Ấu Niên Ký Sự Bộ

Quyển 3 - Chương 12

Edit: Cesia

“Tối qua ngủ ngon không?” Một bàn tay dũi ra vò vò mái tóc nàng, Hành Chi Thiên thân mật ngồi xuống bên cạnh, xắn tay áo lên rót cho nàng một ly sữa.

“Ừ.”

Hành Chi Nhược đang cầm cái chén, ánh mắt mơ màng quét qua những món ăn được dọn trên bàn, những chiếc bánh ngọt

kiểu Tây cầu kỳ, món canh bào ngư hải sâm nóng hổi được hầm rất mềm…. Rau cải trộn nước sốt marinate, dầu cháo quẩy vàng rụm, thậm chí còn có cả bánh donut.

Lúc trước không có chú ý tới, bất quá hiện tại nhìn lại, quả thật là….

– –

Trong sổ nhật ký có nói, lúc cô nhóc vừa mới chuyển vào sống ở tòa thành bởi vì không quen ăn món Tây nên bị tiêu chảy, làm loạn hết mấy ngày, cho nên từ đó về sau thực đơn của bữa sáng được thêm vào vài món bình dân.

Nhoáng một cái thời gian cũng đã qua hơn mười năm, mọi thứ vẫn không thay đổi, thậm chí vẫn còn cả bánh donut…. Tuy là đã rất lâu không có người ăn, nhưng trong thực đơn vẫn chưa bao giờ hủy bỏ món đó.

Hành Chi Nhược chồm người tới, cầm lấy một cái bánh donut, nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi mới cắn nhẹ một miếng.

Hành Chi Thiên khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên kinh ngạc, “Em không phải không thích ăn loại đồ ngọt này sao?”

Đổ mồ hôi lạnh,

Biết rõ không có người ăn mà vẫn còn cho người dọn lên nhiều năm như vậy, xem ra trong nhà quả là dư thừa tiền của.

Ngọt lịm, mùi vị rất ngon, nàng nhịn không được nhai nhai, “Chỉ là đã lâu rồi chưa ăn, cho lên muốn thử lại mùi vị.”

Trong mắt Hành Chi Thiên rõ ràng hiện lên tia bất an, nhẹ nhàng nói, “Đừng miễn cưỡng.”

Hắn còn chưa nói hết câu, Hành Chi Nhược mặt đã nhăn lại giống như trái khổ qua, bỗng chốc đứng bật dậy, cầm lấy ly sữa nốc vào một hơi.

“Ca, trước đây em thật sự rất thích ăn thứ này sao?”

“Đúng vậy.” Hành Chi Thiên vỗ nhẹ vào lưng nàng, cuối cùng động tác cũng chậm lại biến thành vuốt nhẹ, “Bất quá trong bốn năm qua cũng không nhìn thấy em ăn.”

Hành Chi Nhược cứng người, ngay chỗ trái tim mà bàn tay hắn vừa chạm vào đập loạn một chút, cực kỳ hốt hoảng.

Ánh mắt của nàng tràn đầy phức tạp nhìn về phía những chiếc bán donut vàng rực đang nằm trên bàn.

Thật không hiểu tại sao trước đây nàng lại thích ăn nó.

Lúc mới bắt đầu cắn một miếng cũng cảm thấy ngon, nhưng khi nhai từ từ….

Trong đáy lòng đột nhiên tuôn trào ra một loại cảm giác bài xích, thậm chí còn muốn nôn.

“Chi Nhược, lát nữa để tài xế đưa em đến trường, hôm nay anh bận việc rất khuya mới trở về, ngoan ngoãn nghe lời….” Ngay lúc hắn nói xong câu cuối cùng, bàn tay đang đặt trên lưng nàng vỗ mạnh một cái, ẩn ý trong hành động của hắn quá rõ ràng, Hành Chi Nhược giật nảy mình, thiếu chút nữa phun toàn bộ sữa trong miệng ra.

“Ca, em lúc nào cũng rất ngoan mà.”

Hắn cầm lấy áo khoác mắc ở trên ghế, đứng thẳng người nhìn chằm chằm vào nàng một lúc, ngón tay quẹt nhẹ qua tí sữa dính trên môi nàng, ánh mắt tràn đầy chân tình, cúi đầu xuống in một nụ hôn nhẹ lên gò má của nàng, cười nói, “Em quả thật rất ngoan…. bất quá, hy vọng là vẫn luôn như thế.”

Học viện Hoàng Gia.

Mạch Connie bày ra một điệu bộ mê người, không ngừng soi gương.

Trong khi đó Hành Chi Nhược tinh thần lại hốt hoảng, trong đầu luôn hiện lên những dòng chữ trong quyển sổ nhật ký, thật muốn dứt bỏ nó ra khỏi đầu nhưng càng muốn tâm lại càng loạn.

