Thác Đán thật tình là đang bị đả kích không nhẹ. Cô bé không dám tin người bằng hữu tốt nhất lại đối xử với mình như vậy. Chỉ vô ý cười mấy tiếng mà bị trả đũa thế này... Cơn ngứa trên lưng cùng cái nóng trên mũi kia, nó chẳng hề dễ chịu một tí nào cả đấy!
“Thác Đán, ngươi... Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”.
Mắt thấy người bằng hữu tốt nhất có dấu hiệu sắp bạo phát, tiểu công chúa Lạc Lâm vội đem “bùa hộ mạng” ra dùng: “Thác Đán, ngươi không được làm bừa nha. Lúc nãy chính miệng ngươi đã phát thệ là sẽ đứng yên cho ta đánh, tuyệt đối sẽ không phản kháng hoặc là có thái độ không tốt nào”.
Như cảm thấy còn chưa đủ, Lạc Lâm bổ sung: “Làm trái lời thề sẽ bị sét đánh đấy. Hơn nữa lúc nãy ngươi là lấy danh dự bộ tộc Huyết Lâu của mình ra thề, sai lời sẽ làm tổn hại danh dự lắm nha”.
Chưa nghe còn đỡ, vừa nghe xong, khuôn mặt Thác Đán liền hồng lên thấy rõ. Cô bé đây là bị nghẹn khuất. Ngẫm lại những gì xảy ra từ nãy giờ, cô bé thấy mình chẳng hơn gì một kẻ ngốc bị người ta lừa gạt cả.
Lừa đến độ... Đến độ...
“Khục khục... Khục...”.
Có lẽ vì quá tức giận mà lại không thể phát tác được nên Thác Đán đã ho lên liên tục. Dáng vẻ thực sự là khiến người nhìn mà sinh lòng ái ngại.
Có điều, người thì cũng nhiều hạng, không nhất định đều sẽ giàu lòng trắc ẩn. Đơn cử như tiểu công chúa Lạc Lâm chẳng hạn, cô bé dường như chẳng mấy lo lắng cho Thác Đán, mặc dù chính bản thân là người đã gài bẫy và ra tay ám toán đối phương.
Giọng ngây ngô bình thản, cô bé nói với “nạn nhân”, cũng đồng thời là người bằng hữu tốt nhất của mình: “Thác Đán, ngươi đừng có tức giận. Ngươi ho nhiều như vậy coi chừng hộc máu luôn đấy”.
Vừa mới giằng xuống, Thác Đán nghe được mấy lời nọ thì cổ họng lại bắt đầu ngứa lên, máu lại dồn thẳng lên đầu.
“Khục khục... Khục khục...”.
Cơn ho lại càng dữ dội hơn trước gấp bội.
...
...
Lát sau.
Cơn ho đã dứt, sắc hồng trên má cũng đã vơi đi gần hết. Thác Đán hướng “hung thủ” đã liên tục dồn ép mình, thông báo:
“Lạc Lâm, việc đến đấu trường hôm nay ngươi hãy đi một mình đi, ta không đi nữa”.
Không đi nữa?
Khuôn mặt biến đổi, Lạc Lâm phản ứng ngay: “Thác Đán, ngươi... Ngươi không thể như thế a!”.
Cô bé nói tiếp: “Chúng ta đã hứa nếu đột phá Linh châu cảnh thì sẽ bước lên đấu trường với thân phận đấu sĩ mà. Ngươi làm như vậy là bội tín đấy có biết không!”.
“Hừ” nhẹ một tiếng, Thác Đán chẳng cho là phải: “Chúng ta đúng là có từng hứa như thế. Tuy nhiên cũng không có nói thời gian cụ thể. Ta không bội tín, chỉ là hôm nay ta sẽ không đi”.
“Vậy... Vậy bao giờ ngươi mới đi?”. – Trong dạ không yên, Lạc Lâm hỏi rõ.
“Ngươi yên tâm, Thác Đán ta là người trọng chữ tín. Trước khi đột phá Thiên hà cảnh thì thế nào ta cũng sẽ lên đấu trường”.
Lời vừa ra hết cũng là lúc Thác Đán xoay người phóng đi biến dạng, bỏ mặc kẻ nào đó há hốc đứng nhìn theo...
...
...
