Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu

Chương 36

Hà Thụ bị Tô Mạch mang về nhà kia, hắn ở cùng Thích Mộ Thương tại nơi đó lâu như vậy, sớm đã thành thói quen sống trong ánh đèn đầy u ám, hoặc là trong bóng đêm yên tĩnh sờ soạng, nhìn ánh đèn trắng từ tầng hầm đen tối xuyên qua từ khẽ hở của cửa sắt, sống yên ổn với nhau. Hiện tại lại một lần nữa trở về với không gian đầy ánh đèn, cảm thấy dường như đã qua mấy đời, loại cảm giác này không phối hợp với cảm giác mỗi ngóc ngách thân thể đều bị đèn chiếu khắp, mang chút cảm giác đầy xấu hổ. May mắn Tô Mạch kéo tay hắn, vẫn không buông ra, thế nhưng lại không buông ra như thế.

Hà Thụ không nhớ rõ sao mình bị kéo về đây, thời khắc lý trí một lần nữa bị thân thể chi phối, hắn đã đứng ở nơi này, hắn ngửa mặt nhìn sườn mặt của Tô Mạch, cái này càng làm khuôn mặt này càng thêm tuấn mỹ, hắn nghĩ mình đã muốn mơ hồ, kết quả thời điểm một lần nữa xuất hiện, mới phát hiện khuôn mặt kia sớm đã khắc cốt ghi tâm. Thời gian mấy tháng trời, năm tháng bẻ gãy nghiền nát, thời gian vật đổi sao dời, thế sự xoay vần, chỉ có người kia vẫn tuấn mỹ như trước.

Tô Mạch mặt không chút thay đổi hỏi hắn: “Đói bụng không? Cậu muốn ăn cái gì?” Lúc y hỏi câu này, thân mình hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt chăm chú nhìn Hà Thụ, tư thế này làm cho Hà Thụ có một chút mất tự nhiên, mới ừ ừ nói: “Tôi không đói bụng.”

Tô Mạch nói: “Không có khả năng không đói bụng.” Hà Thụ sửng sốt một chút, mới nói: “Tôi thật sự không đói bụng, thật sự.” Hắn đã không còn biết loại cảm giác này, rốt cuộc là có đói hay không. Cảm giác thân thể hoàn toàn suy nhược, sống một mình đã lâu, hắn không tự chủ được nhớ tới Thích Mộ Thương, nghĩ người kia có thể hay không từng giống mình, lúc phát hiện không thể dọn dẹp đồ đạc, phát hiện mình không thể ăn nổi một chút đồ ăn, chán nản thất vọng, Nói không nên lời sau đó không hối hận, chính là không biết nên đi con đường nào.

Tô Mạch lại lặp lại: “Không có khả năng.” Hà Thụ cảm thấy hình thức bọn họ ở chung giờ khắc này, thật sự rất buồn cười. Thế nhưng lại đem hai câu nói chỉ nói có một câu, nhưng cái sau còn cố chấp hơn cái trước, thời điểm hai người đối mặt, đại khái đều cảm thấy không kiên nhẫn đi. Nhưng giờ phút này, cứ lần này đến lần khác lặp lại, một lần lại một lần kiên trì, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở.

Ánh mắt Hà Thụ đỏ lên, hắn nói: “Tôi thật sự không đói bụng.”

Cảm nhận sự ôm ấp của Tô Mạch, vài giây sau chuyện đó, Hà Thụ cũng không cự tuyệt gì, hắn có chút khó chịu, mặc kệ bản thân chấp nhận sự ấm áp này. Lúc Tô Mạch ôm hắn, hỏi: “Hà Thụ, chúng ta sao lại trở thành như vậy?”

Hà Thụ không biết nên trả lời y thế nào, hắn kỳ thật cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chính là mấy tháng, qua mấy tháng, cùng Tô Mạch gương vỡ lại lành, mà mình từ trước tới nay là người luôn tránh xa khói thuốc rượu bia, nay lại thành một người hút thuốc phiệm bất trị. Tại sao, chúng ta lại trở thành như vậy?

