Phù Thiên Ký

Chương 193: Dùng tay phá kiếm

Tại đại lục Vân Lam, trước năm mươi tuổi có thể bước vào Linh châu đệ ngũ trọng, đừng nói thời nay, dù là ngàn năm trước cũng là ít đến thương cảm. Ấy thế mà hôm nay, trong lần Tông môn chi chiến này lại xuất ra đến tận bốn người. Cái này… cũng không khỏi khiến người cảm thấy bất thường đấy.

Bốn người… đúng là nhiều thật. Thế nhưng là… vì sao trong số đó lại chẳng có ai là đệ tử của Bách Hải Đường chứ?

Phiền muộn quy phiền muộn, thân là đường chủ của Bách Hải Đường, Bách Lý Tiểu Băng đương nhiên sẽ không biểu lộ cái gì. Nàng chỉ đơn giản hướng đệ tử của mình dặn dò:

“Vương Lâm, đừng khiến Bách Hải Đường mất mặt”.

“Đệ tử hiểu”.

“Xuống dưới đi”.



“Cao huynh, nghe danh đã lâu”.

“Ta rất nổi tiếng sao?”. – Tiểu Bá Vương có chút nghi hoặc hỏi lại. Hơn mười năm nay hắn vẫn luôn một mực bế quan tu luyện, đối với chuyện bên ngoài thật sự là không tường tận được bao nhiêu.

Hiểu được nghi hoặc của hắn, Vương Lâm cười nói:

“Mười ba năm trước, Cao huynh lấy tu vi Linh châu đệ tam trọng một mình quét sạch Hồng Liên Giáo, danh tiếng đã truyền khắp cả đại lục. Thú thật Vương mỗ đối với Cao huynh đây rất là nể phục”.

“Ra là vì chuyện đó”.

Tỏ vẻ đã hiểu, Tiểu Bá Vương bảo: “Vương Lâm, mặc dù ngươi có nể phục ta thì ta cũng sẽ không nương tay đâu đấy”.

“Đây là điều đương nhiên. Vương mỗ cũng rất muốn được nhìn thấy thực lực chân chính của người được xưng tụng là Vân Lam đệ nhất nhân dưới Linh châu đệ tứ trọng của mười ba năm trước là thế nào”.

“Vậy thì ta không khách sáo”.

Nói đoạn, Tiểu Bá Vương khẽ động thần niệm.

Ngay lập tức, một thanh đại đao xuất hiện.

“Thượng phẩm linh khí”.

Quan sát thanh đao nọ một lúc, Vương Lâm không kiềm được cảm khái: “Đúng là bảo đao hiếm có, sợ là trong hàng thượng phẩm linh khí cũng xếp vào hai mươi hạng đầu”.

“Vậy Vương mỗ cũng xin bêu xấu”.

Lời vừa dứt, trên tay Vương Lâm liền hiện ra một thanh kiếm. Kiếm này dài bốn thước ba tấc, màu đen, có vài chỗ đã rỉ sét, nhìn qua chẳng có gì bắt mắt.

“Kiếm của ngươi cũng rất tốt”.

Không nhiều lời nữa, Tiểu Bá Vương huơ đại đao.

“Tới đi”.



“Tên tiểu tử này rất mạnh”.

Ngồi trên ghế, vị trí phía bắc, Công Tôn Quy không kiềm được thốt khẽ. Kế đấy, như chợt nghĩ tới điều gì, hắn liếc sang Công Tôn TIểu Điệp ở ghế kế bên, hỏi:

“Tiểu Điệp, lần trước ngươi không tham gia Tông môn chi chiến là do tiểu tử này đúng không?”.

“Không sai”. – Thần sắc nghiêm túc, Công Tôn Tiểu Điệp đáp.

