Tinh Quỹ

Chương 27

Trên đường trở về, Hứa Minh nhận được điện thoại từ Trịnh Khải, giọng điệu của đối phương kích động nói có chuyện gấp bảo cậu hãy lập tức chạy về.

Sau khi lên lầu, Hứa Minh dùng chìa khóa mở cửa, vừa mới bước một chân vào, thì một đôi nam nữ xa lạ đi nhanh về phía cậu, người đàn ông thân hình cao lớn thon dài, dáng vẻ cực kỳ tương tự Ngô Hàn Giang, lần đầu tiên Hứa Minh nhìn thấy thiếu chút nữa nghĩ hắn là Ngô Hàn Giang. Trịnh Khải ở phía sau bọn họ, sắc mặt vui mừng, Hứa Minh thì hơi bối rối.

“Cậu là Hứa Minh?”

Ánh mắt người đàn ông tỏa sáng không ngừng cao thấp đánh giá Hứa Minh, giọng điệu xúc động nói.

“Là tôi.”

“Hứa Minh, cha là thân sinh phụ thân của con!”

Lời này vừa được thốt ra, Hứa Minh tức thì hoang mang, mở mắt to nhìn chằm chằm đối phương, không chắc chắn chỉ chỉ đối phương, rồi lại chỉ chỉ chính mình,

“Ông, là, phụ thân của tôi?”

“Đúng, đúng! Con trai!”

Người đàn ông không kiềm chế được xúc động, dang rộng hai cánh tay muốn ôm Hứa Minh, Hứa Minh theo bản năng né tránh,

“Ơ…… Phiền ngài đem chân tướng nói ra một chút trước đi.”

Trịnh Khải nói:

“Mọi người ngồi xuống nói đi.”

Không dưới bốn người ngồi trên chiếc sô pha nhỏ ở phòng khách, Trịnh Khải đành phải đi tìm ghế dựa mang đến, trở về thì thấy hai vợ chồng vây quanh Hứa Minh ở giữa, nhìn tình cảnh trước mắt, quả thực rất giống cha mẹ cùng con đoàn tụ sau nhiều năm thất lạc, hắn cầu nguyện trong lòng, hy vọng kết quả đúng như lời vợ chồng này nói, bọn họ thực sự là người một nhà, vậy A Minh nhà mình đã tìm được thân nhân của cậu.

Người đàn ông nắm lấy bàn tay Hứa Minh, ánh mắt hiền lành giải thích với cậu,

“Trước tiên ta tự giới thiệu, ta tên là Từ Bạc Thuyền, vị này là vợ của ta Đỗ Hoa, nhà chúng ta ở thành phố S, hai chúng ta đều là giáo sư của S Đại.”

Nói xong hắn lấy ra một bức ảnh mà khi nãy đã Trịnh Khải xem qua đưa cho Hứa Minh,

“Con xem, đây là con trước đó không lâu đến hôn lễ của con trai Thái Vĩ Nghiệp, người ta vô tình chụp được ảnh của con.”

Hứa Minh nhìn nhìn, bức ảnh này đúng thật là đã được chụp khi đó.

Từ Bạc Thuyền giải thích tiếp:

“Vợ của Thái Vĩ Nghiệp là chị họ của vợ ta, ngày đó hai vợ chồng chúng ta cũng đi đến buổi hôn lễ, rồi có cùng nàng xem ảnh chụp lễ kết hôn, liếc mắt một cái liền nhận ra con, bởi vì hình dáng của con và Mẹ con cơ hồ được đúc ra từ một khuôn.”

Hứa Minh nhìn về phía Đỗ Hoa, Đỗ Hoa lắc đầu mỉm cười nói:

“Đứa nhỏ, ta không phải là Mẹ ruột con, con nghe phụ thân con nói tiếp đi.”

Từ Bạc Thuyền thở dài, lấy ra một bức ảnh khác, chỉ vào một cô gái đứng cạnh mình trên bức ảnh,

“Xem, đây là ảnh chụp lúc chúng ta tốt nghiệp đại học, con xem con giống Mẹ của con biết là bao nhiêu.”