“Tiểu Chi, mấy ngày nay cậu có nhìn thấy qua Hành Chi Thiên chưa?”

Hành Chi Nhược cả người run lập cập, lập tức ngẩng đầu lên, lưng cũng thẳng đứng.

Mạch Connie nheo mắt liếc xéo nàng một cái, hai hàng lông mi chớp chớp, cười nói, “Cậu khẩn trương cái gì…. Nhìn cậu như vậy rõ chưa nhận biết hắn rồi.”

Hành Chi Nhược mặt đờ ra một lúc, khóe miệng co quắp, chậm rãi úp mặt xuống bàn, tiếp tục nhắm mắt thả hồn đi.

“Hai vị hoàng tử mình đều đã nhìn thấy, từ lúc chuyển đến đây vẫn chưa nhìn thấy được hắn, cậu biết không…. nghe nói hắn là hội trưởng hội sinh viên đại học của học viện Hoàng Gia.”

Cái này, quả thật là chưa có nghe hắn nói qua.

Họ Mạch cúi xuống, thấp giọng nói, “Hắn hình như phải xử lý công việc hằng ngày của Hành thị nên khó có thể đến trường, mình có mướn thám tử tư đi điều tra, kết quả cậu có đoán được không có một cô gái thường xuyên ngồi trong xe chuyên dụng của hắn…. Nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ nghe thấy những vụ tai tiếng tình cảm nào của hắn, cậu nói cái cô gái kia sẽ là ai?”

“Là mình.” Hành Chi Nhược miễn cưỡng đáp một tiếng.

Mạch Connie đập nàng một cái, cười đến cả người đều run rẩy, “Cậu, cậu, cậu lúc nào cũng thích nói giỡn.”

Bi ai,

Được, cứ coi như ta nói giỡn đi.

Đầu năm nay, nói thật cũng không ai thèm tin,

Cái kẻ mà chính mình né còn không kịp, trong mắt người khác lại trở thành báu vật.

Hành Chi Nhược gối đầu trên bàn, nghiêng đầu sang một bên, lại đối diện với một đôi mắt sáng thông minh, nàng bị một tiểu nam sinh mới bảy tám tuổi đột nhiên từ đâu xuất hiện dọa cho giật nảy mình.

“Học tỷ, có người nhờ ta chuyển vật này cho chị.”

Phía trước ngực của tiểu nam sinh đeo một chiếc huy hiệu, đại khái là cấp tiểu học, hai tay trịnh trọng đưa ra một tờ giấy.

Hành Chi Nhược do dự trong chốc lát rồi mới tiếp nhận tờ giấy, mặt giấy sờ vào có cảm giác vừa trơn vừa cứng, trên mặt in hình một đóa hoa sen trắng, mở ra thì nhìn thấy một dòng chữ thanh nhã, tú lệ: anh ở trên sân thượng chờ em.

Rét lạnh toàn thân….

Cổ nhân thì hẹn ước dưới ánh trăng dưới tàng cây nguyệt quế.

Còn thời nay trong phim thần tượng học đường đều thích hẹn nhau trên sân thượng.

Nàng không kiềm được rùng mình một cái, lại đối diện với nụ cười cố nén của Mạch Connie, “Thư tình hả? Là của ai đưa….”

“Không biết.”

“Vậy cậu có định đi không, muốn mình đi cùng cậu không?”

Hành Chi Nhược nhìn vẻ mặt hăng hái của Mạch Connie bất giác bật cười, làm ra vẻ như đang cân nhắc, “Nếu cậu cùng đi, hắn nhìn thấy cậu không thích mình ngược lại thích cậu, vậy phải làm sao?”

“Cũng đúng.” Mạch Connie gật gù tán đồng, “Cũng không biết là ai, tự cậu phải cẩn thận một chút.”

Gần đây những chuyện khiến người ta đau đầu cũng thật nhiều, tuy vậy cũng nên thử tự mình đi giải quyết.

Sân thượng….

Quả nhiên là cao vυ't tận trời, thang máy mà mất điện mới giật mình cảm thấy độ cao của nó quả thật khiến người ta toát mồ hôi.

Hành Chi Nhược đẩy cửa ra, run lẩy bẩy gần như ngồi bệch trên mặt đất.

Nghỉ một chút để hít thở, nơi này không có đến một bóng người.

Bốn phía đều trống trải, gió cũng rất lớn, tạt vào mặt làm cho mắt cũng không mở ra được, không hổ là nơi cao nhất của học viện Hoàng Gia, toàn bộ các tòa kiến trúc hùng vĩ bên dưới giống như bị dẫm nát dưới lòng bàn chân, đứng từ đây nhìn xuống mang lại cho người ta cái cảm giác cao cao tại thượng, coi rẻ toàn bộ thế giới….

