Bản Ghi Chú Hàng Ngày (Khởi Cư Chú)

Chương 10

Nam sinh ngoại tộc

“Quý Bắc…”

Tất Tử Hạo bổ nhào tới phủ phục trước

Phương Quý Bắc, đang vươn tay ôm lấy anh thì bị anh đẩy ra.

“Quý Bắc, người đừng giận! Ta… ta… ban đầu ta đúng là mưu toan làm loạn, nhưng dần về sau ta không còn nuôi ý định bất lợi với ngươi nữa… Quý Bắc…”

Phương Quý Bắc liếc cậu một cái thật lâu, rồi lặng thinh quay ngoắt đi.

Nguy rồi, Quý Bắc giận lắm rồi!

Cậu quáng quàng đuổi theo anh, nhưng tốc độ chạy của cậu còn không so bì được với tốc độ đi của anh nên thoáng cái đã bị bỏ xa. Chạy đến cửa tẩm cung, cậu đập cửa rầm rập mà người phía trong không hề phản ứng. Cảm giác như đất trời sụp đổ khiến cậu quỵ xuống đất, sắc mặt ủ chau hết sức thảm.

“Bính Vưu, đệ… đệ và người đó…” Người con gái



công chúa Vũ Mộ cũng chạy theo tới, thấy bộ dáng suy sụp của cậu thì cô cẩn trọng hỏi.

Tất Tử Hạo ngồi dựa vào cửa lớn tẩm cung mà cười khổ, “Tam tỷ, ta thích hắn… Hắn… cũng đồng ý ở bên cạnh ta.”

Công chúa Vũ Mộ sững sờ nhìn cậu. “Trước kia đệ… đệ… đâu có thích nam giới…”

“Ta cũng không có thích nữ giới.” Cậu nghiêng đầu, mắt dán chặt vào cửa mà trả lời.

“Nhưng… Tất xá nhân đã làm rất nhiều chuyện cho đệ, lại theo sát đệ bao nhiêu năm nay… Đệ gần như là cùng lớn lên với y. Y yêu đệ đến mức sẵn sàng chết thay cho đệ… nhưng đệ lại không thích y?”

“Trước khi gặp được Quý Bắc, đối với ta mà nói, sống còn là chuyện quan trọng nhất. Vì sống sót, kẻ nào hay chuyện gì cũng không quan trọng.”

Tất Tử Hạo trầm mặc hồi lâu rồi nói tiếp. “Tam tỷ, mẫu hậu… chẳng những mẫu hậu không được sủng ái mà địa vị lại thấp. Tỷ thân là con gái nên không sao, nhưng tỷ cũng biết từ nhỏ ta đã bị đặt để trong biết bao mưu mô tính toán.

“Có điều nhất định tỷ không biết ta đã bị đại ca và thái tử tính kế hãm hại rất nhiều lần. Ta sống mà không biết khi nào họ sẽ nghĩ ra cách mới để loại trừ ta. Khi sinh ra, ta là nam nhưng lại có diện mạo của nữ, họ nói với phụ hoàng rằng tướng mạo ta sẽ làm loạn đất nước…”

“Tỷ biết chứ. Thế nên mẫu hậu đã mời một cung nữ giỏi trang điểm vào để biến đệ thành vô cùng tầm thường. Sau đó bà ta lại huấn luyện cho Tất Tử Hạo cách trang điểm đệ ra bình thường, trong khi y lại trang điểm ra rất xinh đẹp. Dù sao y xinh đẹp cách mấy cũng sẽ không ai chú ý, như vậy dù đôi khi không kịp hóa trang kẻ khác nhìn vào cũng sẽ không bại lộ.”

Tất Tử Hạo giễu cười đến cong môi, “Nghe ba chữ ‘Tất Tử Hạo’ thật không được tự nhiên cho lắm. Hôm nào ta phải đi tới hoàng lăng bái tế y, đòi y cái tên này mới được.”

“Bính Vưu, chẳng lẽ đệ… sẽ dùng cái tên này, không còn…”

“Tam tỷ, tỷ ở Giang Nam tên là Mộc Vũ phải không?” Tất Tử Hạo ngắt lời cô, “Vậy tỷ chính là Mộc Vũ, còn ta là Tất Tử Hạo. Công chúa Vũ Mộ và vua Thừa Chiêu đều đã chết rồi, không phải sao?”

“Đệ không cần ngôi vị hoàng đế?” Công chúa Vũ Mộ, hay Mộc Vũ trừng mắt nhìn Tất Tử Hạo, nhưng trong mắt lại tỏ sự vui mừng.

