“Tà nhi?! Sao con lại ở chỗ này, không phải con hẳn là đang ngủ cùng Trữ nhi trong phòng sao?!” Huyền Tư Dịch vẻ mặt kinh ngạc chạy qua, ngồi xổm trước mặt Băng Tà nắm lấy đôi vai nhỏ đang không ngừng run rẩy kia của hắn.
“Huyền dượng!!” Băng Tà ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người đến là Huyền Tư Dịch liền kinh hỉ hô. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, bộ áo màu trắng đều dính đầy bùn. “Là Tiểu Trữ kêu ngài tới tìm con sao? Con và Tiểu Trữ vừa lạc nhau...”
“Con nói bị lạc mất Trữ nhi?! Con cùng Trữ nhi không ngủ chạy tới đây làm gì!” Huyền Tư Dịch hoảng sợ hỏi, Băng Tà nghe xong trên mặt lập tức tràn ngập sợ hãi.
“Không phải Tiểu Trữ kêu ngài tới tìm con sao?! Con cùng Tiểu Trữ đều ngủ không được, bèn rủ nhau vào rừng cây trốn tìm. Con và Tiểu Trữ chơi đoán số, kết quả đệ ấy thua phải làm quỷ tới bắt con. Nhưng con chờ đã lâu vẫn không thấy Tiểu Trữ xuất hiện...” Miệng hắn run rẩy nói: “Con cảm thấy kỳ quái nên bắt đầu gọi đệ ấy, nhưng chẳng thấy đệ ấy đâu cả, rồi mới, con vấp phải rễ cây bị ngã trẹo chân...”
Nói xong liền chỉ chỉ chân phải thoạt nhìn có chút sưng của hắn, Huyền Tư Dịch nghe xong mặt đều biến xanh.
Hắn lập tức một tay ôm lấy Băng Tà, đứng lên định quay về phủ.
Nhưng rồi, hắn cảm thấy ngực mình bị một vật thể lạnh như băng xỏ xuyên qua.
Huyền Tư Dịch kinh ngạc cúi đầu thấy Băng Tà được hắn bế đang mỉm cười nhìn hắn, trong tay nắm một con dao. Toàn bộ lưỡi dao đều đã cắm vào ngực trái hắn.
Hắn dùng sức vứt Băng Tà xuống đất, vô lực ngã quỵ.
Băng Tà chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh Huyền Tư Dịch, cư cao lâm hạ nhìn vẻ mặt mất đi huyết sắc của hắn.
“Tà nhi... tại sao ngươi...?!” Huyền Tư Dịch ngẩng đầu, không thể tin nhìn vẻ mặt lạnh như băng lại mang ánh mắt tràn ngập căm hận của Băng Tà run giọng hỏi. Máu không ngừng trào ra từ ngực hắn, hắn đột nhiên khí không thuận mà nôn ra một ngụm máu tươi.
“Bởi vì ngươi dám thương tổn y...” Đồng âm ngọt ngào của Băng Tà trở nên lạnh lẽo lại làm người ta không rét mà run, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn là tàn bạo thị huyết: “Bởi vì ngươi dám thương tổn Lê phi của bổn vương!”
Huyền Tư Dịch kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn hắn, miệng hé mở muốn nói chút gì lại bị đại lượng máu tươi làm sặc. Hắn sau khi giãy dụa vài cái liền nhắm mắt tắt thở.
Băng Tà đứng bên cạnh thi thể bắt đầu dần dần mất đi độ ấm trở nên lạnh cứng của Huyền Tư Dịch nhìn một hồi lâu, rồi mới chậm rãi mở miệng...
“Cho dù là Tư nhi ngươi cũng vậy... Chỉ cần là thương tổn đến tiểu Lê phi, bổn vương đều sẽ không bỏ qua cho bất luận kẻ nào!”
Một trận cuồng phong thổi bay lá cây đầy trời, thanh âm của Băng Tà ở trong gió thay đổi âm điệu du đãng khắp chốn núi rừng hắc ám trống trải...
***
“Tử Lê...” Một giọng nói nhẹ nhàng gọi tên y, làm cho Tử Lê nghe tiếng miễn cưỡng mở ra hàng mi nặng trịch như chì, dùng tầm mắt mơ hồ nhìn chủ nhân của thanh âm.