Hai chân có chút run rẩy….

Đầu quay cuồng,

Ách, chẳng lẽ là chứng sợ độ cao.

Gió từ phía sau đột nhiên vù vù thổi tới, một cỗ áp lực bổ nhào lên người nàng, Hành Chi Nhược còn chưa kịp quay đầu liền cảm thấy hai

chân nhũn ra, mắt thấy sẽ rơi xuống dưới, một cánh tay từ đâu vươn tới ôm chặt nàng, tuy dùng sức nhưng thanh âm đang thầm thì vào tai nàng lại cực kỳ ôn nhu, “Không biết là mình sợ độ cao sao, còn dám nhìn xuống dưới…. Thật đúng là Dã cục cưng không làm cho người ta bớt lo.”

Ai đó đang vòng tay ôm nàng từ phía sau, tư thế này mang lại cho người ta cảm giác thật ấm áp, an tâm, vòng ôm cũng rất chặt, tựa như đang ôm cả thế giới trong lòng.

Bất quá có thể gọi nàng là Dã cục cưng, toàn bộ học viện Hoàng Gia cũng chỉ có một người.

Chính là….

Đối tượng mà toàn nữ sinh trong học viện đều muốn giành giật với nhau —— nhị hoàng tử, Bạch Lạc Hề.

“Anh cứ nghĩ là em sẽ để anh chờ cả ngày ở đây.” Khóe môi hắn nhếch lên tạo thành nụ cười yếu ớt, bàn tay dùng sức một chút ôm nàng đứng cách xa lan can, sau đó nắm chặt tay nàng, nhìn xung quanh tìm kiếm một chỗ sạch sẽ để cả hai ngồi xuống.

Tay hắn rất lạnh, giống như đã chờ ở trên sân thượng rất lâu.

Trên sân thượng gió thổi rất lớn, mà hắn chỉ mặc độc nhất một chiếc áo sơ mi trắng phong phanh, chỉ sợ là chịu không nổi, Hành Chi Nhược tự chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, ngẩng đầu lên lại chạm phải đôi mắt mang theo ý cười của hắn đang chăm chú nhìn nàng, sạch sẽ đến như thế, thanh thuần đến như thế, nàng có cảm giác như thể toàn bộ những tiếng ồn ào huyên náo cùng với tạp niệm của thế gian đều bị hắn gội rửa, trở nên trong sạch, thanh khiết.

Một người như vậy, không nên xuất hiện tại chốn phồn hoa đô thị.

Thuần khiết đến độ làm cho người ta không dám làm vấy bẩn.

— —||

Nghĩ cái quái gì vậy,

Hành Chi Nhược chậm rãi hồi lại thần, do dự một lát rồi nói, “Anh có thể nói cho em biết chuyện trước đây của Dã cục cưng không?”

Ánh mắt của hắn hiện lện một tia kinh ngạc xen lẫn với vui sướиɠ, khóe miệng giương cao toe toét cười, nét mặt càng trở nên nhu hòa, “Cô bé có một người mẹ, cha lớn cùng với cha nhỏ, anh còn nhớ lúc ở nhà trẻ, câu đầu tiên mà cô bé ấy nói với anh chính là….”

Ho nhẹ, một màu đỏ ửng lan ra khắp khuôn mặt của hắn, nhìn thấy luồng mắt của Hành Chi Nhược đang chiếu thẳng vào mình, đôi mắt ấm áp của hắn liếc nàng một cái, tiếp tục nói, “Khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© của anh rõ là có vấn đề, mẹ nói con trai chỉ có thể nắm tay con trai.”

Gió thu xào xạt tiêu điều,

Trong khoảnh khắc Hành Chi Nhược lại có cảm giác như sự tiêu điều được nhân lên gấp bội.

Tuy rằng sau khi xem quyển ký sự tuổi thơ, tâm lý đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nghe hắn kể, vẫn nhịn không được bị sốc tới cả người đều lạnh run, quả là chấn động không nhỏ.

Thời thơ ấu của nàng quả thật quá dũng mãnh đi.

Hành Chi Nhược trầm ngâm một hồi rốt cuộc mới lên tiếng, “Anh có thể giúp em tìm các cha với mẹ được không?”

“Mẹ anh là bạn thời đại học của mẹ em, có lẽ có thể tìm được bọn họ, cũng đã qua nhiều năm…. anh sẽ cố hết sức, em đừng lo lắng.”

Hắn trầm mặc, lặng im nhìn Hành Chi Nhược, trên mặt đang cố nén thương cảm, trong đôi mắt tràn ngập ưu thương, “Hành Chi Thiên…. có đối xử tốt với em không?”

Tốt,

Đương nhiên là tốt.

Tốt đến mức làm cho người không phân biệt rõ rốt cuộc là ca ca hay là người yêu nữa.