Từ trung tâm Đại La Thành đi về phía tây khoảng ba trăm thước có một tòa kiến trúc khá lớn, trừ bỏ phủ thành chủ thì nó chính là kiến trúc lớn nhất ở đây. Lại nói, tòa kiến trúc này cũng chẳng cổ xưa gì lắm, chỉ mới được khởi công xây dựng vào bảy năm trước mà thôi. Nó ra đời là quyết định của đại công chúa Lạc Mai Tiên với hơn phân nửa bảo khố thành Đại La đã bị tiêu tốn.
Thời điểm đó, đối với quyết định của đại công chúa, mọi người đã bàn tán rất nhiều. Từ trong quân đội cho đến thương nhân, dân thường, không ít kẻ đã âm thầm bất mãn, thậm chí là chê cười bảo rằng nó thật ngớ ngẩn, hao phí...
Nhưng... Tới khi tòa kiến trúc nọ được xây xong, trong chưa đầy ba tháng thì tất cả những sự bất mãn, cười chê đều tan biến. Mọi người vẫn bàn tán, có điều là theo chiều hướng khác. Đấy là ca tụng, là kính trọng... Nguyên nhân của sự chuyển biến này cũng chẳng có gì lạ, đơn giản bởi vì thứ được đại công chúa Lạc Mai Tiên cố công xây dựng lên kia đã đem đến một diện mạo mới cho thành Đại La. Nhờ nó mà Đại La Thành mới trở nên náo nhiệt, mới khởi sắc được đôi chút. Tuy chưa đủ để cải biến hoàn toàn Đại La, chưa thể mang tới cuộc sống sung túc ấm no cho dân chúng nhưng cũng đã thay đổi được vài phần. Ít nhất so với thời điểm trước đó thì tốt hơn nhiều.
Tiếc rằng sự phát triển của Đại La lại không được suông sẻ là mấy. Kể từ lúc Đại La này bắt đầu khởi sắc thì vấn nạn đạo tặc cũng tăng lên, đáng nói nhất là thái độ đế đô đối với tòa thành này cũng càng lúc càng lãnh đạm, đến bây giờ thậm chí đã gần như là bỏ rơi nó...
Đại La của hôm nay thực chất là một vùng đất tự lực cánh sinh, chẳng còn bất cứ sự hỗ trợ nào từ đế đô, từ Hồng Uy Thiên Quốc nữa. Mấy năm gần đây, nếu không nhờ vào tài trí của đại công chúa Lạc Mai Tiên thì nó biến thành bộ dạng gì còn khó nói. Đối với vùng đất biên giới xa xôi này, đại công chúa thực sự đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Có cái nhìn được, có cái lại không thể thấy.
Hiển hiện trước mắt, để lại ấn tượng nhất trong lòng cư dân Đại La thì chẳng đâu khác, đích thị là tòa kiến trúc lớn thứ hai nằm ở phía tây thành nọ. Đấu trường – đó là cách mọi người dùng để gọi nó.
Về tổng thể thì đấu trường được chia làm bốn khu: Hai trường đấu phụ, một trường đấu chính, khu cuối cùng thì là nơi ở của các đấu sĩ cùng những người phụ trách đấu trường.
...
Hiện giờ, bên trong trường đấu số một, hay còn được biết đến là trường đấu chính, ở tầng thứ ba.
Tại mặt phía đông, trên một chiếc ghế rộng rãi sang trọng, một tiểu cô nương trong bộ áo choàng đen kín mít đang ngồi xem các đấu sĩ đánh nhau. Tiểu cô nương cũng không ai xa lạ, đích thị là tiểu công chúa Lạc Lâm.
Thật ra cô bé đã đến đây từ nãy giờ rồi, khoảng tầm nửa tiếng trước. Dĩ nhiên là chỉ đến một mình. Biết sao được, Thác Đán vẫn còn đang giận cô bé a.
“Ài...”.
Thở ra một hơi dài, tiểu công chúa Lạc Lâm khẽ lẩm bẩm trong khi hồi tưởng lại những gì đã xảy ra ở Thác Phủ: “Ta chỉ là thoa lên mình ngươi một ít thuốc thôi mà, Thác Đán ngươi làm gì mà tức giận như thế chứ... Tất cả đều tại ngươi đã cười nhạo ta trước mà...”.
Cho đến tận giờ phút này, cô bé vẫn không cảm thấy là mình có lỗi. Nếu có thì lỗi lầm cũng là của kẻ nào đó kia.
“Vậy mà bảo là bằng hữu tốt nhất, Thác Đán ngươi thật xấu tính, chẳng đáng tin tưởng chút nào”.