“Ta không cần nó.” Tất Tử Hạo nhìn cửa tẩm cung mà ánh mắt chứa chan biết bao trìu mến, “Người thích hợp ngồi trên ngai nhất đã ở trước mắt, tại sao ta còn phải ngồi lên? Giả như hắn bỏ đi thì long ỷ kia còn hứng thú gì?”

Mộc Vũ thở phào nhẹ nhõm mà cười, “Vậy tỷ lập tức báo tin cho Nhan Hằng, còn có Thái thống lĩnh nữa…”

“Lão cũng chưa chết sao?” Tất Tử Hạo hỏi, “Ta nhớ rõ Thái thống lĩnh rất tận trung với Đại Vi.”

“Phải, đệ không biết hắn đã cực nhọc bao nhiêu, sau khi cứu ta rồi cứ luôn miệng nói phải phục quốc. Dù hoàng tộc không có nam nhi thì cũng có thể đưa con trai ta lên ngôi.” Mộc Vũ nén cơn giận, “Do hắn không ngừng nói thế làm hại Nhan Hằng cũng cho rằng ta muốn phục quốc báo thù. Bính Vưu, à không, Tử Hạo, đệ đừng trách tỷ. Tỷ thật sự không có ý định báo thù cho đệ…”

“Báo thù cái gì chứ, chẳng phải đệ vẫn sống phây phây sao?” Cậu trả lời, “Mà dù ta có chết cũng là đáng. Ta không phải là hoàng đế tốt, cho đến giờ cũng không phải…”

“Đệ lớn lên trong cung, hễ đi trật một bước sẽ chết thì sao hiểu được sự khó nhọc của dân gian?” Mộc Vũ ngồi xổm xuống mà vỗ đầu em mình, “Phụ hoàng thật ngu ngốc, đã làm đất nước cùng cực đến hết cách cứu vãn. Còn đệ lên ngôi được là vì bọn thái tử đều chết cả rồi. Lúc đệ lên ngôi chẳng qua chỉ là con rối, có năng lực làm gì chứ? Ngay cả tỷ, sau khi mất đi thân phận công chúa mới lĩnh hội được cuộc sống trong dân gian.”

“Như vậy tam tỷ, về sau chúng ta sẽ là Mộc Vũ và Tử Hạo có được không?”

“Nhưng mà…” Mộc Vũ nhìn cửa tẩm cung thì đôi mi thanh tú khẽ chau, “Dù chúng ta muốn từ bỏ thân phận trước đây thì liệu người kia có tin không? Tử Hạo, chúng ta hãy chạy trốn đi. Không có hoàng đế nào lại dung tha cho ‘tiên đế’ cả—”

“Hắn sẽ tha.” Tất Tử Hạo ngắt lời cô, “Tam tỷ, hắn không phải là ta hay tỷ, không phải là người hoàng tộc mà chúng ta tưởng tượng. Thậm chí hắn không phải như quan viên thái giám tranh quyền đoạt lợi của triều trước. Đối với hắn mà nói, quyền thế hay ngôi vị gì đó không hề quan trọng. Nếu hắn cho rằng ta có thể đảm đương chức hoàng đế thì thậm chí sẽ tặng ngôi vị đó cho ta.”

Mộc Vũ trố mắt nhìn trân trân, “Trên đời sao có loại người này chứ?”

“Tam tỷ, ban đầu ta cũng không có tin. Thời gian đầu khi ở cạnh hắn, ta luôn cho hắn đang làm ra vẻ.” Tất Tử Hạo nói mà khẽ cười, “Sao lại có kẻ đần đến vậy chứ? Nhưng kỳ quái là… một người đần như vậy lại có thể đánh chiếm hoàng cung, còn làm hoàng đế rất tốt nữa. Tam tỷ, ta đã xem sổ sách của Giang Nam, có phải mức thuế nửa năm nay đã thấp hơn nguyên năm trước không?”

“Đúng vậy. Bọn họ nói vận khí của ta rất tốt, chuyện buôn bán bây giờ còn khá hơn trước rất nhiều.” Mộc Vũ trả lời, “Tuy tình huống kinh thành sẽ tốt hơn nhưng mà ở Giang Nam yên tĩnh hơn nhiều. Họ nói những thành phần của nghĩa quân không dễ bị tham ô và lụng bại, cả quan địa phương cũng vậy.”

Tất Tử Hạo nghe cô khen ngợi Phương Quý Bắc như thế mà không kềm được nụ cười tươi tắn.