Có thể nói như vậy với hắn sao….

Hành Chi Nhược bật cười, nhẹ giọng trả lời, “Hắn đối xử với em rất tốt, chỉ có điều…. em tìm được quyển nhật ký hồi nhỏ, đọc được rất nhiều chuyện

trước đây em đã quên.”

Bạch Lạc Hề chồm người tới trước, hắn đưa lưng về phía mặt trời, bóng dáng ngược sáng cùng với nụ cười phảng phất trên khuôn mặt làm cho người ta trong lòng bỗng dâng lên một cỗ ưu thương, hắn chính là không nói lời nào chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt như hiểu thấu hết thảy, làm cho Hành Chi Nhược trong lòng bỗng cảm thấy chua xót, thậm chí còn muốn đem hết thảy ủy khuất thổ lộ với hắn.

Bất quá….

Đến cuối cùng nàng vẫn cố nén lại.

“Em cảm thấy sợ hãi, mọi thứ quen thuộc bỗng chốc đều trở nên xa lạ.” Hành Chi Nhược nắm chặt lấy tay hắn giống như đang bám víu vào phao cứu sinh, thanh âm rất khẽ có phần run rẩy, “Em thậm chí còn không biết chính bản thân là ai…. Hành Chi Nhược hay là Dã cục cưng.”

Bạch Lạc Hề bị nàng kéo lại gần, khuôn mặt cách nàng rất gần, mâu quang giống như làn nước cọ quét trên khuôn mặt của nàng, giọng nói tuy dịu dàng nhưng cũng rất kiên định, “Mấy năm anh bị mẹ mang đi, không có lúc nào là không nghĩ tới việc đi tìm em.”

Khuôn mặt nhìn nghiêng xinh đẹp của hắn rạng rỡ trong ánh mặt trời toát lên một vẻ ôn hòa, mang tới cái cảm giác an tâm không thể diễn tả được bằng lời, “Em đã quên chính mình cũng không sao….”

Đầu ngón tay của hắn vờn nhẹ qua hai má nàng, hơi thở ấm áp như có như không phớt nhẹ qua tai nàng, “Anh sẽ thay em nhớ thật kỹ.”

Hắn cẩn thận vén lại mái tóc bị gió thổi tán loạn của nàng,

Khoảnh khắc đó thật tốt đẹp,

Vì thế….

Hành Chi Nhược chống người chồm tới trước, làm lại một việc khiến cho nàng vừa hưng phấn vừa bực mình, chính là….

Môi của hắn,

Thực mềm, cảm giác có chút xa lạ.

Phảng phất mang theo hương vị tinh khiết của bạc hà, mềm mại đến mức khiến cho người ta phải ta hoài niệm.

Nàng chậm rãi khép lại hai mắt, ghé sát mặt lại gần, nhẹ nhàng hôn.

Bạch Lạc Hề sửng sốt, nụ cười nở rộ ấm áp như ngọn gió xuân vờn nhẹ trên khuôn mặt hắn, hắn thả lỏng người, vòng tay ôm chặt lấy eo của nàng, khắc sâu thêm khoảnh khắc triền miên giữa hai người.

“Ca ca của em cũng thường xuyên đối với em như vậy sao….”

Hành Chi Nhược híp đôi mắt lại, nghiêng đầu làm lơ câu hỏi của hắn.

Bạch Lạc Hề kéo nàng ôm vào lòng, dựa lưng vào tường, vô lực nở nụ cười, cười đến cực kỳ ôn nhu nhưng đôi mắt lại chất chứa ưu thương.

Tiếng chuông điện thoại êm tai đột ngột rung lên.

Hành Chi Nhược luống cuống đẩy hắn ra, mở di động, trong phút chốc mặt trở nên trắng bệch, “Tài xế đến đón em trở về tòa thành.”

Ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn nàng, cười nói, “Em vẫn không hề thay đổi.”

“Cái gì?”

“Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên em lừa anh về nhà, buổi tối lúc đắp chăn đi ngủ cũng như vậy không nói gì lại hôn anh một cái, làm hại anh ngồi đờ ra ở trên giường cả đêm không dám ngủ.”

— —||

Nếu nói như vậy, hồi nhỏ mặc dù hành vi cử chỉ lời nói tư duy có chút quái đản, nhưng ít nhất khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© của ta vẫn giống người bình thường.

Di động lại reo lên.

Bây giờ lại phải trở về sao…. lại phải đối mặt với ca ca….

Hành Chi Nhược tắt di động, suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng hoảng loạn.

“Anh đi cùng em.”

Nàng kinh ngạc, hốt hoảng nhìn hắn.

Hắn nắm chặt tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau, rất mạnh mẽ.

