Tử Lê

Chương 17

Băng Khôi mang khuôn mặt hằn lên năm vết máu hồng hồng tọa trên chiếc ghế nằm lớn trong đại sảnh bất đắc dĩ nhìn Băng Tà ngồi ở chiếc ghế điêu khắc gỗ hoa phía đối diện cùng Tử Lê đang đứng phía sau. Trên gương mặt nhỏ nhắn của Băng Tà cũng in rõ một dấu tay sưng đỏ, khóe miệng hơi hơi dính máu.

Tử Lê đứng sau ghế dựa, chặt chẽ ôm Băng Tà. Y mang ánh mắt tràn ngập sợ hãi cùng vẻ mặt cảnh giới khiến cho trái tim Băng Khôi cảm thấy từng trận quặn đau. Hắn sao cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy....

Khi hắn vui sướиɠ bước vào Mai Lạc cư, liền bắt gặp cảnh tượng khiến hắn có chút trở tay không kịp lại chấn động mạnh mẽ.

Đó kỳ thật là một bức tranh rất đẹp. Mẫu thân nằm trên giường an tường lại ngọt ngào ngủ, mà đứa con thì ngồi ở bên cạnh cúi đầu hôn lên đôi môi cùng hai má của mẫu thân.

Nhưng là, chính cảnh này lại gây cho hắn sự chấn động mãnh liệt chưa từng có trước đó.

Nếu đây chẳng qua là nụ hôn yêu của một đứa nhỏ bình thường đối với mẫu thân, hắn chắc chắn sẽ không có cái loại cảm giác kinh hoàng cùng khϊếp sợ đến phát đau này.

Thế nhưng biểu lộ kia.

Cái biểu lộ của Băng Tà khi hôn môi Tử Lê được ánh nến chiếu ra kia.

Hắn chưa từng thấy qua nhiều tình cảm phức tạp như vậy có thể cùng lúc xuất hiện trên gương mặt của một đứa bé. Nỗi đau đớn khắc sâu, chua xót cùng khổ sở... càng nhiều càng nhiều chính là... không tha cùng mê luyến.

Rồi mới, Băng Tà ngẩng lên quay đầu nhìn về phía Băng Khôi đang đứng cạnh cửa bởi vì khϊếp sợ mà vẫn cứ sững sờ.

Mắt hắn ánh lên, nở một nụ cười nhạt với Băng Khôi.

Nụ cười kia khiến Băng Khôi rùng mình một cái.

Đó là nụ cười mang theo khát máu, tà mị cùng.... chút chút oán hận.

“Phụ vương...” Băng Tà nhảy xuống giường, đi đến trước mặt Băng Khôi nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm non mềm lại khiến lông tơ trên người Băng Khôi dựng đứng, nỗi sợ hãi thẳng tắp dâng lên từ đáy lòng.

Gì thế này? Hắn cư nhiên lại đối với một đứa nhỏ nảy sinh sợ hãi?!

“Phụ vương người sao thế? Tại sao lại nhìn Tà nhi như vậy?” Thanh âm ngọt ngào hỏi, ánh mắt lại tản mát ra quang mang khϊếp người.

Băng Khôi nhìn đến Băng Tà càng ngày càng tới gần, đột nhiên hoàn hồn theo phản xạ nổi giận huy một cái tát qua. Lực đạo tới như mãnh tướng đánh Băng Tà bay đập vào bên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời sưng lên. Băng Tà nghiêng đầu nhếch lên một nụ cười khó có thể phát hiện, máu tràn ra từ khóe môi hắn. Mà Tử Lê cũng bởi vì chấn động quá mạnh này nên chậm rãi tỉnh lại. Nhưng là đang trong cơn thịnh nộ, Băng Khôi cũng không có chú ý tới, hắn chỉ hung tợn nhìn Băng Tà đang nằm sấp bên giường.

“Tên súc sinh!!! Ngươi cũng ôm thứ tư tưởng đại nghịch bất đạo giống Huyền dượng của ngươi sao?!! Y là mẫu phi của ngươi, mẫu phi của ngươi a!!!” Băng Khôi bạo rống với Băng Tà. Hắn đã cảm thấy vô cùng phản cảm với hành vi của Huyền Tư Dịch, thế mà hiện tại Băng Tà lại là cái dạng này!!

“Mẫu phi...” Băng Tà lạnh lùng mở miệng, nghiêng đầu cũng chuyển hướng về Băng Khôi. “Ta cho tới bây giờ đều chưa từng coi Tử Lê là mẫu phi của mình...”

Băng Khôi nghe vậy sắc mặt lập tức xanh mét.

Mà khi hắn định mở miệng, biểu tình của Băng Tà đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, chuyển biến thành vẻ mặt thiên chân vô tà nhìn Băng Khôi.

“Bởi vì đối với Tà nhi mà nói, Tử Lê mẫu phi nói thế nào đều có vẻ khá giống ‘tỷ tỷ’ hơn là ‘mẫu thân’... Hơn nữa, Tử Lê mẫu phi lại còn là nam, cho nên trên cơ bản, vĩnh viễn cũng không có khả năng trở thành mẫu thân của Tà nhi a!” Hắn sờ sờ mặt mình, vô tội mếu máo: “Phụ vương ngài đánh Tà nhi đau quá, Tà nhi vừa mới làm sai chuyện gì khiến phụ vương tức giận như vậy mà đánh Tà nhi?”