Tô Mạch tiếp tục hỏi, dùng âm thanh không lớn cũng không nhỏ, Hà Thụ cũng không biết y rốt cuộc đang hỏi bản thân hay hỏi mình, Tô Mạch hỏi: “Hà Thụ, sao lại như vậy, tôi rõ ràng rất cố gắng đi tìm cậu a?”

Hà Thụ đột nhiên cảm thấy mình không thể trả lời vấn đề này, hắn đột nhiên nói: “Anh cũng nói qua anh thích tôi.”

Hà Thụ nói: “Tôi đã nghĩ rất lâu rồi, anh chưa bao giờ lừa gạt tôi, sở dĩ tôi tin, bởi vì tôi lúc ấy thật sự rất vui vẻ. Hiệm tại ngẫm lại, anh vốn không gạt tôi, nhưng… Thích của anh, đại khái là yêu mến đi.”

Tô Mạch yên lặng nhìn hắn, qua hồi lâu mới nói: “Cậu muốn cái gì, yêu sao?”

Hà Thụ dường như hiểu được một chút, đại khái là bởi vì mình thích nhiều hơn, so sánh liền thấy bản thân vốn chịu thiệt. Hắn tự an mình: Mình sẽ đi, mình rất nhanh sẽ rời đi.

Thế là Hà Thụ lại nói: “Anh biết không, tôi từng nghĩ thế này, nếu anh có thể yêu tôi, tôi người thế này — bất kể làm chuyện gì, tôi đều nguyện ý.”

Tô Mạch rầu rỉ nói: “Nhưng thích — như thế không tốt sao?”

Hà Thụ dừng một chút, hít vào một hơi, thay đổi thành một loại khẩu khí đầy tự giễu: “Anh đại khái là yêu nữ nhân kia hết mức đi… Tôi có nên chúc anh gương vỡ lại lành không?”

Tô Mạch tựa hồ phải tốn một ít thời gian mới hiểu Hà Thụ đang nói gì, ngữ khí của y đột nhiên tăng lên, y lớn tiếng nói: “Con mẹ nó cậu đang nói cái gì!”

Hai người cứ tư thế ôm nhau kia mà trừng mắt giận giữ, qua hồi lâu, mới buông lỏng tay đang ôm ra, chậm rãi cách nhau ra một chút khoảng cách. Hai người đều trầm mặc không lên tiếng, một bộ dáng giương cung bạt kiếm.

Tô Mạch nổi nóng phát hiện sau mấy tháng, Hà Thụ dường như càng yếu đuối hơn nữa, lại có chút không chịu nói lý, phát hiện tính tình Hà Thụ bắt đầu nhạy cảm nóng nảy, Tô Mạch dường như rất kiềm chế, mới miễn cưỡng lửa giận đang mạc danh kỳ diệu xuất hiện trong lòng, y vẫn cho rằng Hà Thụ đã không còn bộ dáng nghe lời không nhiều chuyện, cả đời cũng sẽ không thay đổi, mà cũng không phải người cãi nhau ồn ào trong quán bar, vẻ mặt của hắn đẩy đố kỵ, người này và hắn trong trí nhớ một chút cũng không giống.

Tô Mạch cuối cùng tìm cách, nói một câu: “Quên đi, cậu đi tắm rửa đi, quần áo vẫn như cũ đặt ở trong tủ.”

Hà Thụ cũng không nói nhiều, rất nhanh có thể tìm thấy quần áo, vọt vào WC. Chỉ có hắn mới biết mình vì sao đột nhiên lỡ lời như vậy, chỉ có hắn mới biết được nôn nóng cùng cảm giác nôn nóng từ não toát ra không thể ngăn lại là như thế nào. Hắn đem sự phiền muộn kia khép lại sau cánh cửa kính, tay đem giá treo quần áo đặt sau cánh cửa. Hắn sợ Tô Mạch đến lúc đó nhìn thấy bồn tắm lớn không ướt, nhìn ra được hắn không tắm rửa, dù sao hắn lúc này cũng không sạch sẽ, thế là đem vòi nước vặn đến mức lớn nhất, làm cho nước ấm nháy mắt lướt qua bồn tắm lớn, mà hắn lại bắt đầu run rẩy cởϊ qυầи áo, lộ ra thân mình chỉ toàn xương sườn, đợi cho nước tràn đầy bồn tắm, mới dùng tay run rẩy tắt vòi nước, rồi từ trong túi quần lấy ra cái bọc nhỏ kia, bên trong là mấy gói đầy bạch phiến, đến lúc này. Hắn cơ hồ toàn thân đều đứng không vững, thời điểm cho một chân vào bồn tắm còn thiếu nữa trượt chân.

