Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu

Chương 8

Hà Thụ cảm thấy được chính mình đau đến chết đi sống lại, dài đằng đặc giống như trải qua một kiếp luân hồi, khóc làm cho gối đầu đều là ướt đẫm một tầng, đợi cho tới lúc thời trí khôi phục một chút, nghe được Tô Mạch ở bên trong phòng khách lấy tay gọi điện thoại cho ai, cánh cửa không có đóng, cho nên âm thanh ở rất xa truyền vòng.

Tô Mạch tựa hồ thực tức giận, nói chút gì đó, rồi mới vang lên tiếng của đồ vật bị ném đi, Hà Thụ mơ mơ hồ hồ nghĩ, đầu tiên là điện thoại, lại là di động, người này rốt cuộc còn muốn đi bao nhiêu đồ vật nữa. Tô Mạch nói xong điện thoại liền đi vào trong phòng ngủ, thấy Hà Thụ mặt trắng bệch, nằm sấp ở trên giường. Hà Thụ tựa hồ nghĩ chính mình vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thế là giãy dụa muốn đem chăn rơi ở trên mặt đấy che lại trên người, Tô Mạch không kiên nhẫn nhìn hạ thể của Hà Thụ nát bét dơ bẩn, nói: “Tốt lắm tốt lắm, đem chăn của tôi đều làm dơ…”

Hà Thụ nghe xong lời này, tay run lên, chăn liền một lần nữa trượt xuống dưới, Hà Thụ trong lòng cũng không biết có tư vị gì, vốn cũng không nghĩ tới người này sao khi ăn nằm với mình có đổi mới gì, không nghĩ tới lại dùng chính thái độ này, chỉ cảm thấy xương cốt một cổ nguội lạnh bốc lên, cơ hồ đều đem ngay cả máu đông lại.

Tô Mạch nói lời này, nhìn đến sắc mặt trắng bệch của Hà Thụ, trong lòng cũng có hối hận mơ hồ, dừng một chút, tay lấy cái chăn kia để trên người Hà Thụ. Hà Thụ nhắm mắt lại, sắc mặt cũng không thấy biểu tình gì, cái cổ kia lại gượng gạo một mảnh ửng đỏ. Tô Mạch thấy đỏ ửng kia, tâm tình không biết như thế nào chuyển biến tốt một chút, đưa tay sờ sờ tóc Hà thụ, phát hiện sợi tóc kia thực mềm mại, ngoạn một hai lần liền nghiện, Tô Mạch như là nhớ tới cái, cười nói: “Lại nói tiếp, thượng nam nhân cùng nữ nhân, quả nhiên có chút bất đồng…”

Hà Thụ nghe xong lời này, hơi hơi run lên, Tô Mạch nói tiếp: “Cũng đúng, cậu nếu là cong, nói vậy cũng chưa từng thử qua hương vị của nữ nhân… Nơi đó của cậu, rất chặt, cũng không có mềm mại co dãn gì, rốt cuộc là thiếu chút tư vị…”

Hà Thụ chỉ cảm thấy trong lòng một trận hơi hơi chua xót, đúng là buồn bã làm cho cuống cuồng. Nghe được Tô Mạch tiếp tục nói: “Tuy rằng hương vị không bằng… Nhưng vừa nghĩ tới tôi đè chính là một người nam nhân, lại bị tôi thao, cả người không khỏi hứng thú phấn khích… Ai, cậu sẽ không nói vì cái này, mới làm cho nhiều người thích đi?”

Hà Thụ nghe xong, sắc mặt càng trắng hơn, miễn cưỡng nở một cái cười xem như là phụ họa. Tô Mạch nhìn chung quanh giường khỏ bị đạp hư, hơi hơi nhíu mày, “Cậu đừng nói, tôi lớn như thế, sợ nhất chính là bẩn, vẫn là lần đầu tiên ở đây làm… Quên đi, cậu lần đầu tiên không thoải mái đúng không, nằm nhiều chút đi, tôi đi ra ngoài còn có chút việc, buổi tối sẽ trở về, trong tủ lạnh đại khái còn có chút đồ ăn… Nghe rõ?”

Hà Thụ gật gật đầu với Tô Mạch, chỉ chốc lát, chợt nghe đến thanh âm đóng cửa của Tô Mạch, nghe được cánh cửa đều đóng kỹ, nươc mắt liền mãnh liệt mà trào ra, Hà Thụ khóc cơ hồ không thành tiếng, hai tay hung hăng túm sàng đan, răng nanh gắt gao cắn môi dưới, không để cho chính mình gào khóc lên.

Trong lòng một lần lại một lần nghĩ: Chính mình ti tiện nhiều như thế… Lần đầu tiên cảm thấy được chính mình ti tiện như vậy. Cho người khác thượng cũng không có gì… Lại không nghĩ rằng so với mua người thượng mình còn muốn mất mặt — chính mình đau như vậy, đau như vậy! Y lại còn ngại tam ngại tứ, bình phẩm từ đầu đến chân! —– mình cũng là nam nhân, lại là nam nhân bị y áp ở trên người — cho nên không thể hưng phấn!

Ti tiện nhiều vậy a! Ti tiện nhiều vậy a! Miễn phí cho người khác — người khác còn không hài lòng!

Đau như vậy —- đau như vậy. Chính mình rõ ràng không muốn, lại ngay cả dũng khí cự tuyệt đều không có — này tính cái gì? Rõ ràng là bắt buộc, đến trước mặt người kia lại biến thành bố thí, tìm nhiều điểm xấu như vậy a —- ô!

Chính mình tính cách yếu đuối một chút! Y lại đem mình làm đứa ngốc!

Hà Thụ nức nở khóc, cả người run rẩy, hắn không rõ, chính mình lúc ấy rốt cuộc vì cái gì sai lầm muốn thử xem —- đầu tiên là bị người kia dội một thân rượu đỏ, lại là cởi hết đồ đuổi ra đường, lại đau đớn nứt ra như muốn phế đi — đều là người kia!

Này tính là gì —- Hà Thụ, mày thực ti tiện a…

Hà Thụ che mặt, nức nở khóc, một hồi lâu, mới chậm rãi dừng lại, chậm rãi đứng lên, đem nước mắt chật vật trên mặt lau sạch sẽ, đem quần áo mặc vào, nghĩ đến người kia oán giận chính mình làm dơ chăn của y Hà Thụ vừa cứng đờ chống đỡ đem sàng đan lôi xuống, đem đến phòng tắm, cẩn thận giặt sạch những nơi phương bị dơ, giặt sạch một mảnh vết máu của chính mình cũng không biết là tư vị gì, lại dùng sức xoa xoa khóe mắt bắt đầu phiếm hồng, đem xà bông giặt sạch sẽ, lại đem đến ban công phơi nắng.

Chuẩn bị hết thảy cho tốt, Hà Thụ mới trốn rời đi khu dân cư cao cấp này, chờ y buổi tới trở về? Không — không cần gặp lại, rốt cuộc, rốt cuộc không muốn phải nhìn người kia!