghiêng về phía sau, hắn một tay chống lấy bánh lái, đầu lại ép sát tới gần nàng, một nụ hôn hết sức triền miên.

1 phút….

Thời gian kéo dài tựa như một ngày bằng một trăm năm, chỉ có tiếng tim đập quanh quẩn trong không khí.

Một đạo màu trắng chói mắt ngừng lại bên cạnh xe bọn họ, tiếng cốc cốc gõ vào kính thủy tinh vang lên.

Hai người tách ra ôm ấp….

Bên ngoài ánh mặt trời thật đẹp mắt, một thiếu niên thanh tú, một thân áo sơmi trắng, lặng yên đứng ở bên ngoài xe….

Bạch Lạc Hề.

ị một đôi mắt trong suốt, không có một chút vấy bẩn như thế ưu thương nhìn, làm có nàng có lỗi giác bị ánh mắt ấy tổn thương.

Giống như là….

Bắt kẻ thông da^ʍ.

Trong đầu của Hành Chi Nhược đột nhiên hiện lên bốn chữ này.

Cửa xe bị mở ra, Bạch Lạc Hề không chào hỏi cũng không đánh nhau, liền nắm lấy tay của Hành Chi Nhược kiên quyết kéo nàng từ trên đùi của Yêu Chi ra khỏi xe….

Bạch Lạc Hề còn không quên liếc Yêu Chi một cái.

Trên y bào rộng thùng thình của Yêu Chi lưu lại vài nếp nhăn, đai lưng thêu hoa văn trúc xanh không biết là có phải là do Yêu Chi tự mình kéo ra hay không mà có chút lỏng lẻo, theo Hành Chi Nhược rời đi trượt xuống giữa hai chân…. Mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh tuyệt mỹ lộ ra bên dưới vạt áo bị hở, cùng với….

Yêu Chi chống lại ánh mắt của Bạch Lạc Hề, mị ý trong đôi bích mâu lưu chuyển, thần sắc biếng nhác, ngón tay thon dài trắng nõn giống như vuốt nhẹ đai lưng, rồi mới thắt lại, cúi đầu sửa sang lại kimônô, hàng lông mi dài che khuất đôi bích mâu tràn đầy trêu tức cùng tà nịnh, hắn đối với Hành Chi Nhược nói, thanh âm rất khẽ, người bên ngoài lại có thể nghe được rõ ràng, trong câu nói mang theo nồng đậm tình yêu, “Bảo bối, đừng để ta chờ lâu quá.”

Hành Chi Nhược cảm thấy bàn tay đang nắm chặt tay nàng, đột nhiên siết chặt một chút.

Vẻ mặt của Bạch Lạc Hề bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ, chỉ lôi kéo nàng không ngừng đi tới trước.

Yêu Chi một người ngồi ở trong xe, cười đến càng yêu nghiệt.

— —||

Có thể khẳng định, tên đó cố ý.

Bên trong thư viện thật yên tĩnh, vận mệnh cũng thật xảo diệu.

Hành Chi Nhược cuộn tròn cả người trên ghế sofa, uống nước ép hoa quả.

Giữa mỗi giá sách có một khoảng không gian dành cho khách, rượu và thức uống có thể tự phục vụ, một chiếc ghế sofa mềm cùng với giá sách khổng lồ cách ly bọn họ với những người khác, tựa như một không gian đơn độc chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Bạch Lạc Hề từ lúc đi vào tới giờ vẫn cúi đầu, lật xem một quyển sách rất dày, vài phút trôi qua, quyển sách vẫn dừng lại ở trang 123.

“Em….” Hắn rốt cuộc vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi, ngẩng đầu lên nhìn Hành Chi Nhược, trong mắt lộ ra nhè nhẹ thương cảm, “Lâu như vậy không liên lạc với anh, là bởi vì người đàn ông vừa rồi sao.”

Hành Chi Nhược thần sắc tối tăm.

Quả nhiên cảnh tượng vừa rồi vẫn là kích động hắn.

“Cái kia….” Hành Chi Nhược thận trọng lựa chọn từ, “Yêu Chi là bác sĩ điều trị tâm lý của em, chúng em không có quan hệ gì hết, chính là anh ta nói nếu em hôn anh ta, sẽ cho em một mình đi gặp anh.”

