Editor: Million Roses
Tống Khinh Ca ngồi trên ghế sa lon, hai tay ôm đầu gối. Cô nhìn ra phía cửa sổ, nơi bóng dáng cao lớn đang đứng nghe điện thoại.
Trước đó, trong ấn tượng của cô, anh giống như là một người bá đạo độc chiếm, ưu nhã cao quý đến bức người. Nhưng kể từ khi bọn họ ở cùng một chỗ, cô mới phát hiện, anh là một người đàn ông mặc dù bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong vô cùng ấm áp, đối với cô anh luôn tỉ mỉ chu đáo, làm một người bạn trai vô cùng hoàn hảo.
Chẳng qua, cô đang do dự. Có thể tâm sự với anh mọi chuyện không? Ví như chuyện của dì? Ví như, cô có nên hỏi anh vì sao anh lại chuyển điện thoại của cô sang chế độ từ chối cuộc gọi? Mà anh rút cuộc có dính dáng gì đến mấy bức hình của La Thế Sâm bị đưa lên internet không?
Cô không ngu ngốc, có một số việc, có một số lời không thể hỏi, không thể nói, bởi vì sự thật luôn rất tàn nhẫn.
Cũng giống như, cô vạch trần mục đích của dì, đổi lấy là dì cháu gặp nhau không ai nói một lời. Mấy ngày nay, Tống Nhã Như đối với cô làm như không nhìn thấy. Cảm giác ấy vô cùng khó chịu, cô không muốn bởi vì một số chuyện mà cô và Đại Boss mâu thuẫn. Cho nên, cô căn bản không dám chất vấn anh.
“ Đại Boss, Châu phi có tới 60 quốc gia, chỉ có ít ỏi thông tin với mấy tấm hình sợ rằng còn khó hơn mò kim đáy biển." Cao Tử Thụy nhìn mấy tấm hình.. mấy người da đen nhìn giống nhau, rất khó nhận biết.
Đại Boss đứng ở ban công: " Khoáng sản ở Nam Phi rất dồi dào, mấy người đó đầu tư vào khoáng sản, cho nên tìm trong phạm vi Nam Phi trước."
Cao Tử Thụy suy nghĩ một chút sau đó đồng ý: " Được, tôi sẽ cố gắng."
“ Chỉ có mấy tấm hình thế này, nếu như nhờ cảnh sát hỗ trợ, sợ rằng sẽ bị từ chối." Đại Boss nói tiếp: " Tử Thụy,
cậu có thể nhờ đối tác của chúng ta, công ty Kaza giúp."
Công ty Kaza là chi nhánh khu vực của tập đoàn hợp tác với ZK trong hạng mục lần này, tập đoàn này rất lớn, tương đối có sức ảnh hưởng.
Cao Tử Thụy đến gặp giám đốc công ty Kaza, đúng là không cần phải nói nhiều ông ấy đã đồng ý giúp đỡ. Sau khi làm xong việc Đại Boss nhờ, Cao Tử Thụy đang định lái xe trở về tổ hạng mục thì đột nhiên có một cô nàng da đen chạy tới, gõ gõ vào cửa sổ xe của anh, dùng tiếng anh nói: " Tiên sinh, tôi là Laca."
Cao Tử Thụy nhìn, cô nàng này quen quen.
“ Anh quên tôi rồi à? Tôi làm việc ở nhà hàng mà lần trước anh và bác sĩ Kiều đến ăn cơm đó?" Laca nhắc nhở.
Oh, Tử Thụy giờ mới nhớ ra: " Có chuyện gì vậy?"
“ Đây là thịt khô mà bác sĩ Kiều nhờ tôi mua giúp." Laca giơ lên một cái hộp: " Anh mang giúp đến cho chị ấy nhé." Dứt lời, không thèm biết Cao Tử Thụy có đồng ý hay không, liền ấn cái hộp vào tay anh.
Cao Tử Thụy nhìn cái hộp, do dự nhưng sau đó nhận lời: " Được rồi."
Laca vui vẻ: " Thật ra vừa rồi Maclô muốn giúp tôi mang đến cho chị ấy, nhưng bác sĩ Kiều hình như không ưa anh ấy. Anh thì khác, anh là bạn trai của chị ấy, anh mang đến chắc chắn chị ấy sẽ rất vui."
Ách! Bạn trai? Cao Tử Thụy lúng túng, đem cái hộp đặt sang bên ghế phụ sau đó lái xe đi.
Nửa tháng trước, anh vẫn còn nhớ như in cảnh tượng đó, thật là lúng túng mà.
Ngày đó, anh vén rèm lên, thì thấy cô đang thay quần áo, toàn thân chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy thân thể một người phụ nữ. Mà người phụ nữ này, anh rất có cảm tình, muốn theo đuổi vì vậy bản năng nổi lên, nơi nào đó vô cùng khó chịu, đòi quyền giải thoát. Ách! Lúc đó anh cực kỳ lúng túng, ba chân bốn cẳng chạy trối chết.