Tử Lê? Đây là đang gọi ta đi?
Y hoang mang nhìn mặt người nọ nghĩ.
Gương mặt quen thuộc, thanh âm quen thuộc... Lại nhớ không nổi là ai...
“Tử Lê... là.. ai?” Tử Lê cảm thấy cả người vô lực lại tràn ngập đau đớn cố hết sức hỏi, đôi mắt lại nhắm. “Ngươi là ai...?”
Y cảm thấy mệt mỏi quá, muốn… ngủ quá.
Người nọ nghe xong sắc mặt lập tức trắng xanh. Tử Lê cảm thấy người nọ vươn tay dịu dàng sờ sờ đầu của mình, tiếp theo y nghe thấy người nọ lớn tiếng rống giận.
“Một lũ vô dụng!!! Trẫm nuôi các ngươi quả nhiên là lãng phí tiền bạc của trẫm!” Băng Khôi nổi giận rống to, khiến cho tất cả ngự y quỳ trên mặt đất đều hoảng sợ đến co người giật lui lại. Mà ngay cả Tiểu Nguyệt Nha cũng cụp tai cụp đuôi trốn đi.
“Phụ vương, đừng trách ngự y nữa, biến thành như vậy cũng không phải lỗi của bọn họ... Hiện giờ điều quan trọng nhất hẳn là chúng ta phải nghĩ cách làm thế nào giúp mẫu phi khôi phục trí nhớ mới đúng!” Băng Tà sợ hãi khuyên, Băng Khôi xoay người phẫn nộ nhìn hắn.
“Con nói rõ cho ta, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?! Tại sao mẫu phi con lại biến thành như vậy?! Tại sao toàn thân y lại...” Băng Khôi vẻ mặt nổi giận mà xanh mét nói tới đây liền không thốt lên được nữa.
Vừa nghĩ tới hắn lúc ấy được ảnh vệ báo tin chạy tới An Quốc phủ nhìn đến thảm trạng kia của Tử Lê... giống như một con búp bê rách nát nằm ở trên giường: thân thể vốn xinh đẹp trắng nõn chỉ thuộc về riêng hắn, giờ che kín dấu vết tìиɧ ɖu͙© không biết ai lưu lại; nơi tư mật chỉ thuộc về mình hắn kia, cũng bị xé rách đến không ngừng trào máu tươi lại trở nên sưng đỏ không chịu nổi.... Thậm chí từ bên trong còn chảy ra thứ của kẻ đã thi bạo!
Vừa nhớ lại, nội tâm Băng Khôi liền dấy lên du͙© vọиɠ muốn gϊếŧ người!!!
Hắn một chưởng đánh xuống cái bàn trước mặt, cái bàn nháy mắt đã bị phân thây thành hai nửa.
“Là Huyền dượng...” Băng Tà khẽ trả lời, ngữ khí có chút sợ hãi. “Con nhìn thấy Huyền dượng ở trong chòi nghỉ mát thi bạo với mẫu phi...”
“Ngươi nói cái gì... Tà nhi, ngươi nói lại lần nữa ta nghe?!” Băng Khôi sắc mặt chuyển thành màu đen xám khó coi, trên trán gân xanh bạo lộ không ngừng giật giật.
Băng Tà vẻ mặt thoạt nhìn bị kinh hách đến sụt sịt cái mũi, hốc mắt đỏ hồng run giọng mở miệng..
“Là.. Huyền dượng ạ!! Tà nhi đêm hôm đó không ngủ được nên định tới chòi nghỉ mát tìm mẫu phi, kết quả liền chứng kiến Huyền dượng hắn bộ dáng dữ tợn xé nát quần áo của mẫu phi đẩy ngã xuống đất hại đầu mẫu phi đυ.ng vào cây cột... Rồi sau đó ta nhìn thấy mẫu phi vẻ mặt hoảng sợ muốn chạy trốn lại bị áp đảo, còn bị nhét vải vào miệng không thể ra tiếng...”
“Đủ rồi!” Băng Khôi nghe đến đó không ngừng hét to. Băng Tà bị dọa giật mình liền như thế ‘oa’ lên bật khóc.
