Tự Lang (Nuôi Sói)

Chương 56

Lỗ mũi Hàn Dục lại có chút hếch lên: “Không, tôi vốn muốn bảo hắn kéo một tên khốn nạn không biết sống chết ra, không ngờ hắn lại lén theo đuôi Lộ Mã Lực, đâm tên kia một dao. Phỏng chừng khi đó trong bãi đỗ xe tối đen, Lộ Mã Lực chỉ lo ôm bụng lăn lộn, cư nhiên không nhận ra người đâm gã ta là ai, thằng nhóc bướng bỉnh kia liền cứ vậy bị chộp vào cục cảnh sát. Tôi không có cách nào, chỉ có thể cầu Lộ Dao đang cùng ở Pháp nghĩ cách cứu Cao Khang Hoa ra. Mà Lộ Dao lại đề xuất chuyện muốn hợp tác với tôi, vì vậy tôi cân nhắc một chút rồi đáp ứng.”

Khương Vệ thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cậu kỳ thực vẫn thấp thỏm chuyện này mà. Nếu không dính dáng đến Hàn Dục, là Lộ Mã Lực kia thiếu nợ, vậy thì nhân quả báo ứng thôi.

Nhưng trang này lật quá nhanh, chuyện vừa nãy Hàn Dục đâm mình mấy nhát còn chưa tính rõ đấy! Mặc dù không phải là dao, nhưng tâm hồn cũng bị thương nha.

Cậu cảm thấy mình không thích hợp tiếp tục với người cường thế như Hàn Dục. Nếu bây giờ mọi thứ của Hàn Dục đều tốt, mình cũng có thể an tâm bỏ đi.

Đang nghĩ vậy, Hàn Dục đã hưng trí bừng bừng kéo Khương Vệ lên xe mình: “Đi, tôi dẫn em đi xem một thứ!”

Xe vẫn hướng về phía sườn núi tập trung các toà biệt thự của người giàu, lần này xe một mạch chạy tới đỉnh núi. Hàn Dục cũng không xuống xe, móc một cái điều khiển từ xa ra mở cánh cổng sắt trước mặt.

Chờ vào sân, Khương Vệ kinh ngạc hỏi: “Mi mua toà nhà này?”

Hàn Dục lấy bộ dáng chủ nhân, vừa bước vào ga ra của biệt thự vừa nói: “Tôi nói rồi, sớm muộn cũng sẽ có một ngày tôi quang minh chính đại xuất hiện trên đỉnh núi này… Khương Vệ, em qua đây, xem tôi mua cái gì cho em?”

Khi cửa cuốn ga ra quấn lên, một chiếc Lamborghini màu xám bạc đẹp mắt đang rụt rè nằm ở đằng kia, đường cong mềm mại, thân xe phong cách, cho dù là người không có nghiên cứu đối với xe cũng sẽ kìm lòng không đặng bị nó hấp dẫn.

Hàn Dục nhét chìa khoá xe vào tay Khương Vệ: “Đi thử máy đi!”

Khương Vệ ngốc sững nhìn chiếc xe trước mặt, đột nhiên nhớ tới tình cảnh khi lần đầu tiên có người tặng mình Lamborghini, cậu nhớ rõ khi đó Hàn Dục đã ở đấy, lúc thấy chiếc xe thể thao xa xỉ mà Lộ Mã Lực tặng cũng không nói gì, chỉ mỉm cười đứng ở một bên.

Hiển nhiên chuyện này y vẫn nhớ trong lòng, nói không chừng đôi khi còn lấy ra ôn lại, bây giờ cuối cùng mở mày mở mặt, lập tức chụp một chiếc xe thể thao đến chứng minh giá trị bản thân.

Nhưng chiếc xe này không thể kích động khiến tâm tình Khương Vệ hưng phấn, cậu dùng một tay ném chiếc chìa khoá vào mặt Hàn Dục: “Mi có ý gì!”

Hàn Dục có lẽ cũng không ngờ tới Khương Vệ lại phản ứng như vậy, khuôn mặt đẹp trai bị chìa khoá xe ném vào liền cứng đờ.

“Không phải em vẫn thích Lambor sao? Em thích, tôi liền cho em, là ý này.”

“Ta mịa nó nói thích lúc nào!”

“Không thích? Hồi đó thấy chiếc xe kia của họ Lộ, con mắt chẳng phải dán vào không rời sao!”

Gió đêm trên núi đập vào người, Khương Vệ cảm thấy bản thân cũng lạnh đến mức tim dán vào lưng. Chiếc xe bốn bánh kia, chỉ dùng để nghiền nát tự tôn của mình.