Trên mặt của Bạch Lạc Hề phảng phất cười, hắn nói, “Anh sẽ về cùng với em.”

Trong tòa thành rất tĩnh lặng, có rất ít người hầu.

“Trần thẩm….”

Không có ai trả lời, có vẻ như đã đi ra ngoài.

“Nhà của em thật vắng vẻ.”

Hành Chi Nhược cười cười, “Ca ca không thích thuê nhiều người hầu…. em cũng đã quen rồi, bất quá ngày thường cũng không phải ít người như vậy, cứ ngày mười lăm hằng tháng trong tòa thành đều phải dọn dẹp sắp xếp lại, người hầu mỗi người đều rất bận rộn. Em đoán Trần thẩm có lẽ là đã ra ngoài chuẩn bị bữa trưa, những món ăn của dì ấy làm rất ngon, trừ….”

Nàng đột nhiên ngây người ra, thanh âm tạm dừng, tầm mắt nhìn về phía xa xa, đôi mày thanh tú cau lại, vẻ mặt có chút quái dị.

Bạch Lạc Hề cũng nhận ra sự khác lạ, mắt dõi theo tầm mắt của nàng….

Đó chính là cánh cửa của căn phòng ở phía tây nam lầu một, lúc này đang khép hờ, bị gió thổi không ngừng đập vào khung cửa.

“Theo em nhớ thì căn phòng đó chưa bao giờ được mở ra…. Hôm nay như thế nào lại?” Nàng không hề lặp lại, bước nhanh tới đó, đưa mắt xem xét bên trong căn phòng, hình như là không có ai, ổ khóa trên cửa loang lổ vài chỗ đã bị gỉ sét.

Ổ khóa hơi bị sút ra, có chút mục nát.

Bạch Lạc Hề khom người nhặt lên một miếng gỗ mục rớt trên sàn, “Nhiều năm không được tu sửa, chắc là bị gió quật nên bung ra.”

Hành Chi Nhược ngẫm nghĩ, cười rất thoải mái, nàng đẩy cửa mở ra, “Chi bằng chúng ta vào xem?”

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.

Một gian phòng được bày trí thật thanh lịch tao nhã, trên bàn phủ đầy bụi, có vẻ lâu rồi không có người vào.

Rèm cửa sổ màu tím tử la lan che khuất toàn bộ ánh sáng từ bên ngoài, bên trong phòng thật tối, nhưng cũng rất ấm áp.

Nơi này giống như là phòng của một đôi vợ chồng.

Giường thoạt nhìn có vẻ rất êm, gối đầu được sắp thành đôi….

Hành Chi Nhược quét mắt khắp bốn phía, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên bức tường màu trắng trống rỗng…. có cảm giác chỗ này tựa hồ như….

Trong đầu bất thình lình lóe lên những hình ảnh ngắt quảng, không trọn vẹn, lại rất mơ hồ, đầu có cảm giác đau buốt, như muốn nổ tung, cả người của nàng chênh vênh phải tựa vào cạnh bàn, choáng váng.

Nàng nhịn không được lại liếc mắt về phía bức tường, trong đầu trống rỗng, lại có cảm giác như trên tường thiếu cái gì đó.

Gian phòng này làm cho nàng cảm thấy bất an, cả người đều không thoải mái.

“Chúng ta mau đi ra ngoài đi.” Thanh âm của Hành Chi Nhược có chút run rẩy, nàng xoay người lại, nhìn thấy Bạch Lạc Hề đang khom người không biết từ đâu nhặt lên một cái hộp màu đen, nàng cố gắng bình ổn lại cảm giác không thoái mái, khó hiểu hỏi, “Đây là gì vậy?”

“Anh cũng không biết.” Bạch Lạc Hề do dự nhìn cái hộp đen đang cầm trong tay, từ tốn mở miệng, “Thứ này giống như băng ghi hình hồi xưa.”

Băng ghi hình….

Băng ghi hình được cẩn thận đút vào máy chiếu.

Màn hình TV lóe sáng một chút, hình ảnh phát ra chỉ là một trận bóng đá bình thường, khuôn mặt của những cầu thủ đang được reo hò trên sân đều rất xa lạ, có vẻ thời điểm trong cuộn băng đã là chuyện rất xưa.

“Lại suy nghĩ bậy bạ.” Bạch Lạc Hề mỉm cười, nghiêng đầu, vỗ nhẹ lên đầu nàng để trấn an, động tác cùng với dáng điệu cực kỳ giống với đang sờ lên đầu của con cẩu nha.

Hành Chi Nhược hận tới nghiến răng nghiến lợi.

“Chẳng có gì đáng xem, chúng ta đi thôi, ở đây một lát chắc Trần thẩm cũng đã trở lại.” Hành Chi Nhược chống tay vào đệm bật dậy, đi tới trước TV định lấy băng ghi hình ra, tay còn chưa kịp chạm vào máy….

