Phù Thiên Ký

Chương 197: Áp sát đánh



Nguy cơ ập tới, lúc này Tần Lệ dù còn chưa ổn định tâm tình nhưng cũng không thể tiếp tục đứng ngây ra mà nhìn được nữa.

Bằng bản năng và một chút lý trí, nàng tập trung một lượng lớn linh lực vào lòng bàn tay, đánh ra một quả cầu để tạm thời ngăn chặn đối thủ.

Công bằng mà xét thì phải công nhận rằng linh lực của Tần Lệ rất mạnh mẽ, đơn cử như quả cầu hiện tại chẳng hạn, tuy chỉ được đánh ra trong lúc cấp bách nhưng lại chứa đựng không ít lực lượng, cao xa thì chưa dám nói chứ dùng để trì hoãn một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng là hoàn toàn khả thi.

Chỉ tiếc cho nàng, tu vi thực sự của Vương Chi lại không phải Linh châu đệ tứ trọng. Hắn là Linh châu đệ ngũ trọng và chiến lực thì kinh khủng hơn thế gấp nhiều lần. Ngay từ đầu thắng bại đã được định đoạt, nhanh hay chậm tất cả bất quá chỉ là một ý niệm của hắn mà thôi.

Bây giờ, khi hắn đã muốn kết thúc, Tần Lệ há có thể kéo dài thêm?

Một chút trì hoãn cũng chẳng có, cả người Vương Chi như một mũi tên xuyên thẳng qua quả cầu năng lượng nọ, áp sát Tần Lệ.

“Ba!”.

Một quyền đánh thẳng vào mặt.

“Ba!”.

Một cú móc vào bụng.

Sau khi bị trúng phải hai đòn đánh trực diện kia, cả người Tần Lệ như một quả bóng bay thẳng lên trời.

“Tiểu tử này đúng thật không biết thương hương tiếc ngọc là gì mà”.

Đang ngồi vắt chéo trên một tấm thảm lơ lửng giữa tầng không, một cô gái nhìn theo thân ảnh bị đánh bay lên của Tần Lệ, lắc đầu cảm khái. Cô gái này cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là người quen, hay đúng hơn phải gọi là người thân của Vương Chi: Na Trát Sa Đài.

Nhân lúc Vương Chi còn chưa động thủ tiếp, nàng quay sang một cô gái khác đang ngồi cạnh, hỏi:

“Tiểu Kiều, công tử của ngươi bình thường đều nặng tay với nữ nhân như thế hả?”.

“Hình như… hình như là vậy”.

“Nếu vậy thì cô gái Tần Lệ này không may rồi”.



Quả đúng như những gì Na Trát Sa Đài nghĩ, Vương Chi rất nhanh đã lại động thủ.

Trên không trung, ngay đúng lúc Tần Lệ vừa lấy lại năng lực hành động thì thân ảnh hắn liền hiện ra bên cạnh, kế đấy, không một chút nhân nhượng, hắn giơ chân, xoay vòng và…

“Ba!”.

Một cước như trời giáng vào lưng Tần Lệ.

Thế là một kết quả tất yếu xảy ra: Tần Lệ lại tiếp tục bay. Có điều lần này, thay vì bay lên như ban nãy thì nàng lại bay xuống với một điểm đến rất rõ ràng: Anh Tiên Đài.

“Kết thúc rồi”.

Đó là nhận định vừa lóe lên trong đầu những người đang quan chiến.

Và… thật đáng tiếc là nó đã sai. Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đấy, tại một cước kia.

Lúc này, thân ảnh Vương Chi đã lại lần nữa áp sát Tần Lệ.

“Ba! Ba! Ba! Ba!...”.

“Ba! Ba! Ba!...”.

Hết tay đến chân, hết quyền đến cước, một tràng âm thanh liên tiếp vang lên.

Chứng kiến hết thảy những gì vừa xảy ra, Na Trát Sa Đài không kiềm được thốt ra một câu:

“Tiểu Kiều, công tử nhà ngươi hình như có thù với nữ nhân a”.

Đó là cảm nhận của Na Trát, và trùng hợp thay, một vài người khác cũng đang có cùng suy nghĩ tương tự. Lôi Thiên Hà chính là một trong số đó. Nhiều năm đảm nhiệm vai trò trọng tài, hình ảnh nam nhân đánh nữ nhân thì hắn đã thấy không ít, nhưng chưa có kẻ nào lại đánh theo kiểu thô bạo như Vương Chi cả. Một quyền rồi đến một quyền, một cước rồi đến một cước, từ đầu đến chân, từ trước ra sau, thậm chí đến cả những vị trí nhạy cảm kia của đối phương mà hắn cũng…

“Cái tên tiểu tử này không thể biểu hiện một chút phong thái chính nhân quân tử được hay sao chứ…”.

“Oang!”.

Trong lúc Lôi Thiên Hà còn đang âm thầm trách cứ vì những hành động thiếu tính thẩm mỹ của Vương chi thì một thân ảnh đã bị đá văng vào kết giới của Anh Tiên Đài.

… Tiếp đấy thì một tiếng “Bịch” trầm thấp vang lên.

Tần Lệ đã nằm xuống.