“Hừ, rõ ràng đã hứa sẽ lên đấu trường thi đấu, bây giờ lại cố tình lật lọng...”.
Môi chu ra, tiểu công chúa Lạc Lâm nhái lại giọng của Thác Đán: “Trước khi đột phá Thiên hà cảnh thì thế nào ta cũng sẽ lên đấu trường”.
“Hứ! Từ Linh châu cảnh đến Thiên hà cảnh cách nhau tới cả một đại cảnh giới, khoảng cách xa ơi là xa... Hiện tại ngươi mới chỉ là Linh châu đệ nhất trọng, phải qua tám lần đột phá nhỏ và một lần đột phá lớn nữa thì ngươi mới bước vào Thiên hà cảnh được á. Bảo ta chờ ngươi... Xí... Í...”.
...
“Ha a a a...!”.
Giữa lúc tiểu công chúa Lạc Lâm đang ngồi lảm nhảm một mình thì bên dưới, trên sàn đấu không rõ tự khi nào đã xuất hiện hai người. Hai đấu sĩ.
Tên thứ nhất thì thân hình vạm vỡ, làn da xanh lét, có đến tận bốn cánh tay, bộ dáng trông khá là hung tợn. Về phần tên đấu sĩ thứ hai thì tướng mạo lại càng ghê gớm hơn. Hắn cao tận hơn tám thước, da vừa đen lại vừa sần sùi, thay vì hai mắt như người ta thì hắn lại chỉ có mỗi một con độc nhất, đáng nói là con mắt to như cái bát này lại còn nằm ngay ở giữa mặt. Đúng vậy, hắn chẳng có cái mũi nào cả. Trên đầu hắn chỉ có hai cái tai, một con mắt và một cái miệng mà thôi. Thật không rõ hắn hít thở bằng bộ phận nào nữa.
Tóm lại thì hai đấu sĩ vừa bước ra sàn đấu này, tên nào cũng đều dữ dằn, người sau hơn người trước, rất khó nhìn nếu xét theo tiêu chuẩn nhân loại. Tuy nhiên, ở đây là Đà Lan Giới, vị trí của nó thuộc về ma giới chứ không phải nhân giới, thế nên đối với ma nhân ở đây thì tướng mạo của hai đấu sĩ kia cũng được xem là bình thường.
Có điều, trong mắt một vài kẻ thì sự “bình thường” hiển nhiên ấy lại biến thành bất thường. Tiểu công chúa Lạc Lâm chính là một trong số đó. Cô bé cảm thấy bộ dạng của hai tên đấu sĩ kia quá ư là xấu xí, hoàn toàn đối lập với tiêu chuẩn hình tượng nam nhân ma tộc trong lòng cô bé.
“Ài... I... I...”.
Thở dài thườn thượt, Lạc Lâm cảm thán: “Cao đẳng ma tộc nhìn còn đỡ, trung đẳng và hạ đẳng ma tộc, tên nào tên ấy trông cứ như là ma thú hình người vậy. Xấu chết đi được”.
“Gư ha! Gư ha! Gư ha! Gư ha!”.
“... Gư ha! Gư ha! Gư ha!... Gư ha! Gư ha!...”.
...
“Bắt đầu rồi”.
Thoáng liếc quanh bốn phía sàn đấu bên dưới, nơi hàng trăm ma nhân từ đủ các chủng tộc đang đứng hò hét, tiểu công chúa Lạc Lâm đánh giá:
“Hôm nay người đến xem cũng không ít”.
Thành thật mà nói, bên trong Đại La Thành này, đấu trường chính là một trong những nơi yêu thích nhất của Lạc Lâm. Mỗi lần đến đây, mắt nhìn các đấu sĩ đánh nhau đến ta sống ngươi chết, tai nghe những tiếng hò hét hỗn tạp của người xem, cô bé cảm thấy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Chỉ là... Dạo gần đây đã chẳng còn bao nhiêu hứng thú nữa. Các trận đấu đã dần trở nên nhàm chán trong mắt cô bé. Giống như hiện giờ vậy, mặc dù hai đấu sĩ bên dưới đang đánh nhau rất ác liệt, máu me văng tứ tung bốn phía nhưng cô bé vẫn không làm sao đứng lên hò hét như trước kia được.
“Ài... Xem đi xem lại cũng chỉ có nhiêu đây”.