Âm thanh huyên náo từ trận bóng đột nhiên ngưng bặt, chỉ còn những âm thanh hỗn tạp, lộn xộn. Hình ảnh biến mất thay vào đó là những đốm sáng li ti như bông tuyết.

Kỳ quái….

Sau một lúc, màn hình đột nhiên chớp sáng,

Một giọng nói đáng yêu, rất êm tai từ TV truyền ra, “Ông xã, mau đến đây, cười lên cái nào.”

Không còn là hình ảnh của trận bóng đá, tuy vậy có thể nhận ra những hình ảnh ngắt quãng ghi lại một đoạn sinh hoạt hằng ngày, một người đàn ông anh tuấn đang cầm trong tay tờ báo, hớp một ngụm cà phê, nâng mắt lên nhìn vào màn hình, “Em lại nghịch ngợm rồi.” Nhưng cuối cùng hắn vẫn nở nụ cười.

“Ông xã, anh cười rộ lên thật là đẹp, con chúng ta sau này nhất định so với anh càng đẹp trai hơn nữa.”

Màn hình chuyển cảnh, đột nhiên hiện ra khuôn mặt của một người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp, “Đi nào, chúng ta đi xem thử hai bảo bối của chúng ta đang làm gì, mẹ đến quay phim cho các con đây.”

Một hàng cây tùng xanh ngắt, chiếc xích đu không ngừng đung đưa, bãi cỏ xanh mơn mởn…. Cuối cùng hình ảnh dừng lại ở hai đứa bé đang ôm lấy nhau trên mặt cỏ.

Này….

Nơi này chẳng phải bãi cỏ sau hoa viên của tòa thành đã bị bỏ hoang từ lâu sao.

Hành Chi Nhược nhìn trừng trừng vào màn hình, trái tim đang đập thình thịch.

Này,

Đoạn băng này chính là do mẹ quay sao?

Cô bé đang ngồi trên bãi cỏ cỡ chừng hai ba tuổi, trong lòng ôm một con mèo con có bộ lông trắng như tuyết, đứng phía sau cô bé là một cậu bé độ khoảng chín, mười tuổi, hắn im lặng nhìn cô bé, sau đó ngồi xổm xuống kéo nàng cùng với cả chú mèo nhỏ ôm vào trong lòng. Cô bé có vẻ đang chơi đùa rất vui vẻ với chú mèo, không thèm để ý tới hắn, không ngừng vuốt ve đầu cùng với móng vuốt nhỏ trắng như tuyết của bé mèo.

Cậu bé kia mím môi có vẻ rất tức giận, xoay khuôn mặt của nàng lại ép nàng phải nhìn vào hắn.

Hắn cứ như vậy không nhẹ không nặng ôm chặt lấy nàng, đến nỗi cô bé kia nổi cơn thịnh nộ, giương nanh múa vuốt ra.

Thanh âm đáng yêu ở bên ngoài màn hình bật cười rất ngọt ngào, “Hai huynh muội bọn họ tình cảm thật tốt đúng không, hy vọng bọn họ vẫn cứ như thế.”

Màn hình chuyển cảnh, quay hướng một tổ chim ở trên cây.

Đột nhiên, truyền đến âm thanh của tiếng mèo kêu cực kỳ thảm thiết.

Cùng với tiếng khóc tê tâm phế liệt của trẻ con.

“Chi Nhược, làm sao vậy?” Giọng nữ lo lắng hỏi.

Màn hình chớp tắt, cảnh trong màn hình đột nhiên chuyển trở lại bãi cỏ, trên mặt cỏ xanh mướt giờ đây loang lỗ những vết máu, con mèo nhỏ tứ chi tê liệt nằm xụi lơ trên mặt đất, không ngừng run rẩy, trên bộ lông trắng như tuyết cơ hồ đều là máu.

Cô bé hình như đang rất sợ hãi để mặc cho cậu bé kia ôm, sau một lúc nàng mới hồi lại thần, vươn hai bàn tay mập mạp ra vùng vẫy không ngừng, gào khóc muốn đi tới ôm lấy con mèo con sắp chết, cả đám người hầu đều chạy tới, cô bé loạng chạng đứng không vững, có lẽ bị cậu bé kia đẩy, dù sao thì mọi chuyện cũng diễn ra quá nhanh cộng thêm có quá nhiều người đang vây xung quanh nên cũng không thể nhìn rõ, cô bé đập mạnh xuống đất, trán đυ.ng vào mặt đất, ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt đều lấm bẩn máu cùng nước mắt.

