Cách Làm Sủng Phi

Chương 64

Có lẽ vì ngọn đèn, cũng có lẽ là dung mạo nàng ta vốn khuynh thành, Lý Hàm múa rất đẹp, thực kinh người, tất cả mọi người ở đây nhìn chăm chú vào nàng ta, ngay cả Cố Tương cũng cảm thấy thân là nữ nhân chính mình cũng bị hấp dẫn, có điểm bất an liếc mắt nhìn Hình Thượng Thiên. Kết quả thấy hắn lộ ra biểu tình ác liệt, tựa hồ có chuyện gì không tốt đã xảy ra, cũng không phải vẻ mặt bị sắc đẹp mê hoặc, nàng hơi chút an tâm, nghĩ rằng Lý Hàm vẫn đều như vậy, vẫn đều lắc lư trước mặt Hình Thượng Thiên cũng không thấy hắn động tâm, hiện tại lại làm sao có thể bởi vì một vũ

khúc mà thay đổi, nghĩ đến là mình đa tâm, chính là rất nhanh Cố Tương lại bất an, biểu tình Hình Thượng Thiên rất nghiêm túc, nghiêm túc làm cho trong lòng Cố Tương có chút bất an, tổng cảm thấy có chuyện gì đó đã bị mình xem nhẹ.

Cố Tương nhớ tới hoàng đế... Vẻ mặt Kỳ Thái tổ hiển nhiên là si mê, nhìn chằm chằm Lý Hàm, chính là nam nhân mãnh liệt độc chiếm cái mới, này thực bình thường, Cố Tương có thể lý giải, Lý Hàm lại đẹp như vậy, tự nhiên là sẽ tác động tâm nam nhân, nhưng là cảm giác hình như có cái gì không đúng?

Rốt cuộc là cái gì?

Cố Tương lại nhớ tới Hình Thượng Thiên, vẻ mặt của hắn vẫn như cũ lãnh liệt, lãnh liệt làm trong lòng Cố Tương bất an, nàng nhịn không được dưới bàn nắm tay hắn, rất nhanh Hình Thượng Thiên liền nhìn Cố Tương nắm tay Cố Tương thật chặt, tựa hồ là đang an ủi nàng.

Chờ một khúc chấm dứt, đèn lại bị cung nữ đốt sáng lên, Lý Hàm lượn lờ đi tới, hành lễ Kỳ Thái tổ, tư thái tao nhã, dung nhan thanh lệ, gọi người tâm động. Kỳ Thái tổ cười ha ha, trong ánh mắt lộ vẻ thỏa mãn, nói, "Mau đứng lên." Lập tức lại nói với hoàng hậu, "Bực mỹ nhân này thật sự là khó được, vẫn là hoàng hậu có tâm." Hiển nhiên là một bộ ta thực thích lễ vật của ngươi.

Lý Hàm lên tiếng đứng dậy, giọng ôn nhu quả thực làm cho người ta nhuyễn đến trong lòng.

Cố Tương nhìn vẻ mặt Kỳ Thái tổ, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một chút. Nàng nghĩ tới, Lý Hàm này từng là bảo lâm Hình Thượng Thiên, tuy rằng sau đó bị tặng trở về, nhưng vẫn mang danh nữ nhân thái tử, trên người có nhãn như vậy, hiện tại, hiến vũ trước mặt hoàng đế là có ý tứ gì? Quả thực chính là xích͙ ɭõa quyến rũ, quyến rũ sau liền trực tiếp làm nữ nhân hoàng đế? Như vậy thật sự có thể? Phụ tử xài chung một nữ nhân, này quả thực chính là quá khó nghe, nàng có thể tưởng tượng chuyện này bị người hữu tâm biết sẽ truyền khó nghe cỡ nào, chẳng lẽ đây là mục đích Lý Hàm?

Hiến vũ là giả, mục đích chân chính là vì ly gián cảm tình Kỳ Thái tổ và thái tử?

Cố Tương khó chịu, buồn bực phát hiện, ngươi vĩnh viễn không thể khinh thường địch nhân, lúc ngươi cho nàng ta thấp kém mà buồn cười, không chừng ngay tiếp đó nàng ta có thể phá kén mà ra, khiến ngươi không ngờ được.

Lý Hàm nói, "Bệ hạ, để nô tì rót rượu cho bệ hạ đi."

Hoàng đế hiển nhiên tâm tình tốt lắm, cười ha ha nói, "Trẫm chuẩn." Nói xong còn chủ động đưa cái chén qua.

Lý Hàm nhìn hoàng đế, trong lòng hận không thể trực tiếp lấy đao gϊếŧ đối phương, nhưng nàng biết nàng muốn không phải một người tử vong mà là toàn bộ Đại Kỳ triều diệt vong, hiển nhiên gϊếŧ một cái quá tiện nghi cẩu hoàng đế này, nàng dùng sức siết chặt tay khống chế chính mình không được kích động, ha ha, hiện tại kế sách của nàng lập tức sẽ hiệu quả, cần gì nóng vội?