Nhưng Mộc Vũ không thể không đả kích cậu, “Đệ đừng mừng sớm như vậy. Dù hai người có ở bên nhau thì trước sau hắn cũng phải nạp phi rồi sinh con chứ? Huống chi hiện giờ hắn như rất giận dữ với đệ đó.”

Cậu ủ dột lại ngay, đưa tay vỗ cửa mấy cái mà vẫn không có phản ứng gì bên trong, đành ảm đạm nói, “Tam tỷ, chị từ xa đến đây vậy chị em mình hãy đi tản bộ tán chuyện chút đi. Tối trở về… ta sẽ giải thích sau.”

Mộc Vũ thấy buồn cười dữ lắm, chẳng ngờ em mình lại thay đổi đến dường này. Trước giờ có ai thấy được bộ dáng hiền lành này của nó chứ? Trước kia nó luôn hời hợt lãnh đạm, dù Tất Tử Hạo kia có níu vạt áo gào thét bảo yêu nó cũng không thấy nó phản ứng gì.

Dù không đảm đương chức hoàng đế cũng không sao, làm hoàng hậu cũng tốt mà. Nghe người ta đồn Tất tướng Tất Tử Hạo rất có tài năng cũng khiến cô giật mình. Cái đứa lẽo đẽo theo em trai mình vốn không có điểm thu hút nào mà giờ học đâu ra lắm tài vậy.

Cô thầm cười, rồi đứng lên vỗ đầu Tất Tử Hạo, “Được rồi, để tam tỷ của thủ phủ Giang Nam này mời đệ ăn cơm. Đệ muốn gì cứ nói đi, tam tỷ mua cho.”

Cô vừa dứt lời đã thấy em trai đang suy sụp của mình sáng rỡ mắt lên, biểu cảm của nó… hơi tà thì phải?

Mộc Vũ rùng cả mình, đoạn đi theo Tất Tử Hạo ra ngoài.

Sau khi họ đi khỏi, Phương Quý Bắc đang đứng sau cửa tẩm cung khép kín cửa lại rồi cài then. Anh ngồi vào bàn mà thừ ra đó.

οοο

Hóa ra không chỉ có nữ sinh ngoại tộc mà nam cũng có thể nha.

Mộc Vũ dở khóc dở cười ngồi nhìn đứa em trai đang tay cầm tay nắm đủ thứ, thậm chí còn soi xét mấy tờ khế đất rất kỹ nữa. Cô ngẫm nghĩ lại, chút tài sản của mình đã bị nó vét sạch rồi. Nói đùa xuyên tạc là muốn dùng chúng để lấy lòng vị hoàng đế kia. Chứ nói trắng ra thì khế đất gì đó cũng là bỏ vào ngân khố giúp cho vị hoàng đế đang sầu khổ kia thôi.

Mộc Vũ thật tình chịu hết nổi nên vội cáo từ mà trở về khách *** cô đang ở —

Nói giỡn chơi sao, cô kiếm đống bạc đó đâu có dễ dàng, chưa hề nghĩ lại muốn lấy toàn bộ gia sản mà đi hiếu thuận- đệ… đệ phu?

Mà con mắt em trai cô cũng rất sắc. Ở Giang Nam, cô cũng nghe nhiều tin tức về vị đương kim hoàng thượng này. Nam nhân kia tuyệt đối xứng đôi với em trai cô. Là nam nhân thì đã sao nào? Từ lâu, cô đã không hề trông mong người em trai khuynh quốc khuynh thành của mình lại ở bên cạnh nữ nhân.

Chuyện qua cứ cho qua hết. Ngôi vị hoàng đế là thứ gì, còn thiên hạ thì sao chứ, thật ra không quan trọng gì cả. Em trai cô ở hoàng cung trở thành một kẻ âm trầm hiểm độc cũng chỉ vì bảo vệ lấy thân. Nếu quan hệ của bọn họ không dính đến sống chết thì cô thà rằng nó giống bây giờ, vui vẻ hơn rất nhiều.

Mà cô cũng tiện đối mặt với những tử sĩ trung thành với triều cũ nữa. Tránh được chuyện họ bức ép cô phải tạo phản, còn bắt phu quân cô phải làm thủ lãnh khiến vợ chồng chia cắt.

Thật tốt quá đi.



Trong lúc Mộc Vũ đang vui sướиɠ thì người em trai cưng của cô đang đứng canh ngoài tẩm cung, không vào trong được.

… Mình nói nhiều vậy mà hắn vẫn không chịu mở cửa!