Haizz, đừng thấy anh ở trước mặt Đại Boss khua môi múa mép, tự xưng là chuyên gia tình yêu mà nhầm. Thật ra, anh chưa từng có mảnh tình vắt vai nào, vẫn còn ngu ngơ lắm.Cho nên, gặp phải chuyện như vậy không biết xử lý thế nào, rối tinh rối mù lên.
Hôm sau, trên công trường có một cậu nhóc bị thương ở tay. Anh lái xe đưa nó đến trạm viện trợ đúng lúc cô đang ngồi đó khám bệnh. Anh vốn định mặt dày lên tiếng chào hỏi nhưng cô chỉ chăm chú khâu vết thương cho thằng nhóc kia, khâu xong dặn dò nó phải chú ý kiêng cái này, tránh cái kia. Xong xuôi cô lại khám cho một người bệnh khác, từ đầu tới cuối không thèm liếc nhìn anh một cái, điều này làm cho Cao Tử Thụy vô cùng ỉu xìu, xem ra đã bị cô đánh giá là sắc lang rồi.
Nửa tháng này, anh luôn nghĩ đến cô. Nhưng càng nghĩ lại càng không dám tìm gặp cô. Loại tâm tình này khiến cho anh sống một ngày bằng cả một năm.
Thậm chí, anh còn mơ thấy cô.
Trong mơ, vẫn là cảnh tượng đó, nhưng anh không chạy trối chết mà là hôn cô, cùng cô nằm xuống giường.
Ách! Chẳng lẽ ngày suy nghĩ nhiều đến cái gì thì đêm liền mơ tới cái đó? Cao Tử Thụy từng gửi cho cô vài tin nhắn nhưng không biết có phải cô quá bận hay không mà không hề thấy cô nhắn lại.
Nam theo đuổi nữ, dù núi có cao, sông có dài thế chứ dài nữa anh cũng quyết leo qua. Hơn nữa, không thể chậm trễ. Những kiến thức này, anh nắm rất rõ cho nên anh có đã có chủ ý đi tìm cô. Nhưng hôm nay, cơ hội có phải là trên trời rơi xuống không? Vừa đúng lúc Laca nhờ anh mang đồ đến, nghĩ đến lát nữa thôi sẽ được gặp cô, tâm trạng Cao Tử Thụy vô cùng kích động.
Cao Tử Thụy đến trạm viện trợ thì vừa đúng lúc tan tầm, ngó trước ngó sau không thấy bóng dáng cô đâu, liền hỏi một vị bác sĩ gần đó, mới biết cô vừa vào phòng phẫu thuật.
Kiều Hải Thần từ phòng phẫu thuật bước ra, lúc này đã 9 giờ tối. Ban đêm ở Châu phi vô cùng nóng. Ở trong phòng phẫu thuật liên tục trong 3 giờ khiến cô vô cùng mệt mỏi. Cô dặn dò trợ lý một số việc sau đó chuẩn bị đồ đạc về kí túc thì thấy Cao Tử Thụy đứng tựa ở tường cách đó không xa. Mặt cô hơi nóng lên, nhịp tim tăng tốc.
“ Hi." Cao Tử Thụy tâm tình kích động khó khống chế.
Kiều Hải Thần hơi cụp mắt, tay vén những sợi tóc đang bay loạn, hóa giải cảm xúc hốt hoảng: " Hi."Người đàn ông này, biến mất đã nửa tháng, nửa tháng qua làm cô như người mất hồn vậy.
“ Cô vừa có một ca phẫu thuật?" Nghĩ đến chuyện lần trước, Cao Tử Thụy có chút khẩn trương, sợ cô không để ý đến mình.
“ Ừ." Cô gật đầu một cái.
Cao Tử Thụy đưa cái hộp tới: " Lacca nhờ tôi mang đến cho cô."
“ Cảm ơn." Kiều Hải Thần có chút thất vọng, thì ra anh chỉ là thuận đường giúp Lacca mang đồ tới. Cô còn tưởng anh đặc biệt đến tìm cô.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Cao Tử Thụy nhíu mi, chẳng lẽ cứ lúng túng thế này sao? Vì vậy nói: " Thịt này ăn có ngon không?"
Kiều Hải Thần dừng bước: " Cũng không tệ lắm."
Cao Tử Thụy bước đến gần cô: " Tôi Có thể nếm thử một chút không?" Vì muốn được ở gần cô, anh mặt dày nói: " Vì đợi cô nên tôi chưa ăn cơm tối."
“ Tôi cũng chưa ăn." Kiều Hải Thần tim đập bình bịch, vitamin liều phát tác: " Anh không ngại thì tới chỗ tôi. Tôi nấu cơm mời anh ăn."
Cao Tử Thụy mừng rỡ như điên.
Đến phòng của cô, chẳng qua bọn họ rất ăn ý không còn lúng túng như trước đó.
