“Tam thẩm, tam thẩm ——” Tam Nữu cùng Tam Oa tay nắm tay đi vào sân, kéo dài giọng cất tiếng gọi. Hai hài tử hơn kém nhau mấy tháng tuổi, Tam Nữu cơ linh, Tam Oa tính cách tương đối ngoan một chút, vừa lúc bổ sung cho nhau, cho nên rất ít cãi nhau đánh nhau, mỗi ngày đều là ngọt ngào tay cầm tay đi ra ngoài, lại thân thiết tay cầm tay trở về, Tô Uyển nhìn chúng đều cảm thấy cuộc sống thật vô ưu vô lự.
“Làm sao vậy?” Tô Uyển ra khỏi nhà, nhìn quanh sân thấy bọn nhỏ đang tìm nàng.
“Vừa mới ta cùng Tam Oa đi chơi, lúc đi ngang qua nhà Vĩnh Sinh thúc, Vĩnh Sinh thúc kêu chúng ta mang lời nhắn lại cho tam thẩm, hắn hôm nay vào thành thấy tam thúc, tam thúc nói sắp tới sẽ được nghỉ trở về nhà, hắn bận việc thiếu chút nữa đã quên không chuyển lời.” Tam Nữu mồm miệng lanh lợi giải thích một lần.
Sắc mặt Tô Uyển đều cứng đờ, Tống Tử Hằng sắp về nhà sao? Nàng đến bây giờ còn chưa biết rõ cái tiện nghi trượng phu này của mình, rốt cuộc có phải là Tống Thần hay không, người mà ngày sau sẽ trở thành một thế hệ danh tướng vang danh thanh sử, hơn nữa cưới nữ nhi thế gia làm vợ, cử án tề mi một đời giai thoại, nên nàng thật sự không biết muốn hoan nghênh hắn như thế nào.
“Thư viện của Tam ca được nghỉ? Như vậy thật tốt, lần này hẳn là sẽ ở nhà vài ngày đi.” Tống Tiểu Muội nghe tiếng mà đến, vẻ mặt vui sướиɠ, Tô Uyển nghe vậy nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, chỉ là vẻ thất thần chợt lóe rồi biến mất kia vẫn là bị Tống Tiểu Muội phát hiện, Tống Tiểu Muội ra vẻ không biết, nói, “Tam ca trước kia trở về chưa bao giờ nhờ người báo tin trước, quả nhiên có tẩu tử chính là không giống nhau.”
Đáy mắt Tô Uyển hiện ý cười, không khách khí tiếp nhận: “Này thành thân cùng không thành thân tự nhiên không giống nhau, về sau ngươi sẽ biết.”
Tống Tiểu Muội mặt đỏ lên, “Không còn sớm, ta đi nấu cơm.”
Tô Uyển ánh mắt hơi lóe, đi theo Tống Tiểu Muội vào phòng bếp.
Thời điểm cơm nước xong, hai hài tử cao hứng phấn chấn cùng mỗi người chia sẻ tin tức tốt này —— trừ bỏ Tô Uyển, chuyện Tống Tử Hằng về nhà đối với tất cả mọi người là tin tức tốt, cha mẹ huynh đệ là thật sự nhớ hắn, bọn nhỏ chờ mong hắn mang về đồ chơi cùng đồ ăn, ngay cả hai chị em dâu Trương thị Lý thị nghe tin tức này, trên mặt lộ ra đều là tươi cười chân thành chờ mong, tiểu thúc hành sự có độ, mang lễ vật cho người trong nhà, chưa bao giờ thiếu các nàng một phân, coi như nhờ có phần tâm ý này, mà cha mẹ chồng cùng trượng phu một lòng một dạ muốn cung tiểu thúc niệm thư, các nàng cũng không sinh ra quá nhiều câu oán hận, huống chi tiểu thúc là thật sự có tài hoa, phần khí độ kia, ai gặp qua mà không khen ngợi? Nhân vật như vậy nếu đi theo trồng trọt, cũng thật là đáng tiếc.
Tô Uyển không hiểu rõ ý nghĩ trong đáy lòng Trương thị Lý thị, nhưng từ trên mặt các nàng cũng có thể nhìn ra được một vài, Trương thị không cần thiết nhiều lời, hiền thê lương mẫu, bốn chữ này chính là vẽ trên người nàng ấy, nhưng là Lý thị, liền ngay cả Tam Nữu không đến năm tuổi đều biết nàng ta keo kiệt lại thích chiếm tiện nghi của người khác nhất, thế nhưng nàng ta nhẫn tâm nhìn nhà mình cực cực khổ khổ dành dụm đưa cho Tống Tử Hằng niệm thư, mà đối với hắn không hề khúc mắc? Một tia bất mãn đều nhìn không ra?