Tất Tử hạo buồn bực ngồi xổm xuống, nhìn len qua khe hở điêu khắc chạm trổ bảo thạch. Đối với cậu mà nói, trong hoàng cung không có gì là bí mật. Cậu khẳng định Phương Quý Bắc đã nghe những lời lúc ban chiều, nhưng… hình như hắn vẫn còn giận.

Cậu gõ thêm mấy cái mà không có động tĩnh gì nên rầu rĩ ngồi xuống luôn. Bên trong lờ mờ có bóng người, chắc chắn hắn có trong tẩm cung, chẳng qua không chịu mở cửa thôi.

Tất Tử Hạo ráng kề mắt nhìn vào nhưng không thấy rõ người, vừa nén giận làu bàu rằng sao lúc xây không làm khe hở rộng tí vừa kiếm một chỗ ngồi cho thoải mái.

Cũng may mình ăn cơm chiều rồi, giờ trời cũng không tới nỗi lạnh nên chắc còn chịu được. Người kia rất ư ghét chuyện bị lừa gạt, cho nên không giở chút thủ đoạn là không được.

Khổ nhục kế là đơn giản nhất mà cũng hữu hiệu nhất trong ba mươi sáu kế.

Thân thể mềm yếu của cậu ngồi ngoài có một đêm mà sáng hôm sau đã không thể cử động. Phương Quý Bắc vừa mở cửa ra cậu đã ngã phịch vào trong.

“Quý Bắc, Quý Bắc…” Cậu rên hai tiếng mà anh chẳng thèm nhìn đến, cứ thế đi một mạch. Cậu muốn ngồi dậy đuổi theo anh, nhưng vừa cử động thì toàn thân đau nhức vô cùng. Tất Tử Hạo chỉ còn cách nhìn dõi theo anh mà mặt đầy ai oán.

Còn chưa kịp ai oán cho đã, đang lúc cậu ngồi đấm bóp cho chân bớt tê thì ở đâu lòi ra hai tên thị vệ. Mỗi người một bên xốc Tất Tử Hạo tới một căn phòng cạnh tẩm cung rồi bỏ cậu ở đó.

Không ngờ vị hoàng đế của cậu lại nghĩ ra cách thứ phẩm thế này – Anh không muốn gặp nhưng lại để mắt xem chừng. Cậu được tự do đi lại nhưng không đến chỗ của anh được.

Tất Tử Hạo thấy lòng đau khổ —

Xem ra, hiện giờ cơn giận của Phương Quý Bắc thực sự không đơn giản. Nếu cứ dựa vào cách bình thường mà giải quyết là không được.

Mấy ngày kế, những cách có thể nghĩ ra đều đã xài thử. Thậm chí đặt một đống công sự công văn trên bàn, nói là nếu hoàng thượng không phê thì sẽ không xử lý được.

Nhưng hoàng đế của cậu vẫn không ra gặp mặt.

Một ngày chẳng gặp như xa cách ba thu, thật sự cũng không phải khoa trương. Ít nhất Tử Hạo cảm nhận sống một ngày bằng cả một năm, nhớ nhung Phương Quý Bắc đến cực độ. Bởi vì cậu không thể lén theo rình nên cậu dùng chiêu cuối cùng –––

Cậu mở đường hầm rồi lần đến tẩm cung, cứ thế lén ngắm người đang nằm trên giường.

Người nọ đang ngủ, trong ánh đèn lập lờ có thể thấy anh đang chau mày.

Tất Tử Hạo thấy lòng quặn đau, Quý Bắc của cậu khi ngủ luôn rất sâu và thả lỏng. Tình trạng hiện giờ là bởi vì cậu hay sao? Cả khi ngủ, anh cũng có thần thái như thế?

“Quý Bắc, đừng giận ta nữa có được không? Ban đầu ta lừa gạt ngươi, cũng không hề yêu ngươi, thậm chí còn không biết ngươi là người ra sao…”

Thầm thì ôn lại chuyện xưa trong khi mắt dán chặt vào người trên giường, cậu chỉ muốn lao ra ôm anh rồi nũng nịu cho đến khi anh hết giận mới thôi.

Đang thẫn thờ thế thì bỗng Tất Tử Hạo nghe thấy tiếng gì đó, ngớ người ra xong, cậu vội tiến đến cạnh cửa mật thất nhìn đề phòng. Tiếng động truyền từ cửa lớn tẩm cung, ban đầu là tiếng mở cửa rất nhẹ, sau đó hình như mở không được nữa sao mà bên kia vội vàng thúc mạnh nên tiếng động càng lớn dần.

Dù Phương Quý Bắc đã quen ngủ nhưng tính cảnh giác không hề giảm. Tiếng động lớn thế thì sao không đánh thức anh được. Anh bật dậy, “Kẻ nào?”