Băng Khôi nhìn Băng Tà giở mặt còn nhanh hơn giở trang sách, hơi chút kinh ngạc. Chẳng lẽ chính mình đã hiểu sai?! Biểu tình vừa nãy của nó chẳng lẽ đều do mình hoa mắt nhìn lầm?!

Băng Tà lóe lóe mắt, chớp nhoáng nhếch miệng cười. Lưng hắn bởi vì vừa mới mãnh lực va chạm mà có chút đau. Hắn bò lên quay đầu nhìn nhìn Tử Lê trên giường đã thanh tỉnh định ngồi dậy, rồi mới ngọt ngào mở miệng:

“Tử Lê mẫu phi, phụ vương tới thăm người.”

Băng Khôi nghe vậy mới phát hiện Tử Lê đã dậy. Hắn kích động đi qua định vươn tay ôm Tử Lê, lại phát hiện Tử Lê dùng ánh mắt xa lạ cùng sợ hãi nhìn chăm chú hắn. Tiếp theo khi hắn mới chạm vào cánh tay y, Tử Lê kinh sợ theo bản năng hét lên, hung hăng cào ra năm vết hồng ngân trên mặt hắn.

“Tử Lê?” Băng Khôi bị đau lập tức thối lui. Hắn sờ sờ bên mặt bị chảy máu của mình kinh ngạc nhìn Tử Lê đã trốn ra sau lưng Băng Tà, bộ dạng giống như chim sợ thợ săn vậy.

“A.... Tà, Tà nhi quên nói với phụ vương, mẫu... mẫu phi... hiện tại bị mất trí nhớ không nhận biết ai cả, bao gồm... ngay cả tên của mình cũng quên sạch.” Băng Tà có chút sợ hãi nhìn khuôn mặt bị cào thương của Băng Khôi lắp bắp mở miệng.

Băng Khôi nhìn nhìn Băng Tà. Rồi mới lại nhìn nhìn Tử Lê tránh phía sau hắn, suy sụp thở dài.

“Tử Lê... Là ta a, ta là Băng Khôi a!” Hắn dịu dàng nói với Tử Lê. Chính là Tử Lê vẫn mang vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn.

“Ngươi là người xấu! Ta vừa mới chứng kiến ngươi làm Dật bị thương!!!” Tử Lê nắm chặt Băng Tà không buông, tựa như sợ Băng Khôi sẽ lại động thủ đánh Băng Tà vậy.

Băng Khôi sắc mặt tái nhợt. Không nghĩ tới tình cảnh vừa nãy cư nhiên bị Tử Lê nhìn thấy, dẫn phát sự sợ hãi cùng không tín nhiệm của Tử Lê đối với mình. Chỉ có điều y tại sao lại gọi Băng Tà là ‘Dật’....

Băng Tà tựa hồ biết được Băng Khôi đang suy nghĩ cái gì tự động mở miệng giải thích.

“Chuyện này Tà nhi cũng không rõ lắm, mẫu phi chẳng biết tại sao vừa tỉnh dậy liền gọi Tà nhi là ‘Dật’. Vì không muốn làm mẫu phi hoang mang, cho nên Tà nhi liền mặc mẫu phi gọi thế.” Hắn vô tội chớp mắt mấy cái, vẻ như chính mình kỳ thật cũng rất bất đắc dĩ.

“Vậy sao...” Băng Khôi vẫn như cũ nhìn chăm chú Tử Lê, trong ánh mắt mang theo tổn thương đau lòng. “Mau dìu mẫu phi ngươi ra đại sảnh đi... Ta nghĩ Tiểu Thích Tử bọn họ cũng sắp về rồi.”

“Dạ, phụ vương.” Băng Tà dịu ngoan nói, rồi mới vỗ vỗ tay Tử Lê thấp giọng bảo y cùng mình đến đại sảnh.

Băng Khôi có chút khổ sở theo ra, chiếu theo thói quen từ lâu, liền ngồi xuống ghế nằm. Nhưng là Tử Lê không có giống trước kia tiêu sái đến bên cạnh hắn ngồi cùng hắn, như chim nhỏ nép vào người hắn, tựa lên ngực hắn. Hiện tại không nhận biết ai cả, Tử Lê chỉ gắt gao bám theo Băng Tà, đứng phía sau chiếc ghế Băng Tà ngồi mà ôm chặt hắn không buông, Tiểu Nguyệt Nha thì theo sát bên chân Tử Lê. Thế là trong bất tri bất giác, bọn họ hình thành một loại tổ hợp rất kỳ quái.

Tiếp đó, Tiểu Thích Tử cùng Thanh Liên liền thở hổn hển xuất hiện ở trước cửa. Hơn nữa vừa bắt gặp năm vết cào trên mặt Băng Khôi cùng dấu tay hồng trên mặt Băng Tà, song song đều hít sâu một hơi.

“Bệ hạ... mặt ngài...” Tiểu Thích Tử nơm nớp lo sợ mở miệng hỏi, môi trắng bệch lại run rẩy.

Băng Khôi vẻ mặt bất đắc dĩ lay động ống tay gắng không để ý. Hắn liếc nhìn Tử Lê một cái, rồi mới nhẹ nhàng mở miệng:

“Trẫm... quyết định phế Hậu!”