Bạch Lạc Hề lông mi khẽ run, thật dài, cong vυ't mê người, nở nụ cười, đó là nụ cười thật thư thái nhưng đầy tín nhiệm, khóe miệng hắn cong lên, khuôn mặt càng phát ra xinh đẹp thanh tú, “Em không cần phải làm thế, anh chỉ là muốn gặp em…. Nếu hôm nay không được, hoặc là bất tiện, em có thể hẹn anh ngày khác.”

Nếu dựa theo logic của người khác, sẽ cho rằng nàng đang nói dối, hơn nữa lại là một lời nói dối cực kỳ thất bại.

Nhưng, nếu đối phương là Bạch Lạc Hề, thì không cần bàn luận.

Tâm tư của hắn luôn tinh tế sạch sẽ, lại đối với Hành Chi Nhược là trăm phần trăm dung túng cùng tín nhiệm.

“Nhược Hề, chuyện em nhờ anh như thế nào rồi?”

Bạch Lạc Hề cúi đầu lật qua một trang sách, ngón tay đang cầm trang giấy có chút tái nhợt, giống như giận dỗi, “Cha lớn cha nhỏ cùng với mẹ em đã ra xuất ngoại, anh liên lạc với rất nhiều người quen rốt cuộc đã có tin tức của họ, trước mắt là di dân đến đất nước của Mạch Connie, cô ấy nói sẽ nghĩ hết mọi biện pháp bảo hộ cho bọn họ chu toàn.”

Hành Chi Nhược thở dài, tựa như yên tâm.

Bạch Lạc Hề có chút do dự, liếc nhìn nàng, rốt cuộc vẫn nói, “Chi Nhược, đừng làm chuyện điên rồ. Anh cùng Kỳ Tú Minh đều rất quan tâm em, đừng khiến bọn anh lo lắng, được không.”

Hành Chi Nhược hơi mỉm cười, chuyển hướng đề tài, “Tú Minh ca ca hiện tại thế nào?”

Trên mặt Bạch Lạc Hề rõ ràng lộ vẻ thất vọng, nhìn chằm chằm vào môi nàng nói, “Hắn gần đây mở rộng quy mô công ty, hình như muốn lũng đoạn những lĩnh vực không thuộc Hành thị, hắn tựa hồ muốn tuyên chiến với Hành Chi Thiên…. Em, không muốn hỏi chuyện gì có liên quan đến anh sao….”

Trong mắt hắn rõ ràng lộ ra mất mát, giống như chú chó nhỏ ướt sũng bị vứt bỏ bên đường không có người hỏi thăm.

Trái tim của Hành Chi Nhược đột nhiên co rút, có chút chua sót đau đớn trào ra, anh chàng ngốc này…. Hắn không biết người mà nàng quan tâm nhất chính là hắn sao.

Ánh mặt trời lọc qua không khí theo cửa sổ rơi xuống người hắn, hắn ngồi trên ghế sofa, một thân áo sơmi trắng, liền cứ như vậy nhìn nàng, ấm áp như ngọn gió xuân.

Một bóng đen bất ngờ bao trùm xuống nàng,

Hắn khom người, vươn tay chạm vào khóe miệng của nàng, thật cẩn thận vuốt ve….

“Anh cũng muốn cùng em thân mật.”

Trong đầu của Hành Chi Nhược oanh một cái nổ tung, có chút không tin tưởng nhìn hắn.

Hai bên tai của hắn ửng hồng, đôi mắt cực kỳ trong suốt lại như cũ bám riết không tha gắt gao nhìn chằm chằm vào môi nàng, thì thào, “Em đều để cho cái tên không quan hệ kia chạm vào em, anh bình thường ngay cả nắm tay em cũng là hy vọng xa vời.”

Thanh âm của hắn đầy ủy khuất, hỗn loạn mang theo nồng đậm tình yêu, cái đó cùng với tên Yêu Chi gặp dịp thì chơi kia không giống nhau, nó mang theo một chút cam chịu cùng tràn ngập ôn nhu.

Hắn chưa từng ở trước mặt Hành Chi Nhược thẳng thắng bộc lộ những lời này.

Xem ra, hành động hôm nay của Yêu Chi quả thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hắn.

“Em có thể không để cho hắn chạm vào em được không…. tối thiểu lần sau đừng để anh nhìn thấy, được không.”

