CHƯƠNG 272: TÁI NHI SUY, TAM NHI KIỆT
Editor: Luna Huang
Sáng sớm ngày kế, Vu Xá Nguyệt thu thập đồ đạc dự định xuất môn. Trước khi đi nàng luôn mãi do dự, cuối cùng vẫn không đến Quần Tinh trai thỉnh an. Hôm nay quan hệ của nàng và tướng phủ khẩn trương, nói vậy lão thái thái đến lòng cắn chết nàng đều có, sau này nàng đều không cần thiết qua đó nữa.
Mặc dù Ti Ti cùng Tiểu Linh có một trăm không muốn, Vu Xá Nguyệt vẫn là kiên trì không mang bất luận kẻ nào, chỉ một thân một mình thoải mái từ cửa chính ly khai tướng phủ.
Dọc theo con đường này, sai vặt nha hoàn nhìn thấy nàng đều là rất cung kính cúi đầu nhường đường, không dám thở mạnh một chút —— trong bọn họ có không ít người đều từng không tốt với đối với mẫu nữ tây viện a.
Hôm nay địa vị của Vu Xá Nguyệt như nước lên thì thuyền lên, có thể làm hại đích trưởng tử mà chuyện gì cũng không có, ngay cả hoàng thượng đều tự mình chạy tới tướng phủ chỉ vì để gặp nàng một lần phong làm Minh Nguyệt quận chúa! Đây chính là đãi ngộ người bình thường cũng không có.
Hiện tại mọi người chỉ chờ đợi nàng được thế sau này đừng nhớ lại nợ cũ năm xưa nữa, tới tìm phiền phức cho những thứ hạ nhân này như bọn hắn.
Vu Xá Nguyệt rời xa tướng phủ ngồi mã xa của A Ly đi tới Xuy Tuyết các, không cần người lĩnh khinh xa thục lộ đi tới chỗ cũ. Nàng vừa vào cửa, chỉ thấy Ngự Cảnh cùng Đoan Mộc Thanh Hàn đang đứng bên cửa sổ nói chuyện, cũng không biết qua một đêm bầu không khí của hai người trở nên như thế nào.
“Nguyệt nhi.” Ngự Cảnh thấy nàng, sắc mặt rõ ràng hòa hoãn xuống.
Vu Xá Nguyệt đi tới trước mặt Ngự Cảnh, đem hộp trong tay áo đưa tới nói rằng: “Đồ ta mang đến rồi.”
“Ân.” Ngự Cảnh nhận lấy không nhìn, ngược lại đưa cho Đoan Mộc Thanh Hàn bên cạnh.
Đoan Mộc Thanh Hàn mở, nhìn thấy trong hộp, trong nháy mắt đó trong mắt hắn có tâm tình cuồn cuộn khó có thể nói, Vu Xá Nguyệt vẫn tế tế đánh giá thần sắc của hắn, nàng biết, Đoan Mộc Thanh Hàn là thật biết vật kia.
Sau một lát, Đoan Mộc Thanh Hàn rốt cục đậy nắp hộp lại thu vào trong ngực. “Doãn Thu Minh… Thật là nương ngươi?” Hắn hỏi, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Vu Xá Nguyệt cũng ôn nhu không ít.
“Đúng, thế nào?”
“Chỉ là hỏi một chút.” Hắn khẽ gật đầu, “Các ngươi chờ tin tức của ta là được, ta sẽ mau chóng điều tra rõ.”
“Vậy là tốt rồi.” Đối phương không xem Doãn Thu Minh là phản quốc tặc, để Vu Xá Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, “Hôm qua ta cũng nói, tuyệt sẽ không để cho công tử bận rộn uổng công.” Nàng vừa nói vừa ở xuất ra một bao bố nhỏ tinh xảo.
Đoan Mộc Thanh Hàn không nghĩ tới Vu Xá Nguyệt thật mang đồ đến, lập tức mặt lộ vẻ cục xúc lui về phía sau một bước, “Nguyệt tiểu thư, ngươi không cần vội vã như thế…”
Thế nhưng Vu Xá Nguyệt kiên trì nói, “Đây xem như là tiền đặt cọc, dù sao trong tay ta cũng không có tiền mặt, còn phải xem công tử ngươi có coi trọng hay không.”
“Nhưng ta ——”
“Thanh Hàn.” Ngự Cảnh bỗng nhiên nhìn về phía, có hàm ý hắn, “Nếu là Nguyệt nhi trả thù lao, ngươi tốt nhất vẫn là nhận lấy.”
“Vậy được…”
Vu Xá Nguyệt mở bao bố, lộ ra linh kiện nhỏ vài tấc kim loại đen bên trong, linh kiện này bén nhọn còn tản ra hàn quang băng lãnh u ám.
Đoan Mộc Thanh Hàn không hiểu nhìn soi mói, tay nàng cực nhanh hai ba cái liền lắp ráp đồ, thành tạo hình thủ hoàn bỏ túi có dây cung. Nàng lấy thủ hoàn đeo vào cổ tay tay mình, điều chỉnh trình độ thập phần thϊếp hợp. Sau đó, nàng nhìn mặt mờ mịt của Đoan Mộc Thanh Hàn, tiện tay chỉ bên cạnh.
Theo một tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy vang lên, dưới tay áo nàng bắn ra một đoản châm tế như lông trâu. Nếu không phải Đoan Mộc Thanh Hàn vẫn nhìn nàng, căn bản là không phát hiện được có cái gì bắn ra. Bởi vì thị lực của tập võ chi nhân vô cùng tốt, hắn có thể nhìn thấy đoản châm bắn lên khuông cửa, hơn nữa cắm sâu ba phân.
