Đúng như lời Lý Minh Kỳ vừa nói, tất cả đã muộn rồi. Bát Cực Chiến Thiên Quyết đã triệt để được Trần Tiểu Ly kích phát.
Hiện giờ, khí tức phát ra từ người nàng rất mạnh, thậm chí so với mức Linh châu đệ lục trọng ban nãy còn muốn hơn ba thành có dư.
Chẳng chần chừ thêm nữa, nàng hướng Mai Tiểu Đóa lao tới.
“Mai Tiểu Đóa! Kết thúc đi!”.
Trước thứ sức mạnh bạo phát ghê gớm của đối phương, Mai Tiểu Đóa nào dám chủ quan, vội đem thực lực chân chính của mình xuất ra.
Chân giậm mạnh xuống sàn đấu, nàng tung ra một quyền.
“Rống!”.
Hệt như lần trước, tiếng rống nọ lại vang lên, nhưng lần này, ngoài âm thanh đơn điệu thì nó còn kèm theo một thứ khác nữa: hư ảnh.
Một con kim sư đang ẩn hiện bao bọc lấy người Mai Tiểu Đóa.
Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra lại vô cùng nhanh, qua một cái chớp mắt, trong tiếng rống to của kim sư, quyền đầu của Mai Tiểu Đóa và Trần Tiểu Ly đã va vào nhau.
“Oanh!”.
Sau tiếng bạo liệt, cả hai nhanh chóng bay ngược về sau.
…
“Khục khục…”.
Ho nhẹ mấy tiếng, một trong hai thân ảnh từ từ đứng dậy.
Là… Mai Tiểu Đóa.
Trận chiến này… đã kết thúc rồi. Việc còn lại chỉ là chờ trọng tài tuyên bố kết quả thôi.
Cũng không để mọi người chờ đợi trong vô vị, Lôi Thiên Hà đáp xuống đài.
Vẫn cái giọng đều đều, hắn nói: “Trận chiến thứ sáu, người thắng là Mai…”.
“Khoan đã!”.
Bất ngờ bị cắt ngang, Lôi Thiên Hà có chút nghi hoặc nhìn về phía Trần Tiểu Ly...
Nàng hiện vẫn còn nằm đấy, trên sàn đấu.
“Ta… chưa thua”.
Chưa?
Lôi Thiên Hà theo phản ứng mà thả ra thần thức.
Tu vi đại giảm, gân cốt đứt đoạn, kinh mạch tổn hại,…, đó chính là tình trạng của Trần Tiểu Ly hiện giờ. Với tình trạng này, theo nhận định của hắn thì e là nàng có muốn đứng lên cũng không nổi chứ đừng nói đánh nhau.
Một cách chân thành, hắn khuyên:
“Trần Tiểu Ly, hiện tại ngươi đã không còn khả năng chiến đấu nữa, nên chịu thua đi”.
“Ta… không thua. Ta còn… còn có thể… chiến đấu”.
Như muốn chứng minh lời mình nói, vốn đang nằm sấp trên sàn đấu, Trần Tiểu Ly cử động.
Cái đầu của nàng ngẩng lên, kế đấy thì đặt lại xuống sàn, dồn lực để nâng người dậy. Cả hai tay của nàng đều đã bị gãy, đây là cách duy nhất mà nàng có lúc này.
Nhưng với cơ thể bị tàn phá như hiện giờ, nàng có thể đứng nổi sao?
“Có thể”, đó sẽ là câu trả lời của Trần Tiểu Ly.
Hai tay đã gãy ư, thì sao? Nàng vẫn còn hai chân và một cái đầu. Nàng sẽ dùng chúng để đứng lên…
Trong tiếng thở gấp, bằng sự nỗ lực, thân ảnh Trần Tiểu Ly mỗi lúc một cao dần, cao dần…
…
Cuối cùng… nàng đã đứng lên.
Chứng kiến hết thảy, Lôi Thiên Hà không thể không công nhận là ý chí của cô gái này rất đáng khâm phục. Chỉ đáng tiếc…
“Trần Tiểu Ly, cơ thể hiện giờ của ngươi không còn chịu thêm được bất kỳ thương tổn nào nữa đâu, hãy chấp nhận đi”.
“Ta… còn đánh được”.
“Tiếp tục nữa ngươi sẽ mất mạng”.
“Ta… còn đánh được”.