Ngón tay hắn lạnh lẽo phớt qua môi nàng, nhẹ nhàng chà lau, giống như muốn đem hơi thở Yêu Chi từng lưu lại toàn bộ tẩy sạch…. tuyệt không lưu lại.

Vẻ mặt của hắn nghiêm túc, mím môi, động tác lưu loát, không sai biệt lắm là đang muốn dùng khăn tay giúp nàng hoàn toàn tiêu độc.

Thật sự là…. bình thường cũng không thấy hắn có bệnh yêu sạch sẽ.

“Anh đến giúp em rửa sạch được chứ?”

Hành Chi Nhược nắm lấy bàn tay đang bận bịu của hắn, hắn mờ mịt nhìn nàng, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.

Giây tiếp theo, nàng liền lấp kín môi hắn, chỉ để lại đôi con ngươi đang mở thật to, trong nháy mắt hắn liền hiểu được, trong mắt tràn đầy ý cười.

Nhẹ nhàng hôn.

Tựa như trước đây, vào một buổi tối, mỗ Dã cục cưng bá vương cứng rắn thượng cung, lưu manh đến cực điểm. (Cesia: có một phiên ngoại viết riêng về ‘đêm đầu tiên’ của Dã cục cưng với tiểu Bạch, ừm được rồi đừng hiểu lầm là đêm ngủ chung đầu tiên, lúc đó hai bé vẫn còn con nít)

Chính là cục cưng giờ đây đã biến thành một thục nữ yểu điệu.

Tiểu nam sinh đã biến thành một chàng trai tuấn tú.

Có điều, mọi thứ cũng không thay đổi nhiều lắm.

Từ lúc còn bé gặp được nàng cho đến bây giờ, tùy ý để cho nàng cường hôn hắn không biết bao nhiêu lần, sợ là muốn đếm cũng đếm không hết.

Hắn giống như không chịu nổi sức nặng nàng đột nhiên áp tới, cả người ngã xuống ghế sofa, ngực phập phồng, hô hấp trầm trọng.

Khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp, nóng bừng, ngay cả đuôi lông mày cũng nhiễm một chút màu hồng ái muội, lại còn vòng tay cẩn thận ôm lấy nàng, sợ nàng ngã xuống sofa, cực kỳ sủng nịnh.

“Lạc Hề….”

“Ưʍ.”

“Cho em sờ.” Thanh âm khàn khàn hạ thấp, bàn tay theo bụng hắn lặng lẽ trượt vào bên trong áo sơmi, khuôn mặt đỏ bừng, cái này chính là gọi hưng phấn, đôi mắt lanh lợi đầy ý vị, sáng long lanh.

Bạch Lạc Hề có chút hoảng thần, cảm giác lành lạnh ập tới làm cho hắn khẽ run, bàn tay cách một lớp vải áo không chịu an phận kia, hắn vừa vội vừa giận nói, “Đây là thư viện, nhóc con em định làm gì.”

Hành Chi Nhược rụt tay về, ôm cổ hắn, cười sặc sụa, “Ai bảo anh nói là em lạnh nhạt với anh, em muốn làm cho anh biết là em quan tâm đến anh nhiều thế nào.”

Ho nhẹ một tiếng, bổ sung thêm một câu, “Không tiếc hy sinh sắc tướng, ở thư viện trước mắt bao nhiêu người chứng minh tình hữu nghị giữa đôi ta.”

Bạch Lạc Hề bật cười, bán khép mắt, buộc chặt cánh tay ôm sát nàng.

“Nếu có thể mãi mãi cùng một chỗ như thế này thì tốt quá.”

“Mọi chuyện xong xuôi, em sẽ ở cùng anh.”

Thư viện đột nhiên huyên náo.

Cách một cái giá sách vẫn có thể nghe thấy giọng nói âm dương quái khí của mỗ yêu nghiệt, “Nhưng ta lại không cảm thấy….”

Giá sách xoay tròn mở ra, đó là cánh cửa tự động, Yêu Chi trong trang phục kimônô, sải bước tiến vào bên trong, đẩy giá sách khôi phục lại nguyên trạng, cũng che khuất ánh mắt kinh sợ, ái mộ của những kẻ khác.

“Chi Nhược, đã qua một tiếng ước định, chơi cũng đã rồi.”