Trả lời anh lại là một tiếng nổ

Đùng!

vang, cửa tẩm cung nứt ra làm hai rồi đổ vào trong. Mảnh vỡ tung tóe làm tẩm cung khói bụi mù mịt. Tất Tử Hạo kinh hoàng, không hề đắn đo vụt ra khỏi mật đạo chạy đến chỗ giường.

Từ cửa, một kẻ nam tử khôi ngô xông vào. Hắn cầm thanh đao lớn chói lọi chém thẳng xuống long sàng.

“Quý Bắc cẩn thận!” Tất Tử Hạo la lớn, không nghĩ ngợi mà bổ nhào vào người Phương Quý Bắc. Vốn anh đã chụp cái ghế nhỏ cạnh giường tính đưa lên đỡ nhưng Tất Tử Hạo nhào vào khiến động tác anh bị gián đoạn. Kết quả thanh đao kia giáng lên người cậu.

Tích tắc tròng mắt anh hằn đỏ, anh phóng người lên nện cái ghế thật mạnh xuống kẻ kia. Tên nam tử thu đao lại đứng giữ thế với anh.

Tuy đối phương có lợi thế cầm đao trong tay nhưng không so được với Phương Quý Bắc vũ dũng, lăn lộn chiến trường gϊếŧ đã quen tay cùng với đôi mắt đỏ hằn sát khí. Tên kia đang gỡ mấy mảnh vụn chân ghế khỏi mình, thân trúng mấy vết thương nên động tác chậm chạp hẳn.

“Thái thống lĩnh…?” Người đang nằm úp trên giường lí nhí kêu lên, “Thái thống lĩnh, tam tỷ ta chưa nói với ông sao? Ta còn sống mà…” Kẻ kia vừa nghe tiếng cậu đã như sét đánh ngang tai, thân hình sượng cứng lại. Mảnh vỡ ghế còn khắp mình mà hắn vẫn đứng trơ.

“Hoàng thượng?” Tên Thái thống lĩnh kia thều thào hỏi, “Hoàng thượng… người… còn sống? Hoàng thượng…”

Bỗng nhiên hắn ngã quỵ xuống, “Hoàng thượng, thần nhớ đến cái chết của người nên thừa dịp công chúa Vũ Mộ không có ở Giang Nam, bèn lén chạy tới đây ám sát tên tặc tử này báo thù cho Hoàng thượng ––––”

Vị cựu hoàng đế nằm trên giường kia cắn răng nói kèn kẹt, “Các ngươi thật muốn ta chết hả? Nếu không băng bó cho ta thì cái giường này sẽ bị ta nhuộm đó…” Thái thống lĩnh kia sực tỉnh liền vội tiến lên, nhưng có người còn nhanh hơn hắn đã phóng lên long sàng.

Máu nhiều quá, người nhỏ nhắn vậy sao lại chảy nhiều máu thế này? Sắc mặt cậu ta trắng bệch trong khi biểu tình đã thay đổi. Phương Quý Bắc thấy quặn đau, vội xé áo cậu ra rồi loanh quanh tìm thuốc trị thương. Tất Tử Hạo với tay lên góc giường khuất lấy một hộp thuốc ra, anh vội cầm lấy bôi thuốc cho cậu.

Thuốc kia quả không hổ là thuốc ‘trị chỗ kín’ của đại nội, thoát cái đã cầm được máu. Phương Quý Bắc đang muốn đi gọi thái y thì Tất Tử Hạo đã bấu chặt gấu áo anh, đoạn quay sang nói với Thái thống lĩnh kia, “Thái thống lĩnh, ngươi còn nhớ Thái Y viện nằm ở đâu mà? Tới đó nói là phí khám bệnh tận nơi sẽ do tam tỷ nhà ta trả, xong rồi gọi thái y tới đây.” Thái thống lĩnh lấy làm lạ, cái gì mà thu phí khám bệnh tận nơi, nhưng không dám chậm trễ mà vội chạy ra ngoài.

“Ngươi đau lắm không? Còn chỗ nào đau nữa? Sao ngươi ngốc vậy? Dù ta có bị chém một đao cũng sẽ không sao mà, da thịt ta dày như vậy-” Phương Quý Bắc thấy vết thương xẻ từ vai chạy ra sau lưng thì cứ không ngừng nói.

“Tốt quá…” Tất Tử Hạo nói.

“Hả?”