…
Mặc kệ những lời khuyên của Lôi Thiên Hà, từ đầu đến cuối Trần Tiểu Ly đều chỉ có một câu trả lời.
Chấp nhận? Thua ư?
Nàng không thể… nàng không thể…
Nàng... phải đánh tiếp. Bằng cách nào cũng được, bằng gì cũng được, nàng phải đánh tiếp…
Dưới ánh mắt lu mờ, chân nàng bắt đầu di chuyển về phía Mai Tiểu Đóa, từng bước một.
Một bước… hai bước… ba bước… bốn bước… mãi cho đến bước thứ bảy thì…
“Trận này Minh Đạo Các nhận thua”.
Vừa nghe được những lời kia, cả người Trần Tiểu Ly lập tức khựng lại.
Kế đó thì…
“Bịch”.
Nàng đã ngã quỵ…
Trần Tiểu Ly nàng thua rồi… Nàng đã bị đánh gục rồi… Nhưng không phải bởi Mai Tiểu Đóa mà là vì…
Chẳng biết tự bao giờ, một dòng lệ đã chảy xuống.
Trần Tiểu Ly khóc.
Là vì đau hay vì hận?
Hai mươi năm, một ước nguyện. Tan rồi.
Tất cả… đều đã kết thúc rồi. Rốt cuộc Trần Tiểu Ly nàng vẫn chỉ là kẻ thất bại…
“Mai Tiểu Đóa…”.
Bằng gương mặt đẫm lệ nhưng vô hồn, Trần Tiểu Ly mở miệng, giọng bình thản đến lạ:
“… ngươi thắng rồi… Chúc mừng ngươi…”.
Nói xong, đôi mắt nàng từ từ khép lại…
…
“Na Trát tỷ, nàng có phải đã…”.
Không thấy Na Trát Sát Đài phản ứng gì, Tiểu Kiều gọi khẽ: “Na Trát tỷ”.
Vẫn im lặng.
“Na Trát tỷ?”.
“Chưa chết được đâu”. – Rốt cuộc thì Na Trát Sa Đài cũng chịu lên tiếng – “Chỉ là tiên lộ từ nay đã đoạn. Căn cơ nàng ta đã bị tổn hại quá lớn, trừ phi có Thiên Sinh Đan hoặc là loại thánh dược nào đó tương tự, bằng không cả đời đừng mong tu luyện được nữa”.
“Nàng ta tại sao lại ngu ngốc như vậy chứ, chỉ vì muốn giành chiến thắng mà khiến cho bản thân thành ra như vậy…”.
“Ngu ngốc sao…”.
Na Trát Sa Đài khẽ lẩm bẩm, ánh mắt đang nhìn Trần Tiểu Ly bất giác thoáng qua một tia thương hại… lẫn đồng cảm.
“Có lẽ không chỉ đơn thuần là ngu ngốc”.
…
Trong khi đó, chỗ của Tứ Thiên Điện.
Lão nhân gầy lắc đầu tiếc nuối:
“Một hạt giống tốt cứ thế mà bị hủy…”.
Bên cạnh, lão nhân béo nghe vậy thì cười nhẹ hỏi lại: “Nếu sư đệ thấy nàng vừa ý thì lúc nãy cớ sao không đem nàng ngăn lại?”.
“Ta cũng không phải người của Minh Đạo Các. Lại nói, tư chất như nàng, Tứ Thiên Điện chúng ta cũng chẳng thiếu”.
“Vậy còn Mai Tiểu Đóa kia, sư đệ thấy thế nào?”.
“Sư huynh lại đang thử ta rồi. Kẻ mang Thiên Sinh Đấu Hồn há có thể là hạng tầm thường”.
“Thì ra sư đệ cũng nhìn ra”.
…
Sau một chút trì hoãn, Tông môn chi chến lại tiếp tục được tiến hành.
Trận đấu thứ bảy, trận đấu thứ tám, rồi thứ chín, thứ mười, thứ mười một… lần lượt diễn ra.
Hiện giờ, sau mười tám trận, vòng đấu thứ nhất đã chính thức khép lại. Vì là đấu loại trực tiếp nên những tuyển thủ đã thua đều bị loại, người thắng thì đương nhiên sẽ có mặt ở vòng tiếp theo.