“Truyền lệnh xuống... bắt tên Huyền Tư Dịch chết tiệt kia đến cho trẫm! Trẫm muốn đích thân... tự mình kết thúc mạng chó của thằng súc sinh đó!!!!!!!!!!!” Băng Khôi quay đầu, khuôn mặt có thể nói là dữ tợn hung tàn hệt như ác quỷ tới từ địa ngục rống to với những người trong phòng, thanh âm cực độ phẫn nộ vang vọng khắp sân, chấn kinh đến đám động vật trên dưới mặt đất. Trong nháy mắt, chim chóc kinh hãi bay loạn đầy trời, bách thú khϊếp sợ chung quanh tìm chỗ trốn.
Thế là, rất rất nhiều Ngự lâm quân ập vào An Quốc phủ vây bắt Huyền Tư Dịch, lại phát hiện tìm không thấy người đâu. Bởi vì đội Ngự lâm quân đột nhiên xuất hiện muốn bắt bớ Huyền Tư Dịch, làm cho Bích Thủy mới vừa từ trên giường tỉnh rượu chưa hay biết gì khϊếp sợ đến hoa dung thất sắc, quờ quạng xuống giường tra hỏi, vì sao Băng Khôi đột nhiên nổi giận muốn phái Ngự lâm quân bắt Huyền Tư Dịch. Rồi mới, ngay sau khi thủ lĩnh Ngự lâm quân đem thánh chỉ đưa cho Bích Thủy xem qua, Bích Thủy vẻ mặt chuyển thành xanh trắng lăn ra chết ngất.
Tiếp đó, bọn họ lại phát hiện thi thể của Huyền Tư Dịch tại rừng cây trong An Quốc phủ. Khi ấy xác chết sớm đã lạnh cứng toàn thân. Theo như quan khám nghiệm tử thi suy đoán, Huyền Tư Dịch có thể là sợ tội tự sát. Bởi vì tử trạng của hắn hoàn toàn không có dấu vết gì biểu hiện sự giãy dụa.
Băng Tà đứng sau rèm phòng, khi nghe lén được lời báo cáo như thế của quan khám nghiệm tử thi về Băng Khôi trong đại sảnh, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh. Hắn sau đó lại khôi phục vẻ mặt khờ dại xoay người về bên giường Tử Lê, ngồi xuống chăm chú nhìn y ngủ. Băng Tà vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn những sợi tóc bạc bên thái dương y, mắt mang vô hạn nhu tình cảm khái cúi đầu hôn lên cánh môi lạnh như băng ấy.
“Lê phi... sắp rồi... chỉ cần đợi ta thêm chút nữa thôi...” Hắn ôm lấy thân thể mặc dù gầy yếu, nhưng là đối với hắn bây giờ còn là một đứa trẻ mà nói vẫn quá nặng của Tử Lê, rúc đầu vào bờ vai nhỏ bé yếu ớt kia thấp giọng nỉ non.
“Rất nhanh, ta là có thể đem những gì ta phụ em... Trả lại cho em rồi... Ta sẽ thực hiện lời trước kia ta đã hứa với em... làm bạn em cả một đời... đến chết cũng không buông...”
“Không buông... Không rời a... Dật!” Tử Lê trong mê man tựa như nghe được mà nỉ non đáp lại. Băng Tà nghe xong lóe lóe mắt, ôm y càng chặt hơn.
“Đúng vậy... Không buông không rời!” Hắn thì thào nói, tựa đầu hoàn toàn vùi vào hõm vai của Tử Lê, hít lấy mùi lê hoa trên ấy, mang theo âm khóc: “Ta sẽ không bỏ em lại một mình mà rời đi nữa... Cho nên em phải nhanh chóng khỏe lên mở mắt ra nhìn ta, nhớ lại ta... Ta đã trở về gặp em rồi... từ dưới Hoàng Tuyền kia trở về gặp em!”
Dưới ánh nến lập lòe, nghe xong quan khám nghiệm tử thi báo cáo, Băng Khôi vén lên tấm rèm châu tiến vào trong phòng nhìn thấy chính là một màn kia. Băng Khôi cúi đầu đem Tử Lê đang mê man ôm vào trong ngực, thì thào không biết đang nói cái gì thấp giọng khóc...