Cô ở ban công, nơi được cô biến thành một gian bếp nhỏ vội vàng nấu ăn, Cao Tử Thụy đứng bên cạnh say sưa ngắm nhìn. Bởi vì thực phẩm không nhiều nên cô chỉ làm đơn giản một ít thức ăn và canh. Không vấn đề gì, trong tình cảnh này dù có húp cháo loãng thì hai người nào đó cũng vẫn thấy ngon. Bởi vì vẫn có chút ngượng ngùng nên hai người nói chuyện rất ít.
Lúc Kiều Hải Thần đi rửa bát, Cao Tử Thụy hỏi cô: " Không có ti vi, không có máy vi tính, bình thường cô làm gì để gϊếŧ thời gian?"
“ Ngủ." Cô vẫn cúi đầu rửa bát.
Ách! Cao Tử Thụy không thuần khiết nghĩ đến giấc mơ kia, thân thể có chút căng thẳng.
“ Thỉnh thoảng sẽ nghe nhạc từ điện thoại di động, Chẳng qua, điện thoại di động của tôi bị hỏng, mang đến thị trấn sửa chưa đi lấy về."
Cao Tử Thụy nghĩ tới điều gì liền hỏi: " Bị hỏng từ bao giờ?"
Kiều Hải Thần úp bát lên giá: " Nửa tháng trước, rơi từ túi áo xuống bị bể màn hình." Lúc đó cô hốt hoảng vơ lấy áo để che ngực, điện thoại trong túi không may rơi xuống.
“ Nói vậy tin nhắn tôi gửi đến cô không nhận được?" Cao Tử Thụy hỏi.
“ Tin nhắn gì?"
Cao Tử Thụy thoải mái hẳn. Hóa ra không phải cô không thèm nhắn lại mà bởi vì điện thoại của cô bị hỏng.
Kiều Hải Thần dùng hộp giữ nhiệt bỏ ít thịt vào trong đó để anh mang về ăn.
“ Tôi không biết làm." Cao Tử Thụy hỏi: " Nếu tôi muốn ăn, có thể đến đây nhờ cô nấu cho không?"
Kiều Hải Thần hơi nóng mặt: " Được."
Thời tiết Châu phi thật là thất thường, mới đó mà đã sấm chớp đùng đoàng, mưa to tầm tã.
“ Tôi về đây." Dù lưu luyến nhưng anh vẫn cố gắng lịch sự.
Kiều Hải Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, chớp nháy lia lịa, mưa như chút nước. Trạm viện trợ lại ở trên sườn núi, từ nơi này đi ra dọc đường không có đèn đường. Mặc dù anh lái xe nhưng vẫn rất nguy hiểm.
“ Đường núi đi rất nguy hiểm, đợi tạnh mưa rồi về?" Kiều Hải Thần mặt hơi nóng.
Căn phòng không có ghế, hai người ngồi ở mép giường, ngoài trời mưa không ngừng rơi, thỉnh thoảng sấm chớp ầm ầm. Hai người ngồi đó trò chuyện.
“ Ở đây điều kiện cực khổ, ba mẹ cô đành lòng để cô tới đây sao?" Cao Tử Thụy hỏi.
“ Ba mẹ tôi cũng là bác sĩ." Kiều Hải Thần nói: " Họ là thành viên của hội chữ thập đỏ, ba tôi từng tới Bắc phi trợ giúp."
“ Ba cô giờ ở đâu?" Cao Tử Thụy lại hỏi.
Kiều Hải Thần trầm mặc, trong mắt chua xót: " Ba tôi ở Bắc phi trợ giúp một thời gian thì ở đó gặp phải bão cát." Cô có chút nghẹn ngào: " Không trở lại được nữa."
Cao Tử Thụy hơi giật mình, anh không nghĩ tới ba cô đã qua đời: " Xin lỗi."
Kiều Hải Thần nước mắt chảy xuống gò má, quay sang một bên không muốn anh nhìn thấy.
Tử Thụy xót xa, tay nắm lấy vai cô.
Cô lau nước mắt, quay đầu lại: " Tôi không sao." Mắt cô ửng đỏ, hàng mi dày thấm đẫm nước mắt khiến cho người ta muốn yêu thương, Tử Thụy mím môi, đáy mắt u ám. Anh từ từ đến gần hôn lên mắt mắt cô.
Trong nháy mắt, Kiều Hải Thần nhắm nghiền hai mắt lại, bởi vì khẩn trương nên môi hơi run rẩy.
Môi của anh từ mắt cô dời xuống,hôn qua
gò má, cuối cùng dán lên môi cô.
Nụ hôn mà cả hai cùng mong đợi.
Một nam một nữ, đều có cảm tình với nhau. Ở chung một phòng, lại cùng ngồi trên giường. Chuyện gì kế tiếp, xem như là thuận lý thành chương*.
*Thanh giả tự thanh: Bản chất ngay thẳng trong sạch, dù có bị bôi nhọ cũng không cần phải thanh minh mà sự thật vẫn được phơi bày.
*Thuận lý thành chương:điều gì đó xảy ra theo đúng tự nhiên.