Hứa Minh lúc mới đầu nhìn thấy thì đây cũng là bức ảnh có Ngô Hàn Giang, giống hệt bức mà mình đã có trong tay. Tiếp đó là Từ Bạc Thuyền khi còn trẻ, cùng cô gái kia — thật sự quá giống, từ ngũ quan đến gương mặt, mặc cho ai vừa trông thấy, thì đều sẽ nói bọn họ là ruột thịt.

Hứa Minh kích động nâng bức ảnh lên, nhìn chằm chằm người con gái mang theo nét u buồn, sự cảm ứng giữa Mẹ và con khiến cậu không khỏi lệ nóng doanh tròng.

Từ Bạc Thuyền vôi vàng ôm lấy cậu, mắt cũng đã ươn ướt,

“Minh Minh, ba ba thực xin lỗi con, cũng thực xin lỗi Mẹ con. Mẹ con tên là Trầm Dung, khi học đại học chúng ta là người yêu, bởi vì cha phải xuất ngoại, thêm nhiều nguyên nhân khác nữa, mới chia tay với Mẹ con, nhưng cha không biết nàng đã mang thai con, một năm sau cha về nước, nghe được tin dữ Mẹ con qua đời…… Thẳng đến khi nhìn thấy bức ảnh của con, cha mới biết trên đời này mình còn có con.”

“Nàng qua đời?”

Hứa Minh nhất thời tâm như tro tàn.

“Cha cũng mới từ nhà ông bà ngoại Mẹ con trở về, cha mẹ nàng đều đã qua đời, nàng chỉ có một người em gái, cô ấy không có ở nhà lúc Mẹ con mất, cho nên vẫn nghĩ rằng Mẹ con chết là do đột ngột phát bệnh hiểm nghèo, thẳng đến khi bà ngoại con trước khi qua đời nói ra sự thật, kỳ thực là vì vừa sinh con ra, ông bà ngoại con sợ danh dự bị tổn hại, gạt Mẹ con ôm con đi, Mẹ con bị kích động, hơn nữa thân mình có bệnh nặng trong người, mới đi ……”

“Là con hại chết nàng.”

Hứa Minh áy náy vô cùng, vì sinh mình ra cho nên Mẹ mới chết, cậu tình nguyện bản thân không xuất hiện trên thế giới này.

Từ Bạc Thuyền ảm đạm nói:

“Không liên quan đến con, tất cả đều là cha sai, đời này cha nợ Mẹ con, còn không, chỉ mong kiếp sau có thể được gặp lại Mẹ con, vì nàng vượt lửa qua sông. Đời này, ba ba phải đền bù cho con, Minh Minh, con đồng ý cho cha một cơ hội không?”

Đỗ Hoa thuyết phục,

“Đứa nhỏ, tuy rằng ta không phải Mẹ ruột của con, nhưng ta và phụ thân con không có con cái, ta tình nguyện xem con như con ruột của mình.”

Hai vợ chồng đều chờ mong nhìn Hứa Minh, Hứa Minh lại do dự, nhìn chằm chằm bức ảnh có Ngô Hàn Giang mà trở nên ngây ngốc.

Từ Bạc Thuyền nói:

“Minh Minh nếu con nghi ngờ ta không phải là cha ruột của con, vậy thì chúng ta ngày mai đi làm xét nghiệm huyết thống.”

Hứa Minh chậm rãi gật đầu,

“Vâng.”

Ngày hôm sau Từ Bạc Thuyền khẩn cấp đưa Hứa Minh đi làm xét nghiệm, hai ngày sau có kết quả, bọn họ quả thật là Cha Con ruột thịt.

Hứa Minh cầm tờ giấy xét nghiệm trong tay, lại một lần nữa tỉ mỉ đánh giá Từ Bạc Thuyền.

Có lẽ mình rất giống Mẹ, chợt nhìn lại, mình và Từ Bạc Thuyền thì không có chỗ nào giống nhau cả, nhưng nhìn kỹ lần nữa, chân mày, cằm, lỗ tai của bọn họ vẫn thực rất giống, rốt cuộc Hứa Minh cũng chấp nhận hắn là phụ thân của mình.

Từ Bạc Thuyền phấn khích vô cùng, ôm Hứa Minh hung hăng hôn cậu mấy miếng,

“Con trai bảo bối, muốn chết ba ba!”