Cậu bé lạnh lùng đứng phía trước xác của mèo con, trên đôi giày da sáng bóng của hắn còn lưu lại vết máu, vẻ mặt của hắn khẩn trương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị thương của cô bé, cả đám người hầu vội vã chạy tới trấn an cô bé, cậu bé kia tức giận, gạt bọn họ ra vội vã ôm chặt lấy cô bé kia.

Màn hình lại chớp tắt, máy quay có vẻ đã bị rơi xuống, xung quanh đều là tiếng bước chân hỗn loạn cùng với tiếng la hét ầm ĩ.

Một giọng nói nhu nhược, run rẩy vang lên, “Chi Thiên, con đang làm cái gì vậy…. Bác Câm, mau đi gọi bác sĩ.”

Thanh âm im bặt, màn hình chỉ còn lại những đốm bông tuyết, mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Hành Chi Nhược cả người đều mềm nhũn, ngồi phịch ở trên ghế sô pha, thất thần dán mắt vào màn hình TV, suy nghĩ rối loạn, tay nàng không tự chủ sờ lên vết sẹo lờ mờ ở trên trán.

Bàn tay đang nâng lên đột nhiên bị nắm lấy, nàng bừng tỉnh, tầm mắt hướng về phía đôi môi muốn nói lại thôi của Bạch Lạc Hề, môi hắn hé ra rồi lại khép vào tựa hồ như muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng nghe không được.

Đầu của nàng đang căng ra, đau đớn, cái cảm giác đau đến tê tâm phế liệt, đầu như đang muốn nổ tung.

Đau đến như thế….

Lẽ ra phải khiến cho nàng nhớ thật kỹ mới đúng, vậy mà tại sao bản thân nàng một chút ấn tượng cũng không có.

Không nên như thế, là ai đã xóa sạch đoạn ký ức đó.

Hành Chi Nhược gục đầu úp mặt vào đầu gối, cả người không kiềm được, không ngừng run rẩy.

“Anh trai của em hắn đối với em….” Bạch Lạc Hề nắm chặt lấy tay của nàng, ân cần nhìn nàng, “Chi Nhược bằng không em dọn đến cùng sống với anh đi.”

Hành Chi Nhược ngẩng phắt đầu lên, ngây ngốc nhìn hắn.

Ánh mắt của Bạch Lạc Hề lay động, chậm rãi nói, “Anh không có ý gì khác, em cứ tiếp tục sống cùng với anh trai như thế, anh thật sự rất lo lắng.”

Anh trai….

Đúng rồi, không thể để cho Bạch Lạc Hề ở lại đây.

Tuy Hành Chi Thiên đã nói tối nay mới trở về, nhưng bảo vệ không biết khi nào lại đột nhiên xông vào.

“Anh…. đi về trước đi,” Hành Chi Nhược bỗng đứng phắt dậy, nhẹ nhàng giựt lại bàn tay đang bị hắn nắm, thanh âm rất khẽ, “Trễ rồi, anh trai của em cũng sắp trở về.”

Không thể để cho hắn biết mình đã bước vào gian phòng này.

Càng không thể để cho hắn biết, nàng còn mang theo một người con trai bước vào gian phòng đã bị phủ đầy bụi này.

Bạch Lạc Hề mặc kệ nàng dùng sao nhiêu sức cũng không chịu buông tay ra, hắn đột nhiên chồm người tới ôm lấy Hành Chi Nhược,

ôm thật chặt…. Trong đôi mắt trong suốt như dòng nước tràn đầy chân tình của hắn mang theo điểm ưu thương nhưng cũng rất kiên định, “Hai người không phải là huynh muội ruột đúng không, hắn như thế nào có thể đối với em như vậy…. Anh vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, em vẫn còn muốn tiếp tục sống cùng hắn sao….”

Đúng vậy,

Không phải huynh muội ruột, nói không chừng ta chính là bị nhặt ở đâu đó, là món đồ chơi từ nhỏ của hắn.

Hành Chi Nhược cười nhạo, nhẹ nhàng đẩy Bạch Lạc Hề đi ra ngoài, khép cửa lại, “Coi như là vì em, anh cứ đi về trước đi, em muốn được yên tĩnh một mình suy nghĩ.”

Phịch một tiếng,

Cánh cửa khép lại che khuất đôi mắt sáng rỡ như ánh trăng rọi xuống mặt đất mang theo một vẻ tĩnh lặng ngập đầy ưu thương của hắn.

Hắn vẫn cứ đứng đó một hồi lâu lắng nghe động tĩnh,

Do dự một lát, rốt cuộc vẫn phải xoay người rời đi.

Hành Chi Nhược bất lực tựa người vào cánh cửa, cả người đều tê liệt chậm rãi trượt xuống dưới đất, vô lực quét mắt ra xung quanh.