“Hàn… họ Hàn, cầm tiền dơ bẩn của mi cút đi xa một chút! Ta không phải… kẻ nghèo túng khốn khổ gì đó! Ăn trấu nuốt rau chờ mi đem tiền về trợ giúp! Mi rất giỏi đi! Mua xe thể thao giống như mua củ cải để tỏ ra kiêu ngạo với ta! Ta ta còn lạ gì nữa! Đắt tiền không bao nổi, ta chỉ… chỉ bao cái gì rẻ thôi, ngày mai ta phải ra công trường tìm một nông dân, một tháng cho hai nghìn để vui vẻ theo sát ta, mỗi ngày trên mặt đều mỉm cười, còn giống như tổ tông suốt ngày nhăn mặt với ta thì lập tức đổi người!”

Khương Vệ đúng là tức điên rồi, hận không thể lập tức xách một tên nông dân ra, vứt cái tên cố chấp muốn lừa gạt này đi thật xa!

Mặt Hàn Dục cú này triệt để sầm xuống, quái gở nói: “Em dám!”

“Ta dám đó, thì sao!”

“Thì sao? Thì thế này!”

Khương Vệ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người đều bị Hàn Dục xách lên, chờ vào biệt thự, Hàn Dục đặt tiểu tình nhân không nghe lời lên tấm thảm vừa dày vừa mềm, dự định khiến cậu hiểu rõ, mãnh nhân trong thành khác lão nông thôn nhiều lắm.

Khương Vệ bị cởi sạch quần còn đang rướn cổ kêu: “Tên này! Mi lại giở trò này! Có bản lĩnh mi đi thượng kẻ khác đi! Ta mịa nó liều chết với mi!”

Hàn Dục giữ chặt mặt Khương Vệ, còn thật sự giơ nắm đấm lên cao, nhìn tư thế kia là muốn đánh xuống. Khương Vệ nhắm chặt mắt lại, chờ quả đấm to bằng cái bát kia đập vào mặt mình.

Nắm tay quả thật đánh qua, nhưng là nện trên mặt đất, may là lần này bởi vì có tấm thảm dày, nên không phát ra tiếng vang nào. Khương Vệ mở mắt nhìn, lập tức không biết sống chết lại muốn mở mồm kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Hàn Dục vươn hai ngón tay kẹp lấy môi Khương Vệ rồi xách nhẹ lên, vị phía dưới lập tức biến thành mỏ vịt, ở đó lầm bầm “đừng mà đừng mà”.

“Em tưởng rằng tôi thích dùng chiêu này ư? Tôi cũng hận chính mình, sao lại không chịu xuống tay đánh em chứ? Nếu là mấy năm trước, em mà xù lông thế này, nhất định sẽ áp lên tường đánh cho một trận, thế nhưng bây giờ lại không xuống tay được…”

Lời cuối cùng bị Hàn Dục tận lực hạ thấp, dán trên môi con vịt kia mổ mạnh một cái, lại cúi đầu nói, “Em nói vì sao tôi không xuống tay?”

Khương Vệ hất cái tay đang kẹp miệng mình ra, hai con mắt tròn xoe tủi thân híp lại, Hàn Dục nhịn không được cúi đầu xuống, hôn một cái lên mặt cậu.

“Tôi cũng không dám kiêu ngạo với em, em yên tâm, tôi làm việc chưa bao giờ học theo kẻ khác, khẳng định sẽ không giống một người tên Khương Vệ, bao dưỡng một anh chàng đẹp trai, lại không biết dùng, chỉ biết ở trước mặt người ta nói dông nói dài, mù quáng sai bảo người ta, lại còn oai như cọp giấy. Nếu tôi bao một vị như vậy, chỉ cho hắn nằm trên giường, làm chết hắn thôi!”

Khương Vệ vừa nghe, liền khóc “oa” một tiếng: “Hàn Dục, mi cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật, vẻ ngoan ngoãn sợ hãi trước mặt cha mẹ ta chỉ là vỏ bọc, khi không có ai liền lôi bộ mặt này ra! Mi không phải thích ta, mi chính là trả thù! Mi biếи ŧɦái! Thích một người có thể hở ra một tí là mặt kéo dài như núi Trường Bạch à? Có thể không nói với ta đã đi kết hôn với người khác, có thể đem ta thành kẻ ngu đần đùa giỡn xoay vòng? Ta còn mịa nó là vợ mi? Ngay cả… ngay cả chạm một chút vào cái máy tính kia mi cũng không cho! Mi có bí mật đen tối gì hả!”

Hàn Dục nghe Khương Vệ khóc lóc kể lể, lại vô tâm vô phế, ở đó cười “khanh khách”.

Y túm Khương Vệ đang lộ ra nửa cái mông: “Đi, lên lầu!”

Khương Vệ chớp đôi mắt ngấn lệ, ý gì đây? Ghét bỏ thảm không đủ thoải mái, dự định lên lầu tiếp tục?

Cái mông lập tức như nặng nghìn cân: “Ta không đi!”

“Mau đứng lên! Đừng giở trò đanh đá nữa! Không phải em muốn coi máy tính sao? Tôi cho em xem hết!”

Cánh tay Hàn Dục thật có lực, dùng chút sức liền kéo Khương Vệ dậy.