Đỗ phu nhân mỉm cười nhìn hai Cha Con bọn họ, tâm trạng cũng không có gì gọi là không tốt, Hứa Minh còn lo lắng nàng không vui, dù sao cũng là đứa con của người khác và chồng mình.

Vừa nghĩ đến Mẹ, lòng Hứa Minh nặng trĩu vô cùng, cậu thương xót Mẹ ở bên kia lạnh lẽo, cùng cậu âm dương cách xa nhau, đời này sẽ không có cơ hội gặp mặt, cậu không thể trước sau trọn đạo hiếu với nàng, thật là một đứa con trai bất hiếu của nàng.

Hai vợ chồng từ biệt Trịnh Khải và Tiểu Nguyên, bọn họ đưa Hứa Minh ngủ lại khách sạn. Từ Bạc Thuyền nửa khắc không rời mắt khỏi Hứa Minh, lâu lâu ôm cậu một cái, sờ hai cái, hận không thể bưng cậu trong lòng bàn tay. Tuy rằng Hứa Minh thích thân mật với phụ thân, nhưng không hiểu sao cảm thấy hơi khó chịu, cơ mà cũng không từ chối hắn. Đỗ phu nhân dịu dàng điềm tĩnh, chăm sóc cậu có thừa, Hứa Minh rất thích nàng, hơn nữa dáng vẻ ánh mắt của nàng, lại cực kỳ giống người Mẹ mà mình chưa hề được gặp mặt.

Cơm chiều, ba người cùng nhau ăn cơm, Đỗ phu nhân đạo Cơ Đốc Giáo, nên phải cầu nguyện trước khi ăn.

Từ Bạc Thuyền ân cần chăm sóc Hứa Minh, gắp đầy thức ăn cho cậu, cái gì cũng là cho con trai bảo bối, khiến Hứa Minh có chút xấu hổ.

Đỗ phu nhân chu đáo hiểu ý nói,

“Bạc Thuyền, anh để Minh Minh tự làm, anh gắp nhiều đồ ăn cho con như vậy, đâu biết được con có thích hay không.”

Từ Bạc Thuyền hiểu rõ cười,

“Đúng, Minh Minh tự làm đi vậy.”

Hứa Minh lại càng câu nệ, lo lắng biểu hiện của mình dã man lỗ mãng, rụt rè trước mặt hai vị bọn họ. Cậu cảm thấy bản thân mình cùng vợ chồng bọn họ có một tầng xa cách, không thể thân thiết, nghĩ đại khái là do thân phận địa vị của hai bên bất đồng nhau đi.

Từ Bạc Thuyền nhìn ra cậu không được tự nhiên, khuyên cậu nói:

“Minh Minh, đừng ngại, nhìn vẻ bề ngoài của ba ba con bây giờ vậy thôi chứ, hồi lúc còn tráng niên thàng thực mà nói, mỗi khi bước vào tiệm cơm hai mươi mấy lần, lần nào cũng gọi món ngư hương thịt ti.”

Hứa Minh bị đùa nở nụ cười,

“Chúng ta thực ăn ý, mỗi lần con bước vào tiệm cơm, món đầu tiên luôn gọi là ngư hương thịt ti, còn có cung bảo thịt gà, lúc ấy con chỉ biết có hai món này.”

“Ha ha, hai chúng ta quả thật là hai Cha Con ruột thịt ruột thịt!”

Buổi tối, Từ Bạc Thuyền cương quyết ngủ chung với Hứa Minh trong một phòng trên một giường, mặc dù Hứa Minh trước đây khi ở trước mặt Ngô Hàn Giang luôn táo bạo thích dính lấy người, nhưng đó cũng chỉ là với một mình y mà thôi, còn với người khác, da mặt của cậu vẫn tương đối mỏng.

Thấy Hứa Minh do dự, Đỗ phu nhân khuyên nhủ:

“Con ngoan, con hãy thông cảm cho phụ thân con, nhiều năm qua, phụ thân con luôn ngóng trông có con trai, đáng tiếc ta không thể sinh……”

“Nói những chuyện không vui này để làm chi, chúng ta sau này không phải đã có Minh Minh rồi sao.”