Toàn thân bất động, tóc tai bù xù, áo quần xộc xệch, cả người bầm dập…, tình trạng của nàng thảm hại đến mức khiến cho dù là người xa lạ nhìn vào cũng phải thấy xót xa thương cảm…

Chẳng cần kể đâu cho xa, Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang – hai kẻ vốn vẫn mong Tần Lệ bị đánh bại – cũng đang hết sức bất bình khi chứng kiến tình trạng của nàng hiện giờ. Nói thế nào thì các nàng đều mang thân phận nữ nhân, đồng cảm và bênh vực cũng là nên đấy.

Đập mạnh xuống bàn, Tiểu Đinh Đang tỏ ra tức giận:

“Thật là quá đáng mà! Vương Tân kia, hắn sao có thể đánh đập nữ nhân như vậy chứ!”.

“Đúng là không thể tha thứ được!”. – Lăng Mị kế bên góp lời – “Cái tên Vương Tân kia, hắn tưởng nữ nhân là bao cát chắc! Thân thể con người ta yêu kiều là thế, vậy mà hắn nỡ nào… nỡ nào…”.

“Rầm!”.

Vừa đập bàn lần nữa, Tiểu Đinh Đang vừa hầm hầm mắng:

“Hắn là một nam nhân xấu, là một tên vũ phu, là một kẻ bất lương, là…”.



“Tiểu Đinh Đang, ngươi mắng xong rồi hả?”.

“Tạm thời coi như vậy”.

“Thế tay có đau không?”.

Được Lăng Mị nhắc nhở, Tiểu Đinh Đang bất giác liếc xuống.

Bàn tay cô bé… chẳng biết từ lúc nào đã trở nên đỏ hoe.

“Bên ngoài cái bàn đá này được phủ một lớp cương tinh đấy, ngươi liên tiếp vỗ mạnh bảy tám lần như vậy… Tiểu Đinh Đang, công phu da thịt cũng thật lợi hại nha”.



“Tần Lệ hiện đã bất tỉnh, trận chiến thứ năm đến đây chấm dứt”.

Dành cho Vương Chi một cái nhìn khác lạ, Lôi Thiên Hà nói nhiều hơn hẳn mấy lần trước:

“Với công phu quyền cước thượng đẳng của mình, Vương Tân của Hồng Diệp Cốc đã giành chiến thắng… rất là thuyết phục”.

Đây rõ ràng là những câu nói đầy ẩn ý. Vương Chi hiểu. Nhưng… hắn chẳng bận tâm lắm. Huống hồ, hắn cũng không nghĩ cách đánh của mình có gì không thích hợp. Vấn đề đơn giản thì hắn giải quyết theo cách đơn giản nhất, thế thôi.

Sau khi gật đầu chào Lôi Thiên Hà, hắn bay về chỗ của Hồng Diệp Cốc.



Vừa thấy hắn trở về, Trầm Thiến không tự chủ lùi lại một chút. Chứng kiến màn chiến đấu vừa rồi, thú thật là đối với vị Vương Tân sư đệ này, trong lòng nàng đã bắt đầu nảy sinh một tia e ngại. Nói thế nào thì… nàng cũng là nữ nhân đấy. Và cũng bởi chính vì là nữ nhân cho nên trừ bỏ e ngại thì nàng cũng… có chút ác cảm.

Ác cảm dĩ nhiên không phải chỉ có mình nàng, một cô gái khác của Hồng Diệp Cốc cũng có ác cảm không kém: Mai Tiểu Đóa. Nàng thật sự là rất không thích Vương Chi, nhưng trái với Trầm Thiến, lý do của nàng hoàn toàn khác hẳn.

Nét bực bội lộ rõ trên khuôn mặt xinh xắn, Mai Tiểu Đóa nhìn chằm Vương Chi, buông ra một câu:

“Lừa gạt”.

Ngắn gọn là vậy, thế nhưng Vương Chi lại hiểu rất rõ. Hắn biết nàng đây là muốn nói tới việc hắn ẩn giấu thủ đoạn khi giao đấu với nàng lần trước. Phàm là người tinh ý thì tất đều nhìn ra được lớp băng đã bao bọc thanh kiếm của Tần Lệ khi nãy hoàn toàn khác biệt so với trên cánh tay hắn hôm đó.

Mai Tiểu Đóa không phải kẻ ngốc, việc nàng nhìn ra cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng thế thì sao?

Bày ra bộ dáng vô tội, Vương Chi giải bày:

“Sư tỷ đã hiểu lầm. Hôm đó không phải do ta muốn ẩn giấu mà thực sự là chưa kịp thi triển thì đã bị sư tỷ đánh ngất rồi”.

“Không tin”.

Chẳng chút lay chuyển, Mai Tiểu Đóa như cũ vẫn đinh ninh với nhận định của mình.

“Lần sau tìm ngươi”.

Tìm hắn?

Nhìn vào thần sắc nghiêm túc của nàng, Vương Chi không khỏi âm thầm than nhẹ:

“Xem ra sắp tới sẽ bị làm phiền rồi”.



“Trận chiến thứ sáu: Trần Tiểu Ly của Minh Đạo Các đấu Mai Tiểu Đóa của Hồng Diệp Cốc. Mời thượng đài”.

“Sư tỷ, chúc thắng lợi”.

Cũng chẳng biết tại sao, Vương Chi vừa thấy Mai Tiểu Đóa bước ra thì bỗng mở miệng hướng đối phương nói một câu như vậy.

Đó là một lời thiện ý, tiếc rằng dường như lại không được Mai Tiểu Đóa chào đón lắm. Đừng nói hồi âm, ngay đến một cái nhìn nàng cũng chẳng buồn đáp lại.

“Coi bộ nàng không thích ta lắm”.