Danh sách những người tiến vào vòng trong là: Vương Tuyết Nghi, Lâm Thế Danh, Mã Điềm của Yêu Tông; Dương Cung, Tô Hạo của Minh Đạo Các; Hoa Phi Yến, Khương Linh của Bách Hải Đường; Nam Cung Tiểu Nhạc, Vương Tân, Mai Tiểu Đóa của Hồng Diệp Cốc; Trần Ân, Bắc Hải Kỳ của Nhạc Hàn Sơn; Đồng Thanh Sang, Cao Bá, Hoa Tiểu Mễ của Vạn Kiếm Môn; A Đại Nhi, Công Tôn Tiểu Điệp của Thần Đao Môn và Mộng Đoạn của Thanh Y Lâu. Tất cả là mười tám cái tên.
Qua nửa giờ nghỉ dưỡng, thân ảnh Lôi Thiên Hà lại lần nữa xuất hiện trên Anh Tiên Đại.
“… Các vị, Lôi mỗ xin phép”.
Thoáng nhìn qua bảng danh sách trên tay, hắn cất giọng:
“Vòng thứ hai, trận đấu thứ nhất: Vương Tân của Hồng Diệp Cốc đấu với Lâm Thế Danh của Yêu Tông. Xin mời thượng đài”.
…
“Xem ra duyên nợ của tiểu tử ngươi và Yêu Tông cũng không nhỏ”.
Vương Chi đang định bay xuống dưới thì bất chợt, một giọng nữ nhân truyền đến. Là Mai Diễm Phương. Chính nàng vừa truyền âm cho hắn.
“Tiểu tử, cẩn thận một chút. Khăn che mặt ta đưa cho ngươi mặc dù có tác dụng ngăn chặn thần thức rất tốt thế nhưng lại rất dễ bị hư hại, một chút sơ sẩy sẽ đẩy ta vào tình thế khó xử đấy. Người của Yêu Tông cũng không phải để cho ngươi gϊếŧ miễn phí đâu”.
Đợi Mai Diễm Phương nói hết, Vương Chi lúc này mới hướng nàng nhẹ gật đầu.
“Được rồi, xuống dưới đi”.
“Vâng”.
Đáp xong, Vương Chi cũng chẳng chần chừ nữa, lập tức thả mình bay xuống.
“Hừ, lại là cái tên vũ phu kia”. – Vừa thấy thân ảnh Vương Chi đáp xuống đài, Tần Lệ liền bực bội buông ra một câu. Xem bộ dạng thì hẳn là nàng còn đang rất để bụng về những trận mưa quyền gió cước của Vương Chi trong trận đấu trước đó.
Hiểu được tâm tư của nàng, Chu Đống kế bên chen vào: “Tần sư muội, không cần phải vì một kẻ vô lại như hắn mà sinh khí. Lát nữa thế nào hắn cũng sẽ bị Lâm sư huynh đánh tơi tả cho xem”.
“Cái đó là tất nhiên. Hạng lưu manh chỉ biết vung tay múa chân như hắn làm sao có thể xứng là đối thủ của Lâm sư huynh được chứ”.
Đinh ninh với ý nghĩ ấy, Tần Lệ nhìn vào thân ảnh phiêu dật xuất trần của Lâm Thế Danh bên dưới, trong mắt bất giác thoáng qua một tia nhu tình.
“Lâm sư huynh, hãy giúp muội dạy cho hắn một bài học”.
P/s: Con người có đôi khi kỳ lạ như vậy đấy. Biết là không thể, biết là ngu ngốc... thế nhưng vẫn làm.
Là vì cái gì chứ?
Trần Tiểu Ly cũng chính là Levi của những ngày này. Tôi... đã làm những chuyện rất ngu ngốc, và hậu quả là phải nằm viện hai ngày.
Xin lỗi vì lại thất hứa. Mọi người hẳn là sẽ thông cảm cho một người bệnh chứ nhỉ?
Chương tồn cảo thế là hết rồi.
Ngày mai nếu sức khỏe đỡ một chút thì sẽ gõ chương mới, không thể hứa trước.
Con người thỉnh thoảng cũng nên ngu ngốc một chút, như vậy thì mới giống con người mà phải không?
Thú thật thì tôi không có nhiều bạn để tâm sự. Như đã từng nói, tôi viết truyện cũng là để trải nỗi lòng... Một lần nữa phải xin lỗi vì đã bắt các bạn nghe những ý nghĩ vớ vẩn và hỗn loạn này.
Cảm ơn vì đã lắng nghe, những người bạn tôi chưa từng biết mặt.