Từ Bạc Thuyền nắm lấy bả vai Hứa Minh, lấy lòng nhìn cậu,

“Minh Minh, con đáp ứng tâm nguyện của cha một chốc thôi có được không?”

Hứa Minh đáp ứng.

Và rồi, Hứa Minh cùng Từ Bạc Thuyền ngủ trên một chiếc giường lớn, khoảng cách ở giữa có thể cho một người nữa nằm đủ.

Sau khi tắt đèn, Từ Bạc Thuyền hỏi:

“Minh Minh, con gọi cha một tiếng ba ba được không?”

Hứa Minh chuẩn bị một chút, gọi:

“Ba ba.”

Sau khi thốt nên, Hứa Minh lúc bấy giờ mới cảm thấy bản thân mình đã có cội nguồn, cậu hoàn toàn chân chính xem Từ Bạc Thuyền là phụ thân của mình, đau xót trong nhiều năm qua hiện tại phát tán trong lòng, cậu chủ động dựa vào lòng Từ Bạc Thuyền.

“Con trai ngoan.”

Thanh âm của Từ Bạc Thuyền hơi nghẹn ngào, vội vàng ôm lấy Hứa Minh, nhịn không được gục lên vai cậu khóc lên.

Hứa Minh vỗ bờ vai của hắn, an ủi hắn.

“Minh Minh, con nói thật cho ba ba, con có hận cha không?”

“Không, tuyệt đối không. Hơn nữa con nghĩ, Mẹ cũng không trách cha.”

“…… Hy vọng là thế. Mấy năm nay, con một mình ở bên ngoài chịu không ít cực khổ, nói ba ba nghe một chút được không?”

Từ Bạc Thuyền lau lau nước mắt, ánh mắt ướŧ áŧ dưới ánh sáng mờ nhạt toả ra yêu thương, dịu dàng nhìn Hứa Minh, làm cảm hoá toàn bộ tâm tình của Hứa Minh.

“Rất tốt, từ cô nhi viện ra đến xã hội, đều có người tốt bụng giúp đỡ con, rất suông sẻ, cha đừng lo lắng.”

Từ Bạc Thuyền vốn có hỏi thăm sơ lượt về quá trình trưởng thành mà Hứa Minh đã phải trải qua, biết cậu cố ý tô son trát phấn cảnh ngộ của chính mình, trong lòng thực không biết là tư vị gì,

“Về sau ba ba nhất định sẽ đối tốt với con. Minh Minh, con theo chúng ta về thành phố S được không?”

Hứa Minh nghĩ nơi này cũng không còn gì để mình lưu luyến, thuận miệng nói:

“Vâng. Nhưng con muốn đến thăm quê Mẹ trước, viếng mộ nàng.”

Trong lòng cậu vẫn nhớ về Mẹ, Mẹ một mình lẻ loi trơ trọi an giấc ngàn thu dưới lòng đất, cậu làm sao có thể yên tâm mà hạnh phúc cho riêng mình.

“Không thành vấn đề. Thân thể dì Đỗ con không tốt, một mình cha và con đi thôi. Chúng ta khi nào thì xuất phát?”

“Ngày mai đi.”

“Ừm, được rồi Minh Minh.”

Câu này dường như đã nghe qua ở đâu đó khiến Hứa Minh hoảng hốt một trận, cậu nhớ lại, đêm khuya hôm ấy, Ngô Hàn Giang uống say cũng gọi mình như vậy, bây giờ nghĩ đến, thì ra Ngô Hàn Giang trước sau chỉ coi mình như một đứa nhỏ.

Kỷ niệm như dây leo, quấn chặt xung quanh Hứa Minh, cậu phải thật cẩn thận từng li từng tí gỡ chúng ra, vừa lỡ tay chạm đến một chút, dây leo sẽ liền hung hăng đâm vào da thịt, đau đớn vô cùng.

“Con nhớ người.”

“Ba ba cũng nhớ con, Minh Minh.”

Từ Bạc Thuyền nhè nhẹ vỗ vỗ lưng Hứa Minh, dỗ dành cậu đi vào giấc ngủ……