Khương Vệ dùng một tay túm quần không được tự nhiên lên lầu xong, đã bị Hàn Dục kéo vào thư phòng, Hàn Dục ngồi trên ghế sô pha rộng, sau khi ấn Khương Vệ ngồi trên đùi mình, liền mở máy vi tính.

Máy vi tính của Hàn Dục hiện tại là kiểu dáng mới nhất của Apple, cấu hình thời thượng, cái máy lúc trước Khương Vệ mua cho y không thể so sánh được. Màn hình sáng lên rồi chuyển vào hình ảnh.

Hàn Dục nói với Khương Vệ: “Em nhập mật mã đi!”

Khương Vệ vừa định nói “Ta nào biết”, đột nhiên nhớ tới tình tiết lãng mạn thường thấy trong phim truyền hình. Bèn nín thở gõ dãy số sinh nhật mình. Nhưng lại không đúng, bèn kết hợp ngày sinh của mình với Hàn Dục, thử đi thử lại. Nhưng kết quả vẫn là nhập sai.

Tổng giám đốc Khương nổi giận, mịa nó kiểm tra trí lực à!

“Ta không biết! Ta không thèm nhìn! Bên trong thích gì thì có nấy!”

Hàn Dục thò ngòn tay, gõ mấy chữ tiếng Anh “jangwei”

(Khương Vệ đọc là ‘jiāngwèi’:”>), sau đó máy tính liền mở ra. Cái này cũng chưa tính, họ Hàn còn nín cười nói: “Em sẽ không cho rằng mật khẩu chỉ có thể là chữ số chứ?”

Chờ khi máy tính mở ra, Hàn Dục mở mấy folder tài liệu. Bên trong phần lớn đều là tư liệu tài chính, thuộc về phạm vi Khương Vệ liếc cái liền đau đầu. Song có một folder có cái tên vô cùng đặc biệt —— “bắn máy bay”.

Đàn ông thấy cái tên này đều rất mẫn cảm

(vì nó nghĩa là tự an ủi mà =))). Nếu là một tên thẳng bình thường, trong đó nên là Aoi Sola

(diễn viên AV)

show show gì đó, nếu là cong, trong đó nên là đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cơ bắp. Ít nhất Khương Vệ cũng rất thích thu thập ảnh mỹ nam.

Mang theo tâm tình xoắn quẩy, Khương Vệ đoạt lấy con chuột, mở folder này ra. Cậu kỳ thực đã chuẩn bị rất tốt việc chứng kiến mấy cô nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Quả nhiên bên trong là một lượng lớn ảnh chụp, bức đầu tiên đập vào mắt chính là cảnh đang tắm. Một cậu trai thanh tú ở trong phòng tắm đơn sơ tắm gội, nước từ trong gáo sắt đổ xuống đập vào l*иg ngực trắng nõn, căn phòng nhỏ hé cửa, ánh mặt trời từ trên đỉnh đầu chiếu vào bọt nước, khiến làn da toả ra ánh sáng chói mắt.

Cái này cũng chưa tính, thằng nhóc kia phỏng chừng rất thích sạch sẽ, ngồi trong trên một cái ghế gỗ, dang hai chân cầm khăn tắm tuỳ tiện xát xát điểu nữa.

Cũng là do khi tắm xát hơi mạnh chút, là con trai đều hiểu, cái kia hơi ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời, giữa làn sương mờ ảo, chim nhỏ ngẩng đầu, bởi vì góc độ chụp ảnh nên lộ vẻ vô cùng duyên dáng xinh đẹp… Có thể nói là dâʍ ɭσạи.

Ít nhất Khương Vệ thấy xong tóc tai đều nổ bùm, bởi vì cái tên ngốc tắm rửa đến sạch bong kia chính là mình!

Đây mịa nó chụp ngày tháng năm nào hả? Nhìn tình cảnh hình như là năm thứ ba đại học, khi ấy ra biển đi bơi với Hàn Dục.

Những tấm ảnh còn lại đều chụp mình hết, nào là khi ở trong WC tè, mùa hè khi ăn thịt xiên nướng ở phố ăn vặt, cảnh xuân theo khe hở quần cộc lộ ra ngoài… Ở khía cạnh này, ý tưởng kia có tính thực tế còn cao hơn cả anh bạn Quan Hi

(Trần Quan Hi là một nhϊếp ảnh gia điện ảnh nổi tiếng).

“Đây… đây…” Khương Vệ run run lưỡi hồi lâu không thể nói lấy một câu.

Hàn Dục mở chút ảnh xong, lưu luyến thưởng thức: “Những cái này đều là thứ tốt, cùng tôi vượt qua không ít đêm dài đằng đẵng!” Sau đó dùng vẻ mặt thâm tình chăm chú nhìn Khương Vệ: “Bây giờ em còn nghi ngờ tôi không?”

Khương Vệ muốn nói, nghi ngờ? Khỏi phải nghi ngờ, là biếи ŧɦái, chuẩn cmnr!