Thẳng đến khi đem toàn thân ngâm vào trong nước ấm, hắn mới dùng cái lửa châm cuốn thuốc, ngậm trong miệng, một chút rồi một chút dùng sức phun ra nuốt vào, một hồi lâu, mới cảm thấy sự nôn nóng của thần kinh từ tận xương tủy, cuối cùng bắt đầu bình tĩnh lại.

Thế là hắn bắt đầu thả chậm tốc độ hút, một bên cố gắng để chất khí màu xanh nhạt kia hướng sâu vào trong thân thể khí quản, một bên bắt đầu đánh giá thân thể đầy thê thảm của mình. Hắn lại nghĩ tới Thích Mộ Thương, hắn không biết Thích Mộ Thương có thường xuyên giống hắn như thế này hay khồng, nhìn tay mình gầy chỉ da bọc xương, nhìn tầng trắng bệch dưới da, rõ ràng có thể thấy mạch máu, thậm chí sở xương sườn của mình, lẳng lặng nhìn mình ở trong nước, ngay cả mình còn không thể nhìn ra khuôn mặt.

Hà Thụ cảm thấy có chút sợ hãi, loại sợ hãi này thời điểm mình sống một mình còn chưa rõ ràng, bởi vì thời điểm kia, căn bản không có ai cùng làm việc và nghỉ ngơi, không cần ăn uống, thậm chí hút thuốc phiện cùng ngủ, cũng sẽ không làm mình cảm thấy bản thân không bình thường. Nhưng vừa rồi thốt ra một câu ki, cho hắn biết mình hiện tại có bao nhiêu không bình thường.

Trời biết, hắn tuyệt đối không muốn nói chuyện như thế với người kia. Không phải không có thể, mà là không muốn. Từ trong xương cốt, thật sự là không muốn! Hắn từ trước đến nay không muốn. Cho dù cũng sẽ ghen tị, nhưng tuyệt đối nguyện không để người kia biết, hắn cũng sẽ không có gương mặt ghen tị đầy ghê tởm như thế.

Hắn cuối cùng có chút sợ hãi chấp nhận sự thật này, hiện tại hắn không thể thiếu vật này nọ kia, hắn vốn nghĩ chính là nó làm ăn mòn cơ thể, có lẽ cũng đem tinh thần hắn ăn mòn. Hắn không nếu như vậy, hắn sợ, hắn sợ cảm giác hoàn toàn bất lực không thể khống chế được lý trí, cảm giác khống chế cảm giác cực kỳ kém, hắn cực kỳ sợ.

Hà Thụ dùng tay phải lấy điếu cuốn, có chút mất hồn mất vía nhổ ra vật kia, một bên tiếp tục, lại một lần nữa thề: Mình phải đi, mình nhất định phải đi!

Đang lúc Hà Thụ nghĩ như vậy, bên kia cánh cửa đột nhiên không có dấu hiệu bị người khác đẩy ra, cùng với âm thanh giá sắt ngã ầm xuống đất, Tô Mạch vào lấy sữa tắm, y tựa hồ không kịp phản ứng. Y lập tức nhăn mày nhăn mặt tức giận rống lớn một tiếng: “Con mẹ nó cậu rốt cuộc đang làm cái…!”

Y nói đến đây, liền thấy được Hà Thụ, kẻ đáng thương chỉ còn xương cốt kia, chuyện hắn đang muốn cố gắng che giấu kia đột nhiên bị bại lộ, y nhìn thấy Hà Thụ ngâm mình trong bồn tắm lớn, cả người ướt sũng, miệng ngậm cái gì, một bộ dạng không sống không chết, rồi lúc lần nữa nhìn hắn, đột nhiên trừng lớn hai mắt.

Tô Mạch há miệng thở dốc, lại há miệng thở dốc, đã lâu mới tìm được tiếng nói của mình về, y hỏi: “Cậu rốt cuộc đang làm cái gì?”