Tống Tử Hằng xuất phát sớm, ở buổi sáng ngày hôm sau liền về đến nhà, vì là ngày mùa, nên Tống gia không có cố ý đánh xe bò đi tiếp, hắn ngồi vẫn là xe của lão Trương thúc lần trước kia, theo thường lệ ở cửa viện dỡ xuống đồ vật xong, lão Trương thúc liền vội vàng chạy trở về. Vừa vặn Tam Nữu cùng Tam Oa chơi ở cách đó không xa, một tiểu hài tử khác tinh mắt chỉ vào bên này nói: “Tam Nữu Tam Oa, tiểu thúc các ngươi đã về rồi!”
Tam Nữu Tam Oa lập tức bỏ rơi các bạn nhỏ, cao hứng chạy về nhà mình.
Tống Tiểu Muội ngày thường biểu hiện đến thành thục, bản chất cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, nghe được động tĩnh ngoài cửa, gấp không chờ nổi lãnh hai cháu gái từ trong phòng ra tới, ngược lại Tô Uyển là thê tử lại hơi chậm trễ.
Chờ Tô Uyển ra tới, liền nhìn thấy Tống Tử Hằng hai tay ôm Tam Nữu Tam Oa bước vào đại sảnh, Tống Tiểu Muội cùng Đại Nữu Nhị Nữu xách theo tay nải ở phía sau hắn vào nhà. Trong phòng tràn đầy tiếng cười thanh thúy của tiểu hài nhi, Tống Tử Hằng quay đầu lại, hướng nàng hơi hơi mỉm cười: “Nương tử.”
Đua kỹ thuật diễn, Tô Uyển tự nghĩ còn không có sợ quá ai, lập tức thu hồi hoảng hốt trong đáy mắt, tươi cười như hoa trả lời: “Tướng công, chàng đã trở lại.”
Tuy rằng cảm thấy Tam ca Tam tẩu nhà mình trên mặt tươi cười quá mức sáng lạn, nhưng chính mình vẫn là khuê nữ vân anh chưa gả, chuyện phu thê nàng không hảo trêu ghẹo, Tống Tiểu Muội chỉ là nhìn bọn họ vài lần, tự giác mà lãnh hai cái chất nữ đi phòng bếp nấu cơm, còn tiếp đón hai tên nhóc tì: “Tam Nữu Tam Oa, bọn Nhị Đản ở cách vách còn đang chờ các ngươi đâu.”
Bốn con mắt lập tức sáng long lanh nhìn chằm chằm Tống Tử Hằng, Tống Tử Hằng hiểu rõ, chỉ chỉ tay nải trên bàn, con khỉ Tam Nữu dường như từ trên người hắn bò xuống dưới, ngựa quen đường cũ mở tay nải lấy ra túi đường mạch nha, Tam Oa mới chậm rì rì xuống đất, kéo tay Tam Nữu, hai tiểu hài nhi chớp mắt đã không thấy tăm hơi, cùng lúc đó, viện ngoại cách đó không xa, truyền đến một trận tiếng hoan hô của tiểu hài tử.
Tống Tử Hằng cười cười, nhìn về phía Tô Uyển: “Ta một mình ở xa cầu học, nương tử một mình ở nhà vất vả.”
Tô Uyển khách khí nói: “Cha mẹ từ ái, huynh tẩu thân thiện, ngày thường bồi tiểu muội làm việc nhà, đảo cũng có hứng thú.”
Tống Tử Hằng nhướng mày, nghĩ thầm đại tiểu thư đổi tính rồi, bắt đầu thể nghiệm nhân gian khó khăn sao? Nhưng hắn cũng không biểu lộ ra tới, một bên cầm hành lý đi về phía phòng ở của mình, một bên nói: “Ta mang về cho nương tử một ít lễ vật, không biết nương tử có thích hay không?”