Chờ rót rượu cho hoàng đế xong, hoàng đế lập tức liền uống hết, ha ha cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Hàm nói, "Đến, đến bên người trẫm." Lời này hiển nhiên hàm xúc ý tứ đùa giỡn.

Lý Hàm thẹn thùng cúi đầu nói, "Bệ hạ, ta còn chưa kính rượu thái tử điện hạ."

Hoàng đế kinh ngạc.

Lý Hàm lại như là một con bướm nhanh nhẹn đi tới trước mặt Hình Thượng Thiên nói, "Điện hạ, nô tì kính rượu ngài." Nói xong cầm bầu rượu trên bàn, Hình Thượng Thiên lãnh liệt nhìn nàng không động, tựa hồ như là có thể nhìn thấu ý tưởng của nàng. Lý Hàm bị nhìn hoảng hốt, vội vàng tránh tầm mắt của hắn, khó khăn ổn định tâm thần còn nói thêm, "Điện hạ, có phải ngài còn giận nô tì hay không? Lúc trước hoàng hậu đưa nô tì đến Đông cung, nô tì chỉ là thật sự quý điện hạ..., cho nên mới chọc giận điện hạ, điện hạ, ngài vẫn là không chịu tha thứ nô tì sao?"

Lời này nói ra, vài người sắc mặt rất khó coi, đặc biệt là hoàng đế, lãnh nghiêm mặt nhìn hoàng hậu, âm trầm nói, "Thật sự là hồ nháo!" Nói xong cũng không quay đầu lại, rời đi.

Hoàng hậu vốn rất tự đắc, nhìn hoàng đế và Hình Thượng Thiên xấu hổ liền cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướиɠ, làm mộng tưởng xinh đẹp, quên đi buồn bực trong lòng. Nhưng rất nhanh hoàng đế mắng bà trước mặt mọi người, trong lòng bà lại dâng lên phẫn nộ nói không nên lời, đau đớn không người có thể lý giải, co thân mình không dám nói lời nào, gắt gao mím môi.

Đoan ngọ yến cứ như vậy tan rã trong không vui, trên đường trở về Hình Thượng Thiên vẫn đều không nói lời nào, chờ đưa Cố Tương đến Đông cung, lại đi ra ngoài.

Lúc Hình Thượng Thiên đến tẩm cung hoàng đế, Kỳ Thái tổ đang ngồi trong đình bên hồ uống trà giải rượu, đình giác lộ đèn cung đình, một vị nữ tử mặc quần áo màu đỏ đang đàn khúc trợ hứng, biểu tình hoàng đế tự đắc mà bình tĩnh, hiển nhiên một hồi ngoài ý muốn vừa rồi cũng không làm cho hắn dao động cảm xúc gì.

Nhưng Hình Thượng Thiên cũng không dám sơ ý, hắn biết Kỳ Thái tổ nhìn như thô cuồng, nhưng kỳ thật nội tâm thành phủ sâu, rất nhiều chuyện cũng chỉ có ngày sau nghĩ lại ngươi mới nhìn ra được.

"Nha, thái tử đến đây?" Hoàng đế nhìn thấy Hình Thượng Thiên tựa hồ cũng không có ngoài ý muốn, cười bảo cung nữ chuẩn bị chỗ ngồi cho Hình Thượng Thiên, lập tức lại cầm ly rượu lên, "Vừa vặn, ngươi bồi trẫm uống, vừa rồi uống thật sự không đủ thống khoái."

Một bên tiểu mỹ nhân là tân sủng hoàng đế, Chu quý nhân, vừa mới mười tám, xinh đẹp như là một đóa hoa, giờ phút này gặp thái tử đến đây, thật cẩn thận liếc mắt một cái.

Nàng hôm nay thân mình không thoải mái nên không đi yến hội, cho nên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thái tử... Chỉ thoáng liếc nhìn, nàng liền hơi có chút kinh hãi, thái tử quả nhiên là mỹ nam tử, phong tư tú dật, dung nhan tuấn mỹ, chỉ ngồi nơi đó như vậy vẫn có loại phong tư môi trôi nước chảy làm người ta ngưỡng mộ.

Chu quý nhân nghĩ đến chính mình cả ngày hầu hạ nam nhân tuổi xấp xỉ tổ phụ nàng, tuy rằng bảo dưỡng rất tốt, nhưng da thịt kia đã sớm lỏng điệu, trên mặt cũng chứa nhiều nếp nhăn. Nghĩ như vậy liền cảm thấy trong lòng nghẹn khuất, nhưng vẫn bất động thanh sắc tiếp tục đàn, hết thảy đều là mệnh..., cha mẹ nhẫn tâm vì vinh hoa phú quý không để ý nàng, nàng có lựa chọn gì? Đến vào cung cũng chỉ có thể nghĩ hết biện pháp sống sót.

Tửu lượng Hình Thượng Thiên không tầm thường, nhắc tới cái này còn phải cảm tạ sư phụ của hắn. Đó thật là một tửu quỷ, có thể mấy ngày không ăn cơm chỉ uống rượu... Lúc Hình Thượng Thiên còn nhỏ sư phụ còn có thể cố kỵ hắn một chút, sau sẽ không quản, hai người thường xuyên ngồi dưới tàng cây liễu, chỉ một đĩa cá muối uống cả một ngày.

