Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã vượt qua một năm, mùa xuân đã đến.
“Nguyệt Nhi, con heo lười nhỏ nhanh rời giường a, hôm nay là ngày Liệp thú Hoàng gia.” Bắc Ly Mạc mới vừa tảo triều xong, trở về đã nhìn thấy cái tư thế ngủ không thể để cho người khác gặp của người nào đó trên giường.
“A…, Phụ hoàng người như thế nào hiện tại mới nói cho ta biết, hại người ta đêm qua ngủ muộn như vậy, hiện tại cũng không đứng dậy nổi.” Bộ dáng vừa mới rời giường thật sự là mê người a, Bắc Ly Mạc có điểm ức chế không nổi rồi.
“Hảo hảo, là Phụ hoàng sai, Nguyệt Nhi mau dậy đi, bằng không thì muộn mất.”
Đợi hai cha con đã chuẩn bị tốt, đi đến thì cũng đã đúng thời gian tràng săn bắn hoàng gia bắt đầu.
“Phụ hoàng, người thật là uy phong nha.” Nam nhân thành thục đúng là có một cỗ lại khí chất khiến cho người ta mê muội.
“Ha ha, Nguyệt Nhi sẽ không bắn tên cùng cưỡi ngựa, đúng không?”
“Ách.. Cái này sao.. Cưỡi ngựa người ta sẽ, nhưng bắn tên...”
“Ai kêu Nguyệt Nhi luôn lười như vậy, không thèm học, hàng năm các Hoàng tử tham gia săn bắn hoàng gia đều muốn cử hành một cuộc tranh tài, xem ra Nguyệt Nhi nhất định là thua rồi a.”
“Hừ, ta mới không muốn cùng những cái tên…kia so sánh.” Hừ, tuổi so với lão tử nhỏ hơn, còn dám muốn làm Hoàng huynh của ta, nằm mơ đi.
“Hảo hảo, Nguyệt Nhi nói không thể so liền không thể so.”
Bắc Ly Mạc phải ứng phó những Đại Thần kia nên để cho Bắc Ly Nguyệt tự mình đi chơi.
“Ơ, đây không phải Bát hoàng tử điện hạ tôn quý của chúng ta sao?” Quả nhiên hôm nay không có chuyện tốt phát sinh.
Người tới chính là Ngũ hoàng tử Bắc Ly Tuyệt, “Xin hỏi Ngũ hoàng huynh có chuyện gì không?”
“Nghe nói Bát Hoàng đệ tiễn thuật không được tốt lắm a, điều này thật đúng là không giống một Hoàng tử a, cả ngày không làm việc gì.” Bắc Ly Tuyệt thấy Bắc Ly Nguyệt liền hung hăng càn quấy, làm Bắc Ly Nguyệt nhục nhã.
“A, đúng vậy a, nhưng so với Ngũ hoàng huynh ăn no rồi không có việc gì làm, nhục nhã hơn Hoàng đệ nhiều.”
“Hừ, Bắc Ly Nguyệt chúng ta sẽ gặp trên trường đua.”
Đến trưa, trận đấu săn bắn chính thức bắt đầu, rất nhiều Hoàng tử vất vất vả vả luyện tập chính là vì ngày hôm nay, vì để được Phụ hoàng sủng ái, bọn họ thật sự là bỏ ra rất nhiều công sức.
“Hiện tại, ta tuyên bố trận đấu săn bắn chính thức bắt đầu, thỉnh các vị Hoàng tử chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu.”
Âm thanh vừa vang lên, các vị Hoàng tử liền tiến vào trong rừng, rất nhanh bóng người cũng không có, Bắc Ly Nguyệt chỉ cưỡi Mã Lưu, hắn cũng sẽ không bắn tên, còn không bằng ở tràng săn bắn hoàng gia hảo hảo hóng gió.
Ồ, bên kia giống như có người a, là ai a, đi xem a.
“Ai?” Người nọ lập tức cảnh giác.
“A, nguyên lai là đại hoàng huynh a, ta còn tưởng rằng ai sẽ ở chỗ này đây, đại hoàng huynh tại sao lại ngồi ở chỗ này? Không đi săn bắn sao?”
“Không muốn đi, kia, Bát Hoàng đệ ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Quả nhiên đại hoàng huynh cực kỳ giống Phụ hoàng.
“Ta à, ta sẽ không bắn tên nên đương nhiên không có việc gì làm, liền đi hóng gió không nghĩ tới gặp phải hoàng huynh, lại nói hoàng huynh, chúng ta đã thật lâu không gặp.” Ừ, lớn lên càng ngày càng giống Phụ hoàng, lớn lên nhất định sẽ giống như đúc.
“Đúng vậy a, thật là lâu không gặp, chúng ta là vì cây hoa cúc
(~!~)
mà tương kiến a, tám Hoàng đệ hoa cúc của ngươi dưỡng thành cái dạng gì rồi.”
“Rất lớn rồi, nó nở rất là đẹp mắt a, quả nhiên thích nhất vẫn là cây hoa cúc
(~!~)
a.”
“Đúng vậy a, hứng thú của Bát Hoàng đệ thật giống hoàng huynh a, ở cái nơi này còn có thể gặp nhau cũng là một loại duyên phận a.” Bắc Ly Tê luôn khiến cho người ta đoán không ra.
“Đại hoàng huynh lớn lên rất giống Phụ hoàng.”
“Lớn lên giống có làm được cái gì, Phụ hoàng còn không phải rất ít chú ý những Hoàng tử chúng ta hay sao, đem tâm tư đặt hết trên người Bát Hoàng đệ, những Hoàng tử khác đều âm thầm hận ngươi đấy.”
“Cái kia, đại hoàng huynh hận ta sao?”
“Không, hận chưa chắc là tốt.”
Hai người lẳng lặng ngồi bên dòng suối, không biết đang suy nghĩ gì.