“Tốt quá đi… cuối cùng ngươi cũng chịu nói chuyện với ta.” Khuôn mặt trắng bệch của Tất Tử Hạo giờ lại tươi cười rất chân thành, “Quý Bắc, ngươi không còn giận ta nữa có phải không?” Dưới tình huống này mà cậu ta còn nhớ cái chuyện đó khiến Phương Quý Bắc cau có mặt, đang tính mở miệng thì thấy cậu ta sụp mi ngất đi.

Anh làm sao còn giận được, chỉ có thể rửa sạch miệng vết thương và thoa thêm thuốc cho cậu. Khi tiếng thái y đến gần cửa – do không còn cửa nên tiếng động rất rõ ràng – bỗng Tất Tử Hạo mở mắt ra mà cười hì hì.

“Quý Bắc, ta đã thầm thề với lòng, tuyệt không cho ngươi bị thêm một vết thương nào nữa… Thế nên, ta thấy vui vì vết thương này lắm.”

οοο

“Tử Hạo, tới đây ăn móng heo đi, bổ máu với lại lành vết thương mau lắm.”

“Đừng có cử động tùm lum, ngươi muốn làm gì hả? Để ta giúp ngươi…”

Dưới sự săn sóc gà mái chăm con vồ vập của Phương Quý Bắc, vết thương của Tất Tử Hạo lành rất mau – Đương nhiên đây là do cậu nói, chứ cứ nghe Mộc Vũ thì thuốc men tốt nhất đều cho cậu uống hết, lành thương chậm mới là kỳ cục.

Phương Quý Bắc không phải dạng người bốc đồng, càng không có làm ra dáng yêu người mà khó xử đau đớn chẳng thôi. Anh đã quên bẵng chuyện bị lừa kia. Mấy hôm nay anh lại nghe Tất Tử Hạo khóc lóc kể lể những bất hạnh trước đây – Xuất thân cậu thấp hèn trong khi tướng mạo lại quá xinh đẹp, thế là bị thái tử và những hoàng tử trước đây ăn hϊếp. Lúc họ tranh đoạt ngôi vua đã suýt gϊếŧ được cậu. Cuối cùng họ tàn sát lẫn nhau chết hết, chỉ còn mỗi mình cậu nên vua cha không thể không đưa cậu lên ngôi. Nhưng quyền thần trong triều nắm hết quyền lực, thực tế không đến phiên cậu. Thế nên cậu chỉ có cách đi từng bước một giành quyền lại, thật sự vất vả lắm.

“Ta sống trong hoàng cung bao nhiêu năm mà mục tiêu duy nhất chỉ là sống sót, dùng tất cả mọi cách để sống còn. Cho đến khi gặp ngươi, ta mới hiểu làm hoàng đế là phải như thế nào.”

Lúc Phương Quý Bắc đề nghị anh thoái vị nhường ngôi cho cậu thì Tất Tử Hạo lắc đầu trả lời. “Không có ai thích hợp với vị trí này hơn ngươi, bao gồm cả ta. Ta mong muốn có thể ở bên cạnh nhìn ngươi từng ngày thay đổi đất nước này, giúp sức ngươi hết lòng. Ta thật sự không cần cái ngôi đó.” Tất Tử Hạo cười với anh, thừa dịp anh bị nụ cười mê hoặc thì hôn một cái lên khóe môi anh, “Thật ra ta muốn làm hoàng hậu hơn cơ, nhưng ngươi tuyệt đối không thể nạp phi.”

Phương Quý Bắc bật cười, “Dĩ nhiên ta sẽ không nạp phi, trái lại ngươi… cũng đừng để người khác có cơ hội.”

Tất Tử Hạo nghe thế thì mừng rỡ trong lòng, biết rõ về chuyện này anh rất ngượng ngùng, không có nói mấy lời ‘ghen tuông’ gì đó đâu. Cậu cười giòn tan mà kéo người ta lại hôn, đến khi hai người đều thấy say đắm thì anh đẩy cậu ra.

“Vết thương ngươi còn chưa lành, hãy nghiêm chỉnh chút đi!”

Tất Tử Hạo buồn bực mà phụng phịu, “Cái tên Thái thống lĩnh kia làm gì mà xuống tay nặng vậy chứ… Đáng lẽ phải lưu đày hắn thì hơn…”

Trong lòng vị Thái thống lĩnh hết lòng trung thành với hoàng thất Đại Vi kia mà nói, ai làm hoàng đế không quan trọng, chỉ cần vua Thừa Chiêu của hắn còn sống là tốt rồi. Thế nên Phương Quý Bắc cũng không truy cứu tội ám sát của hắn làm gì, còn cho hắn làm thị vệ trong cung để dốc lòng bảo vệ an toàn cho Tất Tử Hạo.

Tạm thời, Mộc Vũ không trở về Giang Nam mà cô ở lại kinh thành để giúp quốc gia chỉnh đốn cách hoạt động giao thương. Sau khi Đàm Nhan Hằng nghe được tin thì cũng muốn tới kinh thành ngay, nhưng đã bị Tất Tử Hạo cự tuyệt – Tất Tử Hạo nói, nếu Đàm Nhan Hằng sốt sắng muốn làm công báo giúp dân nêu lên vấn đề thì cứ ở lại đó làm quan, không cần gấp gáp đi đâu hết.

Hờ, cho hắn tới để mưu tính gây rối à?

Có lẽ quốc gia này còn có nhiều vấn đề và hoạn nạn ẩn chứa khắp nơi. Nhưng hiện tại đất nước đang tiến bước rất vững chắc về phía trước.

Cuối cùng, thân phận của Tất Tử Hạo cũng chỉ có Khổng Chi Cao và Ngô Tam Tỉnh biết mà thôi. Từ lâu Khổng Chi Cao đã thấy cậu không hề đơn giản, tuy hắn cũng bị hoảng hồn nhưng hồi phục cũng rất nhanh. Nhưng Ngô Tam Tỉnh thì không cách nào tưởng tượng được vị thiếu niên lanh lợi này lại từng là hoàng đế cao cao tại thượng ngồi trên ngai vàng. Lão còn sợ là mắt mình già mờ rồi nữa.

Nhưng Khổng Chi Cao chỉ nói, “Hoàng thượng, ngươi thích là được rồi. Hai người ở bên nhau cũng không sao.”

Chỉ cần thích thì thế nào cũng đều tốt.

οοο

“Quý Bắc, ta nghĩ ra rồi! Nếu lo lắng quan lại bao che cho nhau dẫn đến chuyện cáo quan bất thành, chi bằng chúng ta cứ tách bên xử án và quan phủ ra đi. Nói cách khác là không cho địa phương cùng lúc quản lý trạng sư và quan viên xử án, mà là trực tiếp… để ta quản lý chẳng hạn. Ngươi thấy sao?”

Phương Quý Bắc nghe cậu nói mà ánh mắt ngời sáng, “Có lý lắm. Nếu quan viên làm chuyện trái phép thì họ sẽ khó bao che cho nhau. Họ xử án dựa vào luật Đại Nhạc là chính, cứ ba năm đổi người một lần thì sẽ không có rắc rối gì lớn. Nếu đặt ra quy chế thưởng phạt cho tốt thì có thể áp dụng được đó!”

Anh lại trầm ngâm lo lắng cho việc tiến hành từng bước. Đợi anh hoàn hồn thì thấy Tất Tử Hạo đã kề sát mặt mình. “Tử Hạo, ngươi làm gì vậy, làm ta giật mình!” Phương Quý Bắc phàn nàn đẩy cậu ra.

Tất Tử Hạo ngẩng đầu, vẻ mặt phụng phịu nhìn anh, “Ta muốn thưởng.”

“…”

“…Đêm qua vừa mới– ngươi còn muốn gì nữa? Ngươi đủ sức sao hả?” Anh giận đến thở phì phò.

“Hờ hờ, thái y cũng nói gần đây ta tích cực rèn luyện nên sức lực ngày càng mạnh đó.” Tất Tử Hạo cười hì hì, hất mặt gian tà nhìn sang anh.

“Cũng không thể phóng túng như thế, không được!”

“Quý Bắc, ngươi nên biết người trong Tập Pháp viện này đều là đệ tử của ta. Nếu không có ta lên tiếng thì chủ ý gì cũng là vô dụng thôi…”

Phương Quý Bắc ớ người ngó cái tên hiên ngang dùng đại sự quốc gia mà uy hϊếp người khác. Dù biết chỉ cần anh kiên trì phản đối thì cậu cũng không dám làm bậy…

Nhưng mà…

Anh cúi xuống hôn cái tên ranh con này trong khi mặc kệ cái tay táy máy kia của cậu. Thậm chí anh sợ cậu dùng sức quá mức nên còn chủ động nương người theo. Cứ thưởng cho từng chút thế này, có ngon ngọt vậy mới khiến cậu không còn ý chí chiến đấu.

“Quý Bắc, ngươi nói coi mấy trạm dịch bình thường chỉ tổ lãng phí. Vậy thà để cho dân chúng dùng nó truyền thư tín, còn giúp chúng ta kiếm thêm chút tiền nữa có được không?”

Phương Quý Bắc ngả người vào cậu, “Lại là chủ ý của Mộc cô nương à?”

“Hì hì, tam tỷ nói chỉ có một đệ đệ bảo bối nên không nỡ nhìn ta mày chau mặt ủ đó.” Tất Tử Hạo cười sằng sặc, “Quý Bắc, ngươi đừng có giận. Nếu tam tỷ dồn mọi sự chú ý vào ta thì có lẽ tỷ ấy đã nghĩ không ra chủ ý gì cho đường hàng thủy rồi…”

Người ta thường nói á, là vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa. Tuy cách làm hòa của phu phu bọn họ có kỳ quái một chút, nhưng mà vẫn có hiệu quả đấy thôi~.

“Đừng có lo lắng thế, cứ chau mày riết sẽ mau già lắm.” Tất Tử Hạo thấy xót xa, vịn vai anh mà nhón lên miết ấn đường. “Chuyện chọn quan viên đi đến đó không phải vấn đề gì, nếu không xong thì cứ để dân chúng tự chọn là được.”

Anh nghiêng đầu nhìn cậu, “Tự chọn?”

“Đúng vậy. Chẳng phải ngươi đã học theo cách của tam tỷ trong thương hội, để cho dân địa phương góp phần trong hệ thống đó sao? Bọn họ còn ngồi chia cái gì mà người dân thường chiếm bao nhiêu, rồi dòng thế phiệt chiếm bao nhiêu này nọ… Vậy ngươi để họ tự tuyển chọn đi. Dù sao hiện nay, chuyện cúng bái hành lễ mọi nơi đang rất có ảnh hưởng nên tóm lại là công bằng rồi. Để cho bọn họ thấy là dân chúng lựa người thích hợp rất tốt.” Tất Tử Hạo vừa nói vừa ra sức miết trán anh, thật căng cứng quá đi.

Anh ngẫm nghĩ thì thấy ý kiến này cũng hay, đang cầm bút lên tính ngồi phân tích ra đã bị cậu giật phăng lấy. “Dù sao giờ ngươi không cần nghĩ đến chuyện này. Chúng ta có mấy ngày rảnh rỗi, ta muốn thưởng cơ.”

…Thừa biết tài trí thông minh của con người này cũng chỉ dùng vào cái này thôi.



Khi cơn xúc cảm mãnh liệt đã qua đi, anh thẫn thờ ngước nhìn vòm lộng tơ treo trên tẩm cung. Nhưng Tất Tử Hạo hẵng còn xao động, muốn nói mấy lời ân ái nỉ non để tranh thủ lấy lại sức làm lần nữa, “Quý Bắc, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”

“Ta đang nghĩ làm sao bảo đảm chọn người có hiệu quả, rồi làm sao tránh chuyện thế lực địa phương quá lớn, họ tự mình làm quan sẽ càng khổ dân khác hơn. Với lại…”

Môi đã bị chặn ngang.

“Ngươi–– Tốt xấu gì chúng ta cũng mới vừa làm xong, ngươi không nghĩ nói cái gì khác sao?”

“Cái gì khác?” Phương Quý Bắc nhìn cậu khó hiểu.

“Phải, cái khác á. Chẳng hạn như… ta yêu ngươi, ngươi cũng yêu ta, mấy ‘cái khác’ á…”

Buổi sáng hôm sau, Nhậm Thiên đứng ngoài cửa tẩm cung chờ. Hắn thấy bên trong không có động tĩnh gì thì nhíu mặt cái rồi ra khỏi cung. Dù sao vị thường nhật xá nhân kiêm phó tướng đại nhân đang ở cạnh hoàng đế nên bệ hạ sẽ không có chuyện gì đâu.

Đến mức cái con người kia suy nghĩ rằng sao thường nhật xá nhân sỗ sàng như thế lại ghi chép được nhiều chuyện vậy, tới độ không cần hắn thay phiên luôn.

Suy nghĩ duy nhất của hắn giờ là khi nào thì xin về hưu được. Để tránh cho cái vị ‘thường nhật xá nhân’ kia cứ phập phồng lo hắn sẽ lâu ngày sinh tình với Hoàng thượng – Nhậm Thiên hắn không phải là mới quen biết Hoàng thượng, cũng không phải ai cũng như Tất Tử Hạo có loại ham thích ‘như thế.’

Thôi, đi ra cung tìm cô nương vậy!

Ngày mười sáu tháng ba, đời triều Tiếp Dư năm thứ sáu, khắp chốn trời trong mây nhàn, nơi nơi bình an.

[Hết]