Kỳ Thái tổ được Hình Thượng Thiên bồi uống tận hứng, từ một cái ly rượu đổi thành chén nhỏ, lại từ bát nhỏ đổi thành bát vừa, chờ ánh trăng hiện lên ngọn cây, hai người đều say.

"Ha ha, trẫm thật không ngờ, thái tử của trẫm dĩ nhiên tửu lượng tốt như vậy." Kỳ Thái tổ nhìn Hình Thượng Thiên, có cảm giác càng xem càng thích, nam tử dáng người cao to, ánh mắt kiên nghị này chính là con hắn, hắn sớm đã biết đứa bé này khác biệt, trên người chảy..., không giống đứa nhỏ hoàng hậu sinh, đứa trẻ này nhìn như dịu ngoan, trong khung lại cất giấu dòng máu kiên cường của lang sói.

Mấy năm nay tuy rằng hắn không nói gì thêm, nhưng hắn biết, hắn thích nhất nhi tử này, không phải vì mẫu thân của thằng bé, cũng không phải bởi vì áy náy, càng nhiều là vì kiêu ngạo, con trai này giống hắn nhất.

"Sư phụ mới là tửu lượng tốt." Hình Thượng Thiên dựa vào lưng ghế dựa nói, "Thường xuyên bị tửu lâu dưới núi đuổi theo đòi tiền, thật sự là có điểm chật vật."

"Hắn nhưng thật ra dạy ngươi tốt lắm." Kỳ Thái tổ nói tới đây, cười ha ha, "Ta nói một năm cho hắn một ngàn lượng, hắn nói ngươi là đệ tử của hắn, sư phụ làm sao có thể thu tiền đệ tử? Kết quả một phân tiền cũng không lấy." Nói xong liền liếc mắt nhìn Hình Thượng Thiên, ý tứ kia chính là không phải ta không trả tiền, là hắn không cần.

Hình Thượng Thiên nhớ tới tháng năm ấy mình nghèo đói, yên lặng rơi lệ.

Hai người lại hàn huyên hồi lâu, chờ Hình Thượng Thiên chuẩn bị đứng dậy cáo từ, Kỳ Thái tổ sắp nhắm mắt lại mở, nhưng cũng là mang lãnh ý nói, "Nữ tử hiến vũ kia ngươi không cần cảm thấy xấu hổ, trẫm còn không có ngu ngốc đến sắc đẹp khó phân."

Trong lòng Hình Thượng Thiên căng thẳng, hắn chờ chính là những lời này, vội vàng nói, "Nhi thần..., đang muốn bẩm báo phụ hoàng, thân phận nàng kia thật sự có chút khả nghi, nếu nhi thần đoán đúng, hẳn là tiểu nữ nhi Thái Chân đế, chỉ là người thấy qua nàng cực kỳ thưa thớt, vẫn chưa tìm được chứng cớ mà thôi."

Kỳ Thái tổ lập tức mở to mắt, trong mắt thâm trầm âm lãnh, làm người ta rùng mình, "Lời này thật sao?"

"Đều là thật." Hình Thượng Thiên thẳng tắp đối diện hắn.

Kỳ Thái tổ nhắm mắt ngả người dựa vào lưng ghế, có chút khổ sở nói, "Nguyên lai là như vậy, hoàng hậu... Nàng đã đến thủ đoạn như vậy sao?"

Đối với hoàng hậu Hình Thượng Thiên cũng không dám nhiều lời, vô luận hoàng hậu làm ra chuyện khiến người ta chán ghét cỡ nào, đều là mẫu hậu của Hình Thượng Thiên hắn, quốc gia lấy hiếu làm đầu, hắn chỉ có thể thuận theo, ít nhất là mặt ngoài.

Một hồi lâu Kỳ Thái tổ mới khôi phục tâm thần, suy sụp nói, "Ngươi đi đi, về nàng ta trẫm sẽ xử lý, mặc kệ nàng ta có phải dư nghiệt tiền triều hay không, một kẻ như vậy, dám ly gián tình cảm phụ tử ngươi ta, chi bằng trảm thảo trừ căn."

Lúc thị vệ xông vào phòng Lý Hàm bắt trói nàng ta đi, Lý Hàm cực kỳ kinh ngạc, chân tay luống cuống. Nàng không rõ sự tình tại sao có thể như vậy, nàng rõ ràng nhìn thấy tham lam du͙© vọиɠ trong mắt Kỳ Thái tổ, chẳng lẽ dung mạo khuynh thành còn không đủ để đả động lão tặc kia? (

nữ nhân thời đại đó, ngoại trừ kế trèo lên giường dùng thân thể khống chế nam nhân, hình như hoàn toàn chả có kế khác

)

Không, khẳng định có chỗ nào không đúng.

Lý Hàm đương nhiên biết kế hoạch quá lớn mật, lớn mật đến có thể rơi đầu, nhưng nàng tự tin dung mạo mình có thể chinh phục hoàng đế, chinh phục Hình Thượng Thiên, cho hắn biết hắn rốt cuộc bỏ lỡ cái gì.