Hơn hai mươi năm trước, hắn và Tiểu Bá Vương của Vạn Kiếm Môn kia đã chạm trán một lần. Khi đó, tu vi của cả hai đều chỉ mới là Linh châu đệ nhị trọng. Vốn ban đầu hắn đã chẳng thèm để đối phương vào mắt, nhưng sau vài chiêu, lòng khinh thị của hắn đã triệt để tan biến. Đơn giản là bởi Tiểu Bá Vương… thật sự rất mạnh. Với hắn thì trận chiến kia là một kỷ niệm vô cùng khó phai, đến độ mà cả đời hắn e là cũng chẳng thể quên được.

Lần đầu tiên… lần đầu tiên Công Tôn Tiểu Điệp bại trước một tu sĩ cùng cấp. Cảm giác của hắn lúc đó phải nói là hết sức phức tạp. Ngỡ ngàng, bất cam, tức giận,…, đủ loại tâm tình lần lượt trỗi lên trong lòng.

Từ nhỏ đến lớn hắn luôn tự phụ vào tư chất tuyệt đỉnh của mình, đối với những người đồng trang lứa thật là rất xem nhẹ. Đó chắc chắn là một sai lầm, một sai lầm mà hắn đã phải trả giá. Trận chiến kia, Tiểu Bá Vương đã cho hắn biết thế nào mới gọi là mạnh, thế nào mới gọi là cường. So với đối phương, Công Tôn Tiểu Điệp hắn hoàn toàn không có đủ tư cách để sánh cùng. Hắn… thua một cách triệt để.

Một thất bại cay đắng.

Chẳng cần nghĩ cũng biết, Công Tôn Tiểu Điệp tất nhiên là chẳng thể nào cam tâm được. Sau trận chiến ấy, hắn đã nỗ lực tu luyện, ngày rồi đêm, đêm rồi ngày, tất cả chỉ vì muốn đòi lại món nợ từ Tiểu Bá Vương. Phải, hắn cho đó là một món nợ.

Đáng tiếc, trong cuộc chiến tông môn lần trước, khi mà hắn đã sẵn sàng cho cuộc tái đấu thì Tiểu Bá Vương kia không hiểu vì nguyên nhân gì lại vắng mặt. Hết sức thất vọng, thế là hắn cũng bỏ về luôn…

“Tiểu Điệp ngươi thì ngon rồi”.

Giọng buồn bực thấy rõ, Công Tôn Quy lên tiếng:

“Ngươi thích thì đến, không thích thì về, chỉ tội cho lão cha ngươi bị thua hết cả một mớ tài bảo…”.

“Lão rùa đen, ông đừng có trang đáng thương. Tài bảo kia cũng đâu phải lấy từ túi của ông, toàn bộ đều xuất ra từ ngân khố tông môn kia mà”. – Không cho là đúng, Công Tôn Tiểu Điệp phản bác.

“Ta là môn chủ Thần Đao Môn, ngân khố của Thần Đao Môn thì đương nhiên cũng là tài sản của ta a”.

“Ồ, tài sản của ông hả?”.

Công Tôn Tiểu Điệp căng nhẹ chiếc quạt, vừa phe phẩy vừa bảo:

“Câu nói này ta phải đem về thuật lại cho nhị cô cô nghe mới được. Ài, thật không rõ nếu để cô cô biết hai mươi năm trước kẻ đã lấy Quỷ Diện Khiếu Thiên Thuẫn rồi đem đi gán nợ là lão rùa đen ông thì người sẽ có phản ứng thế nào đây”.

“Hừm hừm”.

Khẽ hắng giọng, Công Tôn Quy chẳng biết lôi từ đâu ra một khuôn mặt tươi tắn, cười giả lả:

“Ha ha, Tiểu Điệp à, chúng ta đều là người lớn, ai lại chơi như vậy chứ…”.

“Ta thích chơi như vậy đấy”.