Bức tường màu trắng mang lại cảm giác lạnh như băng, cả căn phòng chìm trong bóng tối, ánh sáng le lói hắt ra từ màn hình…. Hết thảy mọi thứ đều mang lại cho người ta cái cảm giác nghẹt thở giống như đang bị vây kín trong một cái l*иg sắt, nàng rất muốn trốn chạy, chỉ có điều hiện tại…. nàng không thể liên lụy Bạch Lạc Hề, Hành Chi Thiên có đủ quyền lực làm cho Bạch Lạc Hề chỉ trong một ngày mất đi tất cả, mọi việc cần phải cân nhắc thật kỹ lưỡng.

Nàng cố sức đứng dậy, tắt TV, lấy băng ghi hình ra.

Cuộn băng này…. cũng không biết là Bạch Lạc từ chỗ nào tìm ra, cứ nhét đại vào chỗ nào đó cũng được.

Có lẽ là hôm nay đã chịu đả kích quá lớn, đầu óc hơi có chút không chịu đựng nổi, Hành Chi Nhược quỳ gối trên mặt đất, thọc tay vào phía sau của chiếc tủ gỗ đàn hương, vốn tính nhét cuộn băng vào đó, không hiểu sao đầu tự nhiên cảm thấy choáng váng, cầm cũng không vững…. sau khi hồi phục lại, nàng ngạc nhiên phát hiện ra bàn tay của mình không phải đang bắt lấy chiếc tủ mà hình như là chộp vào một cái giá gỗ.

Sờ vào….

Hình như là một khung ảnh l*иg kính.

Nàng dùng hết sức lực, cố gắng lôi nó ra.

– -||

Quả thực là một bức tranh.

Trên bức tranh họa hình một người phụ nữ ngồi trên ghế quý phi, trên tay đang bồng một đứa bé cười rất hạnh phúc, dựa vào bên cạnh ghế là một người đàn ông cực kỳ anh tuấn, khuôn mặt tràn đầy yêu thương đang nhìn chăm chú đứa trẻ, không cần phải nói đó là vẻ mặt tự hào của một người cha. Phía bên góc của bức tranh là một cậu bé đang đứng, khuôn mặt tuy còn non nớt, nhưng diện mạo này không cần phải nghi ngờ chính là đại gian đại ác Hành Chi Thiên, phỉ nhổ một cái trước đã!

Phải khó khăn lắm nàng mới khôi phục lại bình tĩnh.

Hành Chi Nhược bừng tỉnh ánh mắt quét từ bức tường trắng rồi tới bức họa….

Trách không được nàng tự nhiên lại có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó,

Nguyên lai bức họa đã bị nhét vào phía sau tủ đàn hương.

Này….

Kỳ quái, tại sao nàng lại quen thuộc với bố cục của căn phòng tới vậy, rõ ràng hôm nay là lần đầu tiên nàng đặt chân vào đây.

Hay là trước kia nàng đã từng ở đây?

Hành Chi Nhược đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, đầu muốn nổ tung, nàng ôm lấy đầu, rêи ɾỉ. Ánh mắt vô tình nhìn vào bức tranh, đột nhiên bị hình ảnh trong tranh hấp dẫn, thần sắc cũng bất giác bình tĩnh trở lại.

Đây chính là ba ba nàng chưa bao giờ gặp mặt…. cùng mẹ….

Họa thật sự rất giống với người thật trong đoạn băng ghi hình, một đôi vợ chồng trẻ ân ái, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp dịu dàng.

Nàng nhịn không được, nhẹ nhàng vuốt ve bức họa, động tác rất ôn nhu, giống như đang chạm vào một vật cực kỳ trân quý.

Ba…. mẹ…. hai người, sao lại có thể bỏ con lại một mình mà đi như thế.

Để con lại cùng ca ca….

Tại sao lại không mang con đi theo cùng.

Hành Chi Nhược cô đơn ngồi đó, ôm ghì lấy khung ảnh, bàn tay vuốt ve người trong bức họa, nước mắt không ngừng tuôn rơi, từng giọt từng giọt tung tóe trên mặt bức họa…. vỡ tan…. tí tách.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu,

Vất vả khóc xong một trận, nàng lau đi nước mắt ướt đẫm trên mặt, chuẩn bị lau đi nước mắt đọng trên mặt bức tranh….

Kết quả, tay của nàng vừa mới chạm vào bức tranh thì đột nhiên dừng lại.

Nàng nhíu mày, hấp hấp mũi, đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào khung ảnh.

Quái lạ….

Mặt tranh bị nước ngấm vào, có vẻ không còn bằng phẳng như trước, sờ vào hình có cái gì ở bên trong…. mỏng như vậy, chắc là một mảnh giấy.

Không phải chứ,

Ông trời ơi, hôm nay đã chịu nhiều đả kích tới như thế, ông còn….

Nhịn không được lại sờ sờ,

Đây rốt cuộc là cái gì mới được.