Tô Uyển thức thời đuổi kịp, vào phòng, cửa gỗ cồng kềnh mở ra, mang theo hơn phân nửa ánh sáng, cũng gãi đúng chỗ ngứa, che khuất đáy mắt kinh ngạc của Tống Tử Hằng, hắn nghĩ chính mình bất quá mới hơn một tháng chưa về nhà, phòng của hắn liền đại biến dạng —— trừ bỏ vị trí giường không nhúc nhích, bày biện trong phòng cơ hồ là thay đổi nghiêng trời lệch đất, mà giường cũng là có chút thay đổi, treo lên màn lụa, bên ngoài xâu lên rèm châu, vốn là giường bình thường, sắp xếp như vậy, hắn cơ hồ không thể tưởng được đây là giường hắn từng nằm ngủ; trong phòng cũng có thêm không ít đồ vật, bên mép giường bày bàn nhỏ ghế dựa có hình dạng mà hắn chưa bao giờ gặp qua, vị trí bên cửa sổ có ánh mặt trời bày chiếc ghế bập bênh, hai bên cửa sổ lại bày hai bàn vuông dựa vào tường, trong đó có một chiếc gắn mặt gương đồng, trên mặt bàn chỉnh chỉnh tề tề bày một vài cái hộp thủ công tinh xảo cùng gương lược, trên một mặt bàn khác lại trống trơn, trừ bỏ một chậu hoa lan vừa nở, cái gì cũng không có; trên cửa sổ treo một chuỗi chuông gió, lúc này cửa sổ đang mở ra, gió thổi tiến vào, tiếng chuông thanh thúy sâu kín vang lên.
Tống Tử Hằng thu hồi ánh mắt đánh giá, lại liếc Tô Uyển một cái, hắn không lường trước được, thê tử mười ngón không dính nước này, với phương diện sinh hoạt cũng lại có vài phần hứng thú, cha huynh thế nhưng cũng theo nàng nháo —— hắn nhìn ra, bàn ghế mới đóng này đó, đều là tay nghề cha huynh của hắn, hình thức xác thật có vài phần đặc thù, so với đồ vật bình thường càng thêm tinh xảo đẹp đẽ, nhưng cha huynh hắn hẳn là sẽ không thưởng thức, đồ vật không thực dụng, ở trong mắt bọn họ đều là hồ nháo.
Bất quá hồ nháo cũng không có gì không tốt.
Tống Tử Hằng phục hồi lại tinh thần, từ trong bao quần áo lấy ra một cái hộp, Tô Uyển tiếp nhận, tuy rằng thủ công không tinh xảo bằng vật trên bàn của nàng, lại cũng không tính kém, còn chưa mở ra, một mùi hương thoang thoảng đã bay tới, là sơn chi hương nàng thích.
“Tử Hằng trong túi ngượng ngùng, lễ vật rất là đơn sơ, mong rằng nương tử không cần ghét bỏ.” Thời điểm Tống Tử Hằng nói lời này, rốt cuộc không có thong dong như trước, ánh mắt hơi lóe, trên mặt trắng nõn như ngọc tựa hồ nhiễm hồng.
Tô Uyển hiểu rõ, trượng phu trên danh nghĩa này nghĩ đến cũng là lần đầu tiên mua đồ vật tặng nữ nhân, tựa như những cái mao đầu tiểu tử lần đầu tiên tiến cửa hàng nội y vậy. Nghĩ như vậy, Tô Uyển không khỏi cười, trong số lần tiếp xúc không nhiều lắm, Tống Tử Hằng biểu hiện đến quá mức lão thành, suýt nữa làm nàng đã quên hắn cũng vẫn là một thiếu niên, dù có thông thạo lõi đời, cũng có chuyện hắn không thông thạo được.
Tô Uyển kinh nghiệm phong phú, gãi đúng chỗ ngứa, biểu hiện ra chính mình yêu thích —— mà khối hương cao này nàng cũng là yêu thích thiệt tình, mùi hương của hoa sơn chi không nồng đậm mà dịu nhẹ, ở mùa hè dùng vừa vặn tốt, nàng cơ hồ là gấp không chờ nổi muốn dùng thử, rồi sau đó còn nâng nâng cánh tay về phía Tống Tử Hằng, “Thơm không?”
Tay áo của nàng xẹt qua chóp mũi, mang đến một trận làn gió thơm, Tống Tử Hằng cảm thấy chóp mũi phát ngứa, nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn chạm vào nàng, nhìn Tô Uyển trên mặt không hề che dấu sự vui sướиɠ, trong lòng cũng hơi hơi trào ra một phen cảm xúc kỳ quái, hắn chọn lựa lễ vật cho Tô Uyển, cũng không quá để tâm, trong lòng biết thê tử được nuông chiều hay bắt bẻ, cấp bậc này nhất định không vào được mắt nàng, nhưng là Tống Tử Hằng không thẹn với lương tâm, vô luận như thế nào, hắn đã cho nàng theo khả năng của mình. Lại không nghĩ nàng sẽ vui mừng như thế.
Tống Tử Hằng tức khắc cảm thấy, hắn kỳ thật có thể cho nàng càng nhiều hơn.
Nếu Tô Uyển biết một phiên tâm lý này của hắn, nhất định muốn cảm thán một tiếng, nam nhân có cảm giác thành tựu a.