Cái này…

Mặt nhăn lại thấy rõ, Công Tôn Quy xuống nước: “Tiểu Điệp, con chơi cha là nhà tan nát a. Ngươi cũng biết nhị cô cô của ngươi đáng sợ cỡ nào mà. Dù ta có là thân ca ca của nàng thì nàng cũng không nể nang chút nào hết đấy…”.



“Keng!”.

Trong lúc phụ tử Công Tôn Quy đang “bàn chuyện gia đình” thì ngay bên dưới, trận đấu giữa Tiểu Bá Vương và Vương Lâm đã bắt đầu.

“Keng!”.

“Keng!”.



Liên tiếp là những đường đao, lưỡi kiếm ngang dọc, mức độ so với trận đầu tiên của Trầm Thiến và Vương Tuyết Nghi trước đó còn muốn ác liệt hơn ba phần.

Tuy đều là kẻ yếu thế nhưng khác với Trầm Thiến, ngay khi vừa xuất kiếm thì Vương Lâm đã dùng toàn bộ thực lực chân chính của mình. Đối với hạng nhân vật như Tiểu Bá Vương, hắn quả chẳng dám sơ suất một chút nào cả.

Thú thật thì trong trận chiến này, hắn không hề hy vọng một chiến thắng, điều hắn nghĩ chỉ đơn thuần là cố gắng cầm cự, cố gắng đem tất cả chiến lực của mình phát huy một cách tốt nhất…

Hắn rất muốn biết… rốt cuộc người được ca tụng là Vân Lam đệ nhất nhân dưới Linh châu đệ tứ trọng của mười ba năm trước đến cùng là mạnh tới cỡ nào.

“Keng!”.

Sau một cú va chạm nảy lửa, Vương Lâm lợi dụng dư lực bật người về phía sau, kế đó thì đem kiếm chiêu biến đổi. Từ tay hắn, không một dấu hiệu báo trước, thanh kiếm vốn luôn dính liền tay từ nãy giờ bỗng bất ngờ xuất ra, lao thẳng về phía Tiểu Bá Vương.

“Tới đi”.

Chẳng hề nao núng, Tiểu Bá Vương đứng nguyên tại chỗ chờ đợi. Trong những cuộc khổ luyện của hắn, hung hiểm mà hắn từng đối mặt vượt xa thế này nhiều. Đừng nói chỉ là một kiếm, dù là mười kiếm hắn cũng tự tin phá được!

“Xem đao!”.

Mắt thấy kiếm của Vương Lâm đã cận kề, lúc này Tiểu Bá Vương rốt cuộc cũng vung đại đao lên.

Chỉ là… ngay khi đao của hắn vừa chém ra thì dị biến đã phát sinh.

Kiếm của Vương Lâm tách ra. Từ một đã biến thành hai!

Đây rõ ràng là một thanh song kiếm!

Hiện tại, với tình huống đầy bất ngờ này, Tiểu Bá Vương đã lâm vào hiểm cảnh.

Đao của hắn còn chưa kịp thu lại!

Tiểu Bá Vương sẽ xoay chuyển thế nào đây?

Trước sự chú mục của hàng trăm ánh mắt, Tiểu Bá Vương lập tức đưa ra câu trả lời. Một trong hai cánh tay đang cầm đại đao của hắn bỗng bất ngờ thu lại, kế đấy thì dịch chuyển lên trên, đem thanh kiếm vừa tách ra kia nắm chặt.

“Ong!”.

“Ya a a!”.

Sau tiếng hét lớn của hắn, thanh kiếm còn lại cũng nhanh chóng bị chấn bay.

“Tách tách…”.

Thoáng liếc qua thanh kiếm đã nhuốm đầy máu trong tay mình, Tiểu Bá Vương hờ hững đánh giá:

“Kiếm rất sắc”.

Nói xong, hắn đem kiếm ném về phía Vương Lâm, đoạn nhắc nhở:

“Cẩn thận”.



“Vừ vù vù…”.

“Tới rồi”.