Ánh mắt của Đoan Mộc Thanh Hàn đăm đăm, Vu Xá Nguyệt lập tức lắc cánh tay, khẽ cười nói: “Còn có thể, bôi độc.”
Bỗng nhiên, một tia hàn ý bò lên trên lưng của Đoan Mộc Thanh Hàn, đồ ẩn núp như vậy, không phải có thể sát nhân trên triều đình còn không bị phát hiện?
Vu Xá Nguyệt cởi đồ trên cổ tay ra, một lượt đưa cả hướng dẫn sử dụng cho hắn, trừng mắt nhìn nói, “Nói vậy công tử nhất định sẽ rất cần loại khéo léo thứ hữu dụng này, châm ta chỉ ta chỉ có một, sau này dùng công tử tự chuẩn bị đi.”
Kỳ thực đây là nguyên lý cơ quát đơn giản, giống như bút bị có công dụng như nhau. Chỉ là nàng gia tăng độ mạnh yếu khi bắn ra, khuyết điểm không dễ dàng nhắm vào, trong đám người dễ ngộ thương người bên cạnh. Bất quá nàng cũng không có ý định nói ra, phản chính đối với người có nội lực mà nói, chút khuyết điểm ấy cũng không tính là khuyết điểm.
Trong con ngươi của Đoan Mộc Thanh Hàn hiện lên một tia sáng, lần này hắn là cái gì cũng không nói nữa, chỉ nhận lấy đồ.
Ngự Cảnh dời ánh mắt, ôm vai Vu Xá Nguyệt nói: “Đi thôi, cần phải trở về.”
Vọng Thư Uyển.com
“Được.”
Sắp tới cửa, Ngự Cảnh quay đầu lại nói: “Ngươi cũng về sớm một chút đi.”
Sau khi hai người rời đi, Đoan Mộc Thanh Hàn đứng ở cửa sổ tiếp tục nhìn ngựa xe như nước. Quả nhiên rất giống nàng, trên tay hắn vuốt ve thủ hoàn thấp giọng tự nói, “Xem ra, cũng đến lúc trở về rồi…”
Trên mã xa đến Ngự vương phủ, Vu Xá Nguyệt hừ hừ hỏi hắn, “Ta tặng cái này, còn hợp tâm ý của ngươi không?”
“Nguyệt nhi biết ta đang suy nghĩ gì.” Dáng tươi cười của Ngự Cảnh càng sâu, đưa tay ngắt lỗ mũi của nàng.
Vu Xá Nguyệt vuốt ve tay hắn, nghiêm trang nói: “Đương nhiên ~ lại không có lực nhúng tay Minh Khải, lại muốn bồi thường khó xử giúp không được bằng hữu, nhưng ngươi biết vật kia ta nghiên cứu bao lâu không! Một hồi nhớ kỹ hảo hảo bảo hộ bổn quận chúa!”
“Vâng, quận chúa điện hạ.” Ngự Cảnh lười biếng nhướng mi một cái, thuận lợi khóa người vào trong lòng.
——
Lần thứ hai tiến đại môn của Ngự vương phủ, lòng của Vu Xá Nguyệt đều có chút bất đồng, lần này nàng giống như là đến nhà bạn trai gặp cha mẹ chồng tương lai a.
Lão thái phi ăn xong điểm tâm chọc chim ở trong vườn, nhìn thấy người đến, nét mặt nhất phó tiếu ý dịu dàng.
Vu Xá Nguyệt theo Ngự Cảnh hành qua lễ, chợt nghe lão thái phi thở dài một câu, “Nguyệt nha đầu thật đúng là nói giữ lời, hoàn bội nói đưa trở về liền đưa trở về, trái lại không nghĩ tới dự định đổi viên bội, ta cũng thật sơ sót.”
(Luna: Vừa vào đã mát mẻ móc méo rồi)
“Tổ mẫu…” Ngự Cảnh vừa kêu một tiếng, lão thái phi xua tay gọi thị nữ bên cạnh, “Qua kia mang thêm hai cái ghế đến, tất cả các ngươi ngồi xuống nói đi, nha đầu ngươi qua đây ngồi một chút.”
“Vâng.” Thị nữ rất nhanh mang ghế đặt ở bên cạnh lão thái phi, Vu Xá Nguyệt có chút không tình nguyện ly khai Ngự Cảnh.
Ba người ngồi trong viện, thị nữ bưng qua đây.
“Mọi người nói nữ mười tám thay đổi, thật đúng là có chuyện như vậy.” Lão thái phi nhìn Vu Xá Nguyệt hài lòng gật đầu, “So với lần trước trắng hơn nhiều, cô nương gia sau này sẽ là càng dài càng xinh đẹp.”
“Cảm tạ thái phi nương nương khích lệ.” Vu Xá Nguyệt nói, im lặng không lên tiếng quan sát hết thảy chung quanh. Nàng vốn tưởng rằng lão thái thái sẽ vừa thấy mặt đã ra oai phủ đầu mình, hoặc mệnh lệnh Ngự Cảnh đoạn tuyệt quan hệ với mình, nhưng bây giờ.. Nàng không thích loại cười len lén ngáng chân này!
Lão thái phi gật đầu, nhìn cả vườn hoa cỏ thảnh thơi nói: “Ai, ta nghe nói, hoàng